Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Linh... có thai rồi!
!
!
!
Lời nói của Hoàng vừa kết thúc cũng là lúc cả người tôi như hóa đá! Tôi thấy tiếng sấm đùng đoàng nổ trên đầu, tôi bị bệnh nên đôi tai tôi cũng bị di chứng luôn hay sao mà tôi nghe được cậu ta nói mấy từ gì hoang đường vô cùng.
Tôi bị điên sao?
Hay là tôi đang mơ một giấc mơ kinh dị?
Đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn Hoàng, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách rất ngông nghênh kia, tôi đã nhận thức được tình trạng bây giờ của mình, cho dù tôi có phủ nhận sự thật thế nào, hay là có giả điên mức nào, thì sự thật vẫn là sự thật.
Thấy tôi lúc này chẳng thể mở miệng nói thành lời, Hoàng thở dài một hơi, đưa đôi mắt dịu dàng nhìn tôi:
- Cái thai là của tôi! Hôm đó... chúng ta không dùng bao!
Sau một hồi bất động, tôi bị thức tỉnh bở câu nói của Hoàng, lấy lại được nhận thức lẫn giác quan, tôi giật mình chớp mắt mấy cái, nuốt một ngụm khí để lấy lại được bình tĩnh. Bình tĩnh nào Mai Việt Linh, bình tĩnh lại nào, không có chuyện gì hết, con gái lớn rồi, đứa nào mà chẳng có bầu chứ!
Không thể nào!
Trong tình huống này bắt tôi bình tĩnh làm sao được? Là có thai, là tôi mang trong mình giọt máu của tên Hoàng, là mang thai sau khi xảy ra chuyện "tình một đêm" với tên người yêu cũ. Chuyện điên rồ này sao tự dưng lại ập xuống đầu tôi, muốn đày đọa tôi cũng có nhiều cách lắm mà, hoặc là cho tôi đột tử, hai là cho tôi tông xe máu me be bét tắt thở luôn có phải nhanh gọn hơn hay không, đẩy tôi vào hoàn cảnh dở khóc dở mếu này thì tôi phải làm sao? Tôi phải giải quyết mọi chuyện như thế nào đây?
Trong lúc tôi đang bối rối, các dây thần kinh như bị tắc nghẽn đến mức phát điên lên thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi, bàn tay của Hoàng siết chặt lấy bàn tay của tôi, ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấp áp dịu dàng kia.
- Linh này... chúng ta...
- Bệnh nhân tỉnh lại rồi hả? - Một giọng nói phá tan bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi, bác sĩ đeo kính cận mặc chiếc áo màu trắng bước đến nhìn chúng tôi mỉm cười. Tôi xấu hổ giật tay mình ra khỏi tay Hoàng, hơi bối rối đưa mắt nhìn vị bác sĩ đáng kính, nở nụ cười gượng gạo. Bác sĩ nhìn tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc, sau đó lại tiếp tục nói - May mắn là cái thai không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu đấy, thời gian đầu là thời gian nhạy cảm, tuyệt đối tránh vận động mạnh nhé.
- Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ. - Tôi cúi đầu nói lí nhí, tôi mà biết tôi mang thai thế này thì tôi không nằm ở đây khám bệnh vì bị kiệt sức rồi.
- Tôi nói không phải cho mỗi cô vợ nghe đâu, anh chồng cũng phải nghe nữa đấy. - Bác sĩ nhìn thẳng vào Hoàng nói chuyện - Thời gian đầu, hai vợ chồng nên hạn chế vấn đề sinh hoạt, để tốt cho thai nhi.
Chúng tôi... không phải vợ chồng!
Tôi đưa đôi mắt ái ngại nhìn bác sĩ, rồi quay lại nhìn Hoàng, bốn mắt nhìn nhau... thật muốn kiếm cái hố chui xuống vì quá mất mặt. Tôi hận là không thể lên tiếng giải thích với bác sĩ rằng cậu ta không phải là chồng tôi, nhưng vì lòng tự trọng cao ngút ngàn của mình, tôi lại nuốt lời muốn giải thích xuống.
- Vâng. - Chúng tôi đồng thanh gật đầu.
- Tôi đã kê thuốc bổ rồi, sẽ rất tốt cho cả mẹ và em bé, mang xuống dưới quầy thuốc để y tá kê đơn nhé.
- Cảm ơn bác sĩ ạ.
Tôi và Hoàng ngồi trong chiếc xe ô tô màu đen của cậu ta cùng một túi thuốc bổ cùng một đống sữa dinh dưỡng to tổ chảng. Chiếc xe cứ thế lăn bánh thẳng đến nhà của tôi, nhưng suốt đoạn đường dài chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào.
Chuyện xảy ra như thế này, lỗi không phải chỉ có mình cậu ta, là tôi tự nguyện mà phải không? Tôi còn không nghĩ đến sự việc chúng tôi không dùng bao để mà uống thuốc tránh thai khẩn cấp, để bây giờ sự việc thành ra thế này đây. Chết tiệt, tôi là siêu nhân hay sao, tại sao lại dễ thụ thai thế này? Rõ ràng là lần đầu...
Xấu hổ quá, mất mặt chết đi được, từng đấy chuyện xảy ra có quá đáng quá hay không? Bây giờ lại thành có bầu, hoàn cảnh éo le đến mức tưởng tượng tôi cũng không dám lại xảy đến với tôi, thử hỏi một đứa không có khí chất như tôi chịu đựng làm sao được đây... chết tiệt.
Không khí trong xe trở nên căng thẳng như phim hành động như thế suốt cả quãng đường, cậu ta tập trung lái xe, tôi thì nhắm tịt mắt lại, ôm chặt bịch thuốc vừa mua rồi giả vờ ngủ để tránh cho cả hai cảm thấy khó xử. Bây giờ cả hai chúng tôi đều rất rối trí, biết nó gì được với nhau đây.
Chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi mà... tôi nghĩ, gục đầu vào ghế xe, ngủ thật.
Lúc tôi giật mình tỉnh dậy thì chiếc xe đã dừng lại ngay trước cửa nhà tôi, Hoàng vẫn ngồi im trong xe, đang nhìn tôi chăm chú, tôi né tránh ánh mắt của cậu ta, lúc này tôi có là thánh cũng không đủ can đảm để đối mặt với hiện thực.
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Tôi đưa tay mở cửa nhưng cánh cửa xe đã bị khóa lại, tôi quay lại nhăn nhó nhìn Hoàng nhưng cậu ta không có phản ứng gì gọi là sẽ điều khiển cửa xe cho tôi, ánh mắt cứ chằm chằm vào tôi như muốn thiêu rụi tôi vậy, tôi biết chắc với tính khí của cậu ta sẽ không để tôi xuống xe nếu như mọi chuyện chưa được giải quyết êm đẹp, nên là tôi cũng từ bỏ việc đối đầu với cánh cửa, ngồi ngay ngắn lại ghế của mình.
Cứ thế, trong chiếc xe im lặng lạ thường, chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào, mãi cho đến khi tôi suýt bị cái không khí ngột ngạt mà phát tiết, gắt lên:
- Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì đây? Không có gì muốn nói thì để cho tôi xuống xe, tôi là bệnh nhân, tôi muốn đi ngủ!
- Chúng ta... cưới nhau đi. À không, là Linh bắt buộc phải cưới tôi, Linh không có quyền từ chối.
Cậu ta... mới nói cái gì?
Tôi hơi bất ngờ với vẻ nghiêm túc đáng sợ của Hoàng, cái gì mà "phải cưới" cậu ta chứ, tôi là con rối trong tay cậu ta hay sao? Tôi chưa bao giờ mơ mộng mình sẽ nhận được một lời cầu hôn lãng mạn cảnh đẹp như trong phim tình cảm, nhưng kiểu cưỡng chế bắt buộc thế này vì chuyện không may xảy ra... có phải là quá đáng lắm không? Về sau tôi đâu dám kể sự tích lời cầu hôn cho những đứa con của mình nữa chứ.
Nghĩ rồi nghĩ lại, cậu chàng này cũng có nghĩa khí lắm, dám làm dám nhận. Một người tốt về mọi mặt như thế... tôi lấy đâu ra phước phần mà có được đây?
Tôi đang tính mở mồm nói mấy câu sĩ diện kiểu như "tại sao tôi phải cưới cậu" đại loại thế, tôi chuyên gia là thánh phá game mà, nhưng rồi tôi lại nuốt ngược câu nói vào trong vì có một sức mạnh rất lớn ngăn cản, thời gian như ngừng lại, cả thế giới bị bao trùm bởi ánh mắt của Hoàng. Tôi nghĩ về chuyện của chúng tôi, nghĩ rất nhiều, rất lâu về tất cả mọi thứ.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau, tôi cứu cậu ấy và chúng tôi đã hứa với nhau một lời hứa rất trẻ con, rồi cuối cùng chính vì lời hứa vô cùng trẻ con ấy, mà chuyện của chúng tôi trở thành một câu chuyện dài với tình tiết lòng vòng éo le. Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra...
Chúng tôi gặp nhau là định mệnh!
Yêu nhau là định mệnh!
Xa nhau là định mệnh!
Rồi quay lại với nhau... cũng là định mệnh!
Nỗi sợ về sự tan vỡ thêm lần nữa biến mất, tôi cảm nhận được sự linh thiêng trong bụng của mình, có thể kết luận đó là trời đã gắn kết không?
Tiếng nhạc như vang lên ở bên tai, chẳng hiểu cái gì sai khiến, tôi vứt túi thuốc xuống dưới chân mình, vươn người lại chiếc ghế của Hoàng, nhanh như chớp hôn cậu ấy một cái, khoảnh khắc môi chúng tôi chạm vào nhau, tôi như thấy một ngôi sao băng lao vút qua đầu mình. Nụ hôn của tôi thay cho lời đồng ý của tôi, tôi nhìn cậu ta mỉm cười hạnh phúc:
- Tất nhiên rồi, phải cưới chứ, vì con của chúng ta.
Hoàng hơi đơ người trước phản ứng của tôi, nhưng rất nhanh sau đó cậu ấy nở nụ cười, vươn người hôn ngược lại tôi:
- Không phải chỉ vì đứa bé, mà là vì... anh yêu em!!!
Thế rồi nụ hôn khác ập đến, sâu hơn, cuồng nhiệt hơn. Đem theo tất cả mọi cảm xúc, giống như núi lửa phun trào không cho tôi cơ hội chạy thoát, mà tôi cũng không có ý định sẽ chạy thoát khỏi Hoàng. Đưa tay ôm lấy cổ của Hoàng, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt đó, tôi như chìm trong cảm giác mê man hạnh phúc...
.....
Thế là buổi tối hôm đó, hai vị phụ huynh đáng kính của tôi đang ngồi ở nhà thảnh thơi xem ti vi được một phen hú hồn hú vía vì đứa con gái như "quả bom nổ chậm" trong nhà đùng đùng dắt tay một thằng đàn ông về nhà rồi thẳng thừng tuyên bố thế này:
- Bố mẹ, chúng con muốn tổ chức đám cưới, càng sớm càng tốt. Con có thai rồi, phải mặc váy cưới trước khi cái bụng này phình to lên trông sẽ rất xấu.
Kết quả, hai vị phụ huynh tôi giật bắn người, bố tôi làm rơi chiếc điều khiển ti vi xuống đất cái bộp, còn mẹ tôi phải vỗ ngực vì miếng quýt đang ăn dở nghẹn ở họng mà ho sặc sụa.
Đời mà, có rất nhiều chuyện mà con người ta không thể lường trước được. Cũng có rất nhiều chuyện chúng ta đã lường trước rồi mà nó vẫn cứ xảy đến, giống như phép màu ấy, cho dù bạn có chạy trốn, có tránh né đến mức nào cũng không thể thoát khỏi được phải không? Cái thứ mang tên "định mệnh" ấy!!!
........................
Đó là buổi chiều hoàng hôn đẹp đến mức nao lòng...
Cơn gió biển thổi mát rượi vào bờ đem theo tiếng rì rào của con sóng phía xa xa, cậu nhóc con ngẩn người nhìn về phía xa xa... Nơi đó có một cô gái với nụ cười tươi như nắng ban mai, vẫy tay chào tạm biệt cậu:
- Hẹn gặp lại nhé nhóc, nhóc lớn nhanh chị đợi!
Và rồi cậu thấy, lồng ngực mình đập "thụp" một nhịp... Giống như cơn gió biển thổi qua để lại cảm giác lành lạnh, cô gái đó đến và đi, để lại trong cậu biết bao suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cảm xúc mà cậu cảm nhận rõ ràng nhất đó chính là cảm giác buồn, trái tim mới lớn của cậu đã biết phải đi đến đâu rồi!!!
Đôi khi trên cùng một con đường, lúc đi lướt qua nhau, chúng ta đã vô tình... chạm vào nhau!
END CHƯƠNG 28