Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
6
Tôi chơi đến ngày hôm sau mới về đến nhà Thịnh Lâm.
Từ tối hôm qua đến nay hắn tổng cộng gửi cho tôi ba tin nhắn.
"Tâm Tâm, em đang ở đâu, anh lập tức đi tìm em."
Tôi không trả lời, một lát sau hắn lại nhắn: "Anh đi đón em, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy em."
Tôi vẫn không trả lời.
Đến cuối cùng hắn gửi một tin: "Em chơi vui vẻ, anh không quấy rầy em nữa."
Tôi đặt điện thoại xuống và tiếp tục nhảy bungee với bạn bè.
Giờ phút này hắn đang mất mát ngồi nhìn chằm chằm điện thoại di động thật lâu rồi lại buông xuống.
Nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại phát hiện là tôi, hắn ¹kinh hỉ lập tức chạy tới.
¹kinh hỉ: kinh ngạc + vui vẻ
"Tâm Tâm, em chơi xong sao không gọi anh tới đón."
"Em ăn cơm chưa, tối qua anh cố ý tìm đầu bếp dạy anh làm hai món, bây giờ anh sẽ làm cho em ăn."
Tôi khoát tay: "Trước khi tới tôi đã ăn rồi."
Hắn muốn tới gần tôi, tôi theo bản năng muốn tránh xa, nhưng không cẩn thận xoay chân, mắt thấy sắp ngã sấp xuống, Thịnh Lâm đột nhiên ôm lấy tôi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Chậc, sao lại không cẩn thận chỉnh thành phim thần tượng vậy.
Bị Thịnh Lâm ôm, tôi ghê tởm hận không thể trực tiếp ngã xuống đất.
Trong đầu tôi điên cuồng suy nghĩ xem trong thời gian ngắn ngủi nên ngược hắn như thế nào để báo thù, lại đột nhiên truyền đến một giọng nữ bén nhọn.
"Hai người đang làm gì vậy!"
Bạch Nguyệt Quang Lâm Nguyệt cứ như vậy nổi giận đùng đùng đi tới, giơ tay liền tát hắn một cái.
"Hôm trước làm tôi tức giận bỏ đi, cũng không liên lạc lại với tôi, thì ra là ở cùng một chỗ với cô ta à."
Thì ra ngày đó Thịnh Lâm tức giận như vậy là do cãi nhau với Bạch Nguyệt Quang, sau đó lại bị tôi sử dụng đạo cụ lên người, bây giờ trong mắt hắn chỉ có tôi thì hơi đâu để ý tới Bạch Nguyệt Quang nữa.
Nhìn Thịnh Lâm trên mặt dần dần hiện lên năm dấu ngón tay, tôi âm thầm kêu sảng khoái, nhưng cũng không thể không bội phục.
Bạch Nguyệt Quang này ra tay cũng thật ác độc.
Nhưng giờ phút này Thịnh Lâm không yêu cô, vô duyên vô cớ bị tát, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Người phụ nữ kia, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi."
Đúng là tệ hại.
Tôi cùng hệ thống đồng thời rùng mình một cái, Bạch Nguyệt Quang trong mắt thoáng qua hiện một tia kinh tởm.
"Bằng việc tôi là vị hôn thê của anh."
Lúc này Thịnh Lâm đang là nam chính tiểu thuyết ngược văn, trong lòng nào có ánh trăng sáng. Hắn khiếp sợ nhiều lần vội vàng kêu dì giúp việc đuổi Lâm Nguyệt đi.
Bạch Nguyệt Quang tức giận đứng ở cửa gào to: "Thịnh Lâm, đến lúc đó tốt nhất anh đừng tới cầu xin tôi."
Bạch Nguyệt Quang đứng ở cửa chửi rủa hơn mười phút.
Cô ấy mắng bao lâu, Thịnh Lâm liền quỳ trên mặt đất giải thích với tôi bấy lâu.
Thịnh Lâm: "Anh và cô ta thật sự không có quan hệ gì cả."
Bạch Nguyệt Quang: "Lúc cầu hôn tôi thì mặt dày mày dạn, bây giờ đã quên rồi?"
Thịnh Lâm: "Anh chỉ yêu em thôi."
Bạch Nguyệt Quang: "Mấy ngày hôm trước còn luôn miệng nói yêu tôi, hiện tại liền thay lòng?"
Thịnh Lâm: "Anh thật sự không biết cô ta!"
Bạch Nguyệt Quang: "Thay lòng đổi dạ thì làm bộ không nhận ra tôi."
Thịnh Lâm: "......"
Tôi bị bọn họ làm ầm ĩ đến đau đầu, liền hỏi hệ thống: "Có phải sắp hết thời gian không?"
Hệ thống: "Còn có năm giây, 5, 4, 3, 2, 1, đạo cụ nam chính ngược văn đã hết hạn."