Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suy cho cùng mà nói, đây cũng chỉ đơn giản là hôn má, cũng chẳng có gì gọi là to tát cả. Người xưa có câu: "Nam nữ thụ thụ bất thân". Nhưng bây giờ đã là thế kỉ thứ XXI rồi, ở cái thời đại 4.0 này cũng không nên khắt khe quá, nên sống thoáng đãng một chút, chỉ một chút thôi. Vì thế, có lẽ tui nên xem cái hôn má này đơn giản chỉ là thể hiện tình bằng hữu lâu năm không gặp. À, không được. Tuyệt đối không thể xem như thế được. Cái hôn má của Nhật Long đâu phải có ý nghĩa như thế. Cậu ta rõ ràng còn nói huỵch toẹt ra là "Tớ sẽ làm cho cậu thích tớ!" cơ mà. Nhưng sẽ khó lắm đây. Quả thực, tui có thể cảm nhận được một điều rằng, tình cảm cậu giành cho tui là thật, ít nhất là như vậy. Người ta thường ví idol chính là ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời cao kia, còn fan, họ giành cả thanh xuân để bắc thang lên trời chỉ để chạm lấy ngôi sao ấy, nhưng tiếc thay, cho dù có cố gắng bao nhiêu thì tỉ lệ thành công chỉ là 0,01%. Vậy mà, tui thậm chí còn không cố gắng, à không, phải là chưa bao giờ có ý nghĩ với tới những vì sao ấy. Nhưng cậu- một idol, một ngôi sao lại chấp nhận "hạ giới" theo đuổi một đứa bình thường đến mức tầm thường như tui. Có lẽ, trong mắt người hâm mộ của cậu, tui là một cô gái hết sức may mắn, nhưng tiếc thay, họ thậm chí còn không biết tui là ai.
- Thôi bỏ đi! Đi thôi!- tui khẽ thở hắt ra một tiếng.
Nét mặt cậu thoáng giao động, "ừm" nhẹ một cái rồi không nói gì thêm.
Vừa tới cổng sân vận động tui đã nghe rõ tiếng ồn ào huyên náo của mấy nam thanh nữ tú bên trong rồi, nhưng điều đáng phải để tâm lúc này chính là cặp đôi Khải Minh - Ngọc Lệ ngay trước mặt. Gặp lại người bạn thân lâu ngày không gặp, Ngọc Lệ nhoẻn miệng cười nói:
- Nhật Long a, lâu ngày không gặp rồi nhỉ? Dạo này muốn gặp hay nói chuyện với cậu còn khó hơn cả lên trời đấy.
Nhật Long mỉm cười đáp:
- Tại dạo này lịch trình của tớ bận rộn quá ấy mà!
Rồi quay qua Khải Minh, nói tiếp:
- Này, sao mặt mày có vẻ không tốt thế? Bình thường mày và Băng Tâm gặp nhau là như chó với mèo, ồn ào huyên náo lắm mà. Sao hôm nay "hiền" vậy?
Khải Minh khẽ liếc nhìn tui, nở một nụ cười khinh miệt rồi quay qua nói với Nhật Long:
- Cô ta không xứng đáng để được tao quan tâm mà nói với chả chuyện.
Nhật Long hơi khó hiểu, hỏi lại:
- Cô ta ư? Chả phải trước kia mày hay gọi Băng Tâm là "đồ hột mít" hay sao?
Khải Minh cười lạnh nhạt, đáp:
- Chỉ là trước kia mà thôi!
Phải! Tất cả giờ đã là quá khứ rồi. Quá khứ mãi mãi vẫn chỉ là quá khứ. Giờ đây nghĩ lại, quả thực hồi đó trẻ trâu vê lòng nhưng vẫn khó tránh khỏi đau lòng. Rõ ràng không có lửa làm sao có khói, ban đầu là do tui đã làm tổn thương cậu khi cứ cố ép cậu yêu Ngọc Lệ, tiếp đó hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, không có cách nào hóa giải được. Khó có thể trách Khải Minh hận tui là một chuyện bình thường.
Cuộc thi diễn ra hết sức thành công ngoài mong đợi của nhà trường. Ban giám khảo của nhà trường gồm anh hai Trần Gia Huy, giáo viên môn Mỹ Thuật, thầy tổng phụ trách, cô giám thị và thầy hiệu trưởng. Vị trí khách mời là ca sĩ Long Nhật Vũ. Với sự xuất hiện của Nhật Long càng làm cho cuộc thi thêm sôi động bởi tụi con gái lớp nào cũng muốn mâm cỗ của lớp mình lọt vào mắt xanh của Nhật Long. Quả thực, những mâm cỗ hôm nay trông rất bắt mắt. Về phần giải thưởng, lớp đoạt giải nhất là lớp 11B5. Tuy tiếc lắm luôn ấy nhưng lớp 10A3 vẫn đoạt giải nhì. Điều này khiến cho lớp trưởng Trương Ly vô cùng tức giận.
Chuyện này phải kể đến cô nàng lớp trưởng lớp 11B5 - Trương Thanh Thảo, vốn Thanh Thảo và Trương Ly là chị em cùng cha khác mẹ nhưng từ xưa đã là kì phùng địch thủ. Để thua Thanh Thảo quả thực Trương Ly vô cùng ấm ức. Qua lời kể của Trương Ly thì ngay từ khi còn bé, chị ta đã chẳng ưa gì Trương Ly, luôn dùng mọi thủ đoạn để hãm hại, vượt qua Trương Ly. Với tính cách của Trương Ly thì người ta vốn không ưa gì mình thì tại sao mình lại phải ưa chị ta. Nhưng chị ta quả thực rất bỉ ổi a, chẳng bao giờ chịu đấu công bằng với Trương Ly mà toàn bày mưu tính kế để thắng Ly. Lần này chắc chắn cũng không ngoại Lệ.
Buồn đời, Trương Ly từ chối cuộc đi chơi với Lớp mà muốn ở lại đây giúp mọi người dọn dẹp một chút. Yến Ngọc thấy vậy cũng liền đòi lại với Trương Ly.
Cuộc đi chơi xả stress với lớp kết thúc, tui lại lê cái thân xác này về nhà. Oa, uể oải quá à nha.
Nằm phịch xuống giường, tui lôi điện thoại ra lướt facebook chơi. Đập vào mắt tui là bảng tin hôm nay, hàng loạt người đều đăng duy nhất một cái video kèm dòng hashtag #Truong_Ly_livestream. Chưa vội xem đoạn video ấy, tui liền vô trang cá nhân của Trương Ly - Trương Ly vốn là một hotface bình thường với lượt theo dõi hơn 15000 người, nhưng lạ thay lại chẳng thấy nhỏ phát trực tiếp cái gì cả. Có lẽ đoạn livestream kia đã bị nhỏ xóa nhưng trước khi kịp xóa đã bị một số người quay lại màn hình đoạn video đó và đăng lại. Tuy nhiên, tại sao nhỏ lại xóa đi chớ. Dự cảm điều chẳng lành, tui liền gọi cho Trương Ly nhưng chẳng thấy ai bắt máy.
Trời về khuya khá là lạnh, tui vội vàng khoác áo khoác lên người rồi chạy đến khách sạn - nơi mà nhà trường thuê cho học sinh nghỉ tạm. Mỗi lớp có hai phòng tập thể, phân chia nam một phòng, nữ một phòng.
Đến gần khách sạn, tiếng còi xe cấp cứu và cảnh sát vang lên xé toạc màn đêm thanh tịnh. Chiếc xe cứu thương lướt vù qua tui như một cơn gió, người tui khẽ run lên. Má ôi, lạnh thấy bà nội luôn.
- Băng Tâm?- Yến Ngọc nhướn mày khó hiểu nhìn tui- Sao cậu lại ở đây?
Tui lo lắng hỏi Yến Ngọc:
- Ở đây... có chuyện gì vậy?
Nhỏ khẽ thở dài, im lặng một hồi rồi khẽ lên tiếng:
- Đứng ngoài này không tiện. Vô trong đi tớ kể cho mà nghe.
Dứt lời, nhỏ bỏ đi trước. Tui lẽo đẽo theo sau nhỏ. Bước vô khách sạn. Yến Ngọc đẩy cánh cửa phòng 401 - một trong hai phòng tập thể của lớp 10A3. Đập vào mắt tui là ba mươi huynh muội đang tụ họp chia làm tám nhóm chỉ để... chơi bài tiến lên. Ok, I"m fine. Tao cạn ngôn với chúng mày rồi đấy. Uổng công tui lo lắng.
Trương Ly vẫy tay gọi tui:
- Băng Tâm! Lại đây!
Tui tiến lại gần Trương Ly, ngồi xuống và hỏi:
- Muộn rồi mà các cậu chưa ngủ sao?
Trương Ly hơi cười, đáp:
- Ồn ào vậy không ngủ được.
Tui vu vơ nhìn xung quanh, thực chất là đang tìm kiếm bóng dáng của cậu - Khải Minh, thờ ơ đáp:
- Ừm!
Chợt nhớ ra vài điều, tui nhướn mày hỏi Trương Ly:
- Mà ở đây có chuyện gì vậy? Tớ thấy xe cứu thương với cảnh sát ở ngoài kia á.
Trương Ly không cười nữa, im lặng một hồi rồi lên tiếng:
- Chuyện này hơi dài dòng. Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? À, từ lúc dọn dẹp xong "bãi chiến trường" ở sân vận động nhé...
Sau khi Trương Ly và Yến Ngọc phụ giúp mọi người dọn dẹp xong đã là hơn mười giờ tối. Với tinh thần sống ảo bất diệt, Trương Ly và Yến Ngọc quyết định chờ mọi người về hết rồi bắt đầu... livestream.
Livestream được một lúc thì hai đứa nó nghe thấy tiếng xì xào gì đó sau sân khấu. Bản tính tò mò trỗi dậy, Trương Ly và Yến Ngọc lén lút tiến lại gần nghe ngóng. Nghe lén quả là một việc làm không đường hoàng chút nào nhưng... hai đứa nó thích thế đấy.
- Thầy à! Hôm nay cảm ơn thầy nhiều lắm à nha!- tiếng một người con gái vang lên, cái giọng eo éo nghe mà nổi da gà.
- Ừm! Cảm ơn suông thì làm gì có thành ý. Phải có chút gì khác chứ?- người đàn ông được gọi là thầy kia lên tiếng, giọng nó cứ dâm tà thế nào ấy.
- Ứ ừ, thế anh muốn gì nà?
Ặc ặc! What the lợn? Chuyển sang gọi bằng anh luôn cơ đấy. Chội ôi, mắc ói quá!
- Một đêm thì thế nào?- ông ta hỏi.
Má ôi, tụi nó đang nghe cái méo gì thế này?
- Nhưng... em chưa 18!- cô gái e ngại.