Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong kiếp trước, vì bệnh tình nên cô không bao giờ uống rượu. Hôm nay mọi người vui vẻ, cô nhấp thử vị vang đỏ mà Diệp Linh nổi hứng gọi lên.
Ừm.
Thiện Vũ Linh nhăn mặt.
Vừa cay vừa đắng.
Cô lấy ly nước ngọt nhấp nhấp để khử đi vị đắng chát tê tê còn sót lại trên đầu lưỡi. Quả thật mình không phù hợp với đồ có cồn.
Diệp Vũ nhìn vẻ mặt cô, nhếch khoé môi: "Không thích uống sao?"
Cô gật gật đầu: "Ừm, đắng lắm."
Đúng là khẩu vị trẻ con.
Anh lấy thẳng ly rượu của cô một lần nuốt cạn làm cô còn không kịp ngăn. Ly đó rõ ràng là cô đã uống.
Cô rất sợ cảm giác không rõ ràng như thế này.
Nếu anh cứ như vậy, lỡ cô có tình cảm với anh thì phải làm sao? Cô vẫn yêu quý bản thân mình hơn. Cô không muốn vì một người đàn ông mà đánh mất bản thân, báo hại gia đình khốn khổ giống như nguyên chủ.
Vậy nên anh đừng làm những việc phong lưu dễ hiểu lầm như thế này nữa. Rõ ràng anh đã có một bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên.
Ăn xong, bốn kẻ máu chiến còn ngồi uống rượu. Thiện Vũ Linh gõ Diệp Linh, bảo mình tới nhà vệ sinh một chuyến. Diệp Linh ngà ngà gật gù ra chiều đã biết.
Diệp Vũ đang bị Giang Sơn chuốc rượu, lúc quay ra đã không thấy bóng Thiện Vũ Linh.
Cô ra quầy thanh toán xong rồi mới tới nhà vệ sinh.
Nhìn vào gương, Thiện Vũ Linh thầm cảm thán. Khuôn mặt này ngày càng giống cô kiếp trước, nhưng vì hiện tại sức khoẻ tốt nên có chút đầy đặn và có sinh khí hơn cô. Đặc biệt là đôi mắt, trông hiền hơn rất nhiều so với lần đầu cô tiếp nhận thân thể này.
Một thời gian ngắn mà thay đổi như thế này, cô thật sự còn không tin vào mình chứ đừng nói là người khác.
Run rủi thay, Thiện Vũ Linh vừa ra tới hành lang thì gặp phải người mà cô muốn tránh nhất - Hà Tuyết Nhi.
"Ôi trời, Vũ Linh. Cả tháng không gặp. Cậu bảo đi học quân sự mà. Về bao giờ thế?" Hoa khôi ngạc nhiên hỏi.
"Tôi mới về hôm nay thôi."
Hà Tuyết Nhi trong lòng không vui. Mới một tháng mà Thiện Vũ Linh đã xinh đẹp hẳn, còn tỏ ra xa cách với cô ta nữa chứ.
Cô ta biết mọi thứ, từ việc cô diễn chung với Diệp Vũ cho đến tin đồn ác ý kia. Lúc đọc được, cô ta còn rất hả hê. Chẳng hiểu sao đến tối hôm đó đã thấy Diệp Vũ đăng bài đính chính, làm cô ta muốn tức điên lên vì ghen ghét.
"Cậu tới đây ăn tối à? Đi với Diệp Linh và Diệp Vũ sao?"
"Ừ, mới về nên qua đây ăn."
"Tớ cũng muốn làm quen với bạn của cậu lắm. Cậu giới thiệu với tớ nữa đi."
"Tôi với họ... không thân, không tiện dẫn cậu. Chỉ là họ giúp tôi rất nhiều nên mời họ bữa cơm coi như cảm ơn. Tôi không muốn nợ họ gì cả."
Thiện Vũ Linh không muốn là dây móc nối cho Hà Tuyết Nhi với Diệp Vũ như nguyên chủ. Nếu vậy, cô sẽ rất thảm.
Nếu Hà Tuyết Nhi có thể, cô ta sẽ cười thật lớn. Không thân mà Diệp Vũ chịu ra mặt cho cô sao? Nhưng biết không thể miễn cưỡng, cô ta nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
"Ừm, vậy lần sau chúng mình đi dạo phố nhé."
"Ừ." Cô cũng chỉ lạnh nhạt ậm ờ cho qua.
Hà Tuyết Nhi quay lưng đi trước. Thiện Vũ Linh vừa muốn nhấc chân thì chợt thấy rét lạnh sau lưng.
Cô quay đầu lại. Là Diệp Vũ. Anh đang dựa lưng trên hành lang, một tay đút túi, đầu cúi xuống đất, một bộ dạng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô.
Qua ánh đèn mờ, cô thấy anh cười khẩy ngẩng đầu, từng bước chân cộp cộp nặng nề nện về phía cô.
Cô lập tức cảm nhận được nguy hiểm, sợ hãi lùi về sau.
Không để cô chạy trốn, anh bước nhanh hơn, tóm lấy cổ tay trái của cô gái, áp cô vào tường.
Thân mình cao lớn của anh bao trùm lên cô, hơi thở cùng với mùi rượu cay nồng phảng phất trên đỉnh đầu.
"Thiện Vũ Linh" Giọng anh hơi khàn: "Em vừa nói gì? Chúng ta không thân?"
Anh ghì mạnh tay khiến cô phát đau, cổ tay hằn lên vết đỏ thấy rõ. Thiện Vũ Linh nhăn nhó muốn gỡ tay anh.
"Diệp Vũ, tôi không có ý đó. Anh buông ra, tay tôi đau."
"Không muốn nợ? Em coi chúng tôi là gì? Em nghĩ chúng tôi là thánh nhân, ai cũng đối tốt, ai cũng bảo vệ hay sao?"
Anh dí sát vào mặt cô mà nói, hơi thở đầy mùi rượu khiến cô bị hun đến khó chịu.
"Diệp Vũ, anh say rồi."
"Hay em nghĩ lợi dụng chúng tôi xong rồi thì vứt bỏ?" Anh quát lên.
Thiện Vũ Linh như chết sững. Cuối cùng thì anh vẫn nghĩ cô là người như thế sao? Sự oan ức tràn lên trong lòng khiến đôi mắt bồ câu đong đầy nước, chỉ một chút là sẽ rơi.
Cô cấu lấy tay anh, muốn làm anh đau để lôi về chút lý trí từ con người này. Năm vết móng in hằn lên mu bàn tay phải của anh.
"Anh buông ra."
Nhưng Diệp Vũ dường như không biết đau là gì, chẳng những không buông, còn đột ngột vùi mặt vào cổ cô hôn lấy.
"Không phải em không muốn nợ nần gì tôi sao? Tôi cho em toại nguyện."
"Diệp Vũ" Cô không chịu được nữa, hét lên. Hàng mi đã không ngăn nổi, nước mắt nặng trĩu tràn ra như đê vỡ.
Cô đã làm gì sai? Cô chỉ muốn cuộc sống bình thường, an an ổn ổn sống hết đời này.
Rõ ràng là họ đến bên cô trước. Cô không nỡ từ chối Diệp Linh, nhưng với anh, cô vẫn luôn giữ khoảng cách rất rõ ràng.
Vậy thì tại sao lại đối xử với cô như thế?
Diệp Vũ vẫn như con ngựa đứt dây cương, không thể nào kiểm soát. Một tay anh luồn sau gáy giữ chặt không cho cô tránh, một tay ôm eo nhỏ của cô kéo sát vào anh.
Anh hôn cổ cô, hôn rất mạnh, rồi lướt dần, lướt dần tới cằm.
Anh thô bạo mà ngậm lấy môi cô, răng đã sẵn sàng đặt trên bờ môi dưới nhưng không hiểu vì sao vẫn luyến tiếc mà không cắn xuống.
Anh không ngần ngại mạnh bạo đưa lưỡi liếm môi cô. Thấy cô gái không chịu hợp tác, một mực nghiến chặt, quyết không cho anh đi vào, Diệp Vũ đưa tay bóp mạnh eo nhỏ, nhân lúc cô kêu lên vì đau, đầu lưỡi như rắn nhanh chóng luồn vào chiếm lĩnh, càn quét hết ngọt ngào.
Dây dưa một lúc, khi lướt sang gò má mịn màng, sự ẩm ướt ấm nóng trên đó làm anh có chút tỉnh táo.
Diệp Vũ mở mắt, hiện lên trên con ngươi đen trầm là khuôn mặt tuyệt vọng của cô.
Cô khóc rồi.
Cô cũng không chống cự.
Cô mặc kệ anh.
Diệp Vũ như bừng tỉnh từ cơn say.
Rốt cuộc anh đang làm cái gì với cô thế này?