Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Tư Thành đứng hồi lâu, đột nhiên sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng mà đến tận bây giờ hắn mới nghĩ đến, liền nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Thiên Ân, vừa định mở miệng thì Vương Thiên Ân đã lãnh đạm chặn trước...
"Nếu chú còn muốn nói, cô ấy sẽ không đến... Tôi nhất định sẽ giết chú!"
Cả người hắn giờ đây giống như toả ra sát khí, lạnh lẽo vô tình, giọng nói như là ma quỷ, mang theo uy quyền không thể làm trái được!
Lục Tư Thành nghe thấy vậy, lập tức trấn an...
"Dạ không... Không phải, Vương thiếu bớt giận, thực ra điều tôi muốn chính là..."
"Tình cảm có vẻ không được thuận lợi nhỉ?"
Giọng nói vang lên đầy quen thuộc...
Từ đằng xa, một người đàn ông trung niên đang chậm rãi bước tới, ông ta mặc một bộ comple màu tối, chân đi giày tây bóng loáng, mái tóc muối tiêu đã được chải chuốt gọn gàng ra phía sau, toàn thân ông ta toát lên vẻ cao sang quyền quý.
Đám vệ sĩ nghe thấy giọng nói, bọn họ đồng loạt xoay người, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cả đám lập tức dàn hàng sang hai bên, tất cả đều nghiêm chỉnh cúi người, mở lối cho ông ta đi vào.
Giống như một bậc quân vương, mỗi bước chân ông ta đi đều toát lên khí thế hiên ngang uy quyền, ông ta tuy đã ngoài năm mươi nhưng vì chăm vận động và thường xuyên tập thể hình nên dáng vẻ không khác gì một người đàn ông tuổi ba mươi, thậm chí là có phần rắn rỏi và khoẻ khoắn hơn rất nhiều.
"Ông đến đây làm gì?"
Vương Thiên Ân lạnh lùng hỏi, giọng nói lạnh băng bao trùm cả bầu không khí.
Nhìn đứa con quý tử dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chọc thẳng vào mình, Vương Sâm chỉ nhếch mép cười, sau đó ung dung ngồi xuống vị trí đối diện hắn, giọng nói có chút trêu ngươi...
"Tất nhiên là để xem mặt con dâu rồi."
Vương Thiên Ân "Hừ" lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo khẽ sụp xuống, nhìn chằm chằm vào Vương Sâm, ngữ khí mang theo sự đe doạ...
"Tôi mà biết ông động đến một sợi tóc của cô ấy thì giao dịch này coi như kết thúc!"
"Cái thằng trời đánh này!"
Vương Sâm điên tiết quát lớn, nhất thời kích động liền đứng phắt dậy.
"Hừ! Tức chết mất..."
Ông ta giận run người, đến nỗi không thể nói tròn câu. Thấy vậy, thư ký Chu liền nhanh chóng chạy lại, hai tay đưa qua một ly nước cho ông ta...
"Chủ tịch, xin ngài đừng quá kích động."
Vương Sâm giật phắt lấy ly nước uống "ừng ực" một hơi, đoạn uống xong, ông ta tức giận đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, gắt gỏng tiếp lời...
"Tao thật không thể nói chuyện tử tế với mày dù chỉ là một phút mà!"
Vương Sâm thở mạnh từng hơi, cố kìm nén chút bình tĩnh cuối cùng, gồng mình từ từ ngồi xuống, hất cằm nhìn về phía Vương Thiên Ân...
"Mở to mắt mày ra mà nhìn xem, hiện tại đã mấy giờ rồi?"
Vương Thiên Ân không trả lời, chỉ thờ ơ liếc mắt, trong ánh mắt loé lên một tia sắc bén đầy ẩn ý, sau đó lạnh lùng quay mặt sang hướng khác.
"Mày...!! Mày như vậy là có ý gì hả?"
Thái độ của hắn khiến Vương Sâm càng tức tối hơn, ông ta giận dữ đập bàn một cái, lớn giọng quát...
"Tao còn định rộng lượng cho mày thêm mười lăm phút đợi nó thì mày nghĩ tao làm gì nó hả? Trong mắt mày, ba mày là người mất uy tín đến vậy ư?"
Vương Thiên Ân vẫn im lặng, từ nãy đến giờ chỉ tập trung suy nghĩ xem, rốt cuộc tại sao cô lại không đến nên chẳng hề để ý gì đến Vương Sâm vẫn còn đang mắng nhiếc bến tai hắn.
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó?
Vương Thiên Ân trầm mặc một lúc lâu, chợt nhớ đến ban nãy Vương Sâm vì bị hắn khích bác nên mới buộc miệng nói ra ý định cho hắn thêm mười lăm phút chờ đợi, dựa theo hiểu biết từ bé đến lớn của Vương Thiên Ân đối với ba hắn, hắn có thể chắc chắn trên chín mươi phần trăm rằng, việc cô không đến đây ngày hôm nay là vì một nguyên nhân khác, chắc chắn không liên quan đến Vương Sâm.
Bởi vì, nếu ông ta vi phạm cam kết ngay lúc này thì quả thật chẳng có lợi ích gì cho ông ta cả, hơn nữa, nếu chọc giận hắn thì há chẳng phải thời gian một tháng qua để hắn tự do là phí công vô ích sao?
Một tháng qua rốt cuộc ông ta kiên nhẫn là vì điều gì?
Là vì ngày hôm nay... Giao dịch bắt đầu có hiệu lực!
Vậy nên ông ta dù cho có thủ đoạn đến đâu đi chăng nữa, chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà hành động vào lúc này.
"Tới giờ rồi, chuẩn bị đi!"
Vương Sâm ra lệnh, bất giác khiến Vương Thiên Ân định thần, dù biết đã đến giờ nhưng bộ dạng ung dung, thư thả của hắn vẫn là trăm phần trăm phóng thích hết tất cả vẻ trêu ngươi vốn có đến Vương Sâm...
"Này! Tao như vậy là đã quá độ lượng đối với mày rồi đấy! Đừng có làm ra cái bộ dạng đó ở trước mặt tao!"
Vương Thiên Ân ngẩng mặt lên nhìn lướt qua Vương Sâm, mặc cho ông ta vẫn đang lải nhải bên tai nhưng dường như hắn chẳng buồn bận tâm, vẫn cứ bộ dạng lười biếng đó, mất hơn năm phút mới chậm rãi đứng dậy, đi ra phía cửa.
"Hừ! Nhanh cái chân mày lên! Đừng để tao phải nhắc lại lần hai, mày tưởng nhà có máy bay riêng thì muốn bay giờ nào là bay hả?"
Đợi Vương Thiên Ân đi ra khỏi cửa, Vương Sâm mới ngó nghiêng ngó dọc một lượt, nhìn xem hắn đã đi hẳn chưa, song, lấy trong túi quần ra chiếc di động, ấn gọi cho một ai đó.
Một hai giây trôi qua...
Đầu dây bên kia vừa mới cất lên hai tiếng "Dạ alo...", Vương Sâm đã trầm thấp nói...
"An Nhã à, ta chỉ có thể giúp cháu tới đây thôi, phần còn lại, có lẽ cháu phải tự mình..."
Trịnh An Nhã dịu dàng đáp...
"Dạ không sao đâu bác Vương, cháu hiểu mà, cháu sẽ cố gắng hết sức."
"Được, được, trăm sự nhờ cháu."
Vương Sâm nói tới đây, ông ta khẽ thở dài...
"Thằng con trai ta, tính khí nó không tốt, mong cháu đừng để lòng. Ta vẫn ta hi vọng sau khi trở về, tình cảm giữa cháu và Thiên Ân có thể khắng khít hơn."
"Bác đừng lo, sau khi anh ấy đi, cháu còn phải bàn giao lại tất cả mọi việc ở học viện cho thư ký Chu rồi mới sang đấy, Thiên Ân chắc chắn sẽ không nghĩ đến khả năng là vì bác sắp xếp nên cháu mới có thể qua Vương Thịnh làm việc đâu ạ. Bác yên tâm, cháu sẽ lấy lí do là gia đình muốn cháu đi du học và thực tập để tránh ảnh làm hưởng đến tình cảm hai cha con bác."
"Ôi, được vậy thì tốt quá!"
Vương Sâm mừng rơn...
"Cảm ơn cháu nhé, cháu chu đáo quá, Thiên Ân nhà ta đúng là có phước lắm mới cưới được cháu làm vợ, vậy mà nó lại có mắt như mù, thật khiến ta tức chết mà!"
Trịnh An Nhã vô thức bật cười thành tiếng...
"Bác Vương nói vậy cháu ngại lắm, cháu yêu Thiên Ân vì anh ấy là anh ấy thôi, cháu không nghĩ nhiều đâu ạ."
Từng lời nói như mật ngọt rót tai của Trịnh An Nhã khiến Vương Sâm cảm thấy vô cùng hài lòng, ông ta vừa nói vừa gật gù...
"An Nhã ngoan, khiến cháu chịu nhiều thiệt thòi rồi, thân làm trưởng bối, ta thật lấy làm xấu hổ, Vương Sâm ta ở đây thay mặt nó xin lỗi cháu. Mong cháu hãy..."
"Ấy, bác Vương!"
Trịnh An Nhã bất giác gọi to.
"Kể từ khi bắt đầu, là cháu cam tâm tình nguyện yêu Thiên Ân, dù cho anh ấy không yêu cháu, cháu vẫn sẽ xem bác giống như cha mẹ của mình, vậy nên bác đừng nói vậy, cháu sẽ buồn lắm đấy."
Vương Sâm nghe thấy vậy liền cười ôn nhu...
"Vẫn là An Nhã hiểu chuyện. Ta đợi tin vui từ cháu. Cố gắng lên nhé."
Trịnh An Nhã để di động lên bàn, ấn mở loa ngoài, cô ta khoanh một tay trước ngực, khẽ đưa điếu thuốc đang được cặp giữa hai ngón tay đặt lên cánh môi, rít một hơi, thở ra thật nhẹ nhàng...
"Dạ vâng, bác Vương yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức."