Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười hai giờ đêm, tại trụ sở chính của tập đoàn Vương Thịnh, chi nhánh phía Tây Nam thành phố San Francisco, bang California.
Tầng 40, văn phòng tổng giám đốc...
Vương Thiên Ân vừa hoàn thành xong đống văn kiện chất cao như núi trên bàn làm việc, cảm giác như cả thân thể hắn giờ đây sắp rụng rời cả rồi.
Ngày hôm nay, hắn đã phải đọc và phê duyệt hơn hai trăm văn kiện chưa được xử lý từ năm ngoái đến năm nay, chả trách Vương Sâm lại muốn hắn quay trở về quản lý, phải công nhận ông ta rất biết cách kìm chân hắn, thật khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Vương Thiên Ân ký xong văn kiện cuối cùng trên bàn làm việc, thuận tay vứt sang một bên, khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch lên...
Cha già kính mến... Ông đúng là biết cách làm khổ nhau mà!
Vương Thiên Ân tựa mình vào thân ghế, chìa bàn tay phải ra, Lục Tư Thành nhìn thấy vậy liền nhanh chân bước lại, dâng lên một sấp văn kiện khác đặt lên tay hắn...
"Vương... Vương thiếu..."
Vương Thiên Ân liếc mắt nhìn, một đôi con ngươi như tên bắn chọc thẳng vào gương mặt đang cười xoà của Lục Tư Thành, lạnh lùng hỏi...
"Chú đùa tôi chắc?"
"Tôi nào dám."
Lục Tư Thành cười giả lả, không dám làm Vương Thiên Ân thêm căng thẳng, chỉ biết trấn an bằng cách mỗi lúc đưa qua một ít, không thể nói với hắn rằng...
Thực ra hắn còn đến hơn cả đống văn kiện vẫn đang chờ hắn phê duyệt ở dưới phòng tài liệu tồn kho, mà nếu dốc hết công suất làm việc giống như ngày hôm nay thì có lẽ phải mất hơn một tuần mới có thể triển khai hết được.
Chắc Vương Thiên Ân sẽ phát điên lên mất!
Ba giờ sáng...
Bóng đêm giống như nuốt chửng vạn vật, từ trên tập đoàn Vương Thịnh nhìn xuống, ngoài đường không có lấy một bóng người, đường lộ lớn đôi khi có một hai chiếc xe chạy ngang qua, không gian cực kì yên tĩnh...
Phải hơn hàng giờ sau mới cảm thấy công việc vơi dần đi, Vương Thiên Ân mệt mỏi đến bên chiếc ghế sô pha ngồi xuống, châm thêm một điếu xì gà đặt lên cánh môi, chợt nhớ đến ngày hôm đó, trước khi ba hắn xuất hiện, Lục Tư Thành dường như có điều gì đó muốn nói nhưng vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị cắt ngang, đêm nay phải tăng ca, cả hai ở cùng một chỗ, Vương Thiên Ân mới nhớ đến khi đó mà nhàn nhạt hỏi lại...
"Đêm đó chú muốn nói gì?"
Lục Tư Thành ngồi đối diện, thoáng giật mình, sau đó "À" lên một tiếng, vẻ mặt hồ hởi nói...
"Thực ra khi đó tôi muốn nói đến là chuyện của Uyển tiểu thư..."
"Nói."
Vương Thiên Ân ra lệnh, giọng nói giống như toả ra hàn khí, vô cùng lạnh lẽo.
"Xin Vương thiếu thứ lỗi..."
Lục Tư Thành thở dài, khuôn mặt thoáng chút sợ sệt, cẩn thận nói...
"Ngày hôm đó, tôi cũng giống như ngài, quả thật là rối trí nên mới không nhớ đến một điều quan trọng đó là... Trong nhà Uyển tiểu thư có lắp camera!"
Camera?
"Đêm hôm đó, nếu tôi nhớ tới việc này mà nhắc ngài, chắc có lẽ chúng ta cũng không đến mức phải rời đi trong đêm như vậy mà vẫn không biết lí do vì sao mà Uyển tiểu thư lại không đến?"
Vương Thiên Ân trầm mặc vài phút, ung dung hút hết điếu xì gà, ánh mắt lạnh băng nhìn về một khoảng không vô định.
Hắn chợt nghĩ, ngày hôm đó, đúng là do hắn sơ suất, nghĩ đến cô, mọi thứ đều trở nên mất bình tĩnh nên mới chẳng hề nhớ đến khi trước, hắn đã từng chính tay lắp đặt camera ở vài góc khuất trong nhà để tránh Lư Khâu lại giở trò với cô những khi hắn đi vắng.
Vương Thiên Ân đứng lên, chậm rãi tiến đến bàn làm việc, lấy chiếc di động mở ra xem.
Hắn lướt vào tệp tin lưu trữ, bên trong điện thoại chứa đựng toàn bộ video của những ngày qua, chợt lướt đến ngày hôm đó, đôi mắt Vương Thiên Ân giống như dã thú sắp ăn thịt người...
Hắn xem, càng xem càng cảm thấy điên tiết, bàn tay vô thức run lên, siết chặt lấy chiếc điện thoại.
Tròng mắt Vương Thiên Ân lúc này đã dấy lên đầy chỉ máu.
Hắn xem một lượt tất cả các cảnh, trước mắt hiện ra những sự việc đã diễn ra đêm 30 tháng 12, toàn bộ quá trình cả hai xô xát và sau đó Uyển Đình Nhu bị Lư Khẩu đẩy ngã xuống cầu thang.
Vương Thiên Ân nghiến răng, video vừa kết thúc thì cũng là lúc chiếc điện thoại kia bị ném mạnh xuống dưới sàn, vỡ ra thành từng mảnh nát vụn ngay bên dưới chân hắn.
Vương Thiên Ân cúi gầm mặt, chống hai tay lên bàn, toàn thân giờ đây giống như toả sát khí, tựa hồ ác quỷ bước ra từ địa ngục, ánh mắt thoắt cái đã trở nên hung tợn hơn bao giờ hết.
"Các người có một giờ."
Hắn thấp giọng ra lệnh...
"Truy sát!"
"Dạ vâng, thưa Vương thiếu."
Lục Tư Thành khẽ cúi người, nhận lệnh liền lập tức đi thi thành.
Đoạn gần ra đến cửa, Lục Tư Thành chợt nhớ ra vẫn chưa được ban lệnh xét xử, liền quay lưng vào trong...
"Vương thiếu, nếu bắt được người..."
"Giết ngay lập tức!"
Lục Tư Thành nghe thấy, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn Vương Thiên Ân lúc này, hắn thật cảm thấy khăm phục Uyển Đình Nhu kia. Khoảng thời gian khi ở bên cạnh cô, sự vui vẻ và hạnh phúc mà cô mang lại khiến cho Vương Thiên Ân giống như biến thành một người khác, bọn họ không biết rốt cuộc là cô đã làm gì để khiến hắn bỗng trở nên ôn nhu đến vậy?
Chưa kể đến những khi gặp bọn họ, hắn nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, không hề quát tháo bọn họ, cũng như bản tính của hắn cũng tự nhiên trầm ổn lạ thường, mà đám người Lục Tư Thành lại gọi bằng một cụm từ khá khiếm nhã đó là "giống con người hơn".
Vương Thiên Ân mà hắn biết hơn mười năm nay, ngoại trừ khoảng thời gian một tháng trước là trở nên điềm đạm hơn thì những khoảng thời gian còn lại đều rất đáng sợ và hung tợn. Đặc biệt là những lúc ban lệnh trừng phạt đến những kẻ dám mạo phạm đến hắn.
Những lúc đó, hắn giống như một vị lãnh chúa, thẳng thừng giáng tội mà chẳng hề bận tậm đến hậu hoạ.
Đối với Vương Thiên Ân, đã là con người thì ắt phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử, điều đó là lẽ đương nhiên... Nhưng đó là đối với những kẻ bình thường.
Còn đối với những kẻ đắc tội Vương Thiên Ân hắn thì khác...
Hắn sẽ không ngần ngại mà ban cho bọn họ một ân điển, để bọn họ không cần phải trải qua giai đoạn ốm đau bệnh tật mà vẫn có thể thuận lợi "làm lại cuộc đời".
Lục Tư Thành còn nhớ khi ấy, Vương Thiên Ân dù biết được Lư Khâu đã làm nhiều chuyện có lỗi với Uyển Đình Nhu, có lúc còn có ý định đẩy cô xuống lan can mặc dù cô là ân nhân của cô ta, nhưng hắn vẫn quyết định vì cô mà không làm lớn chuyện, hắn vì cô mà xử lý mọi vấn đề một cách điềm tĩnh nhất, bởi vì, cô đã từng nói, cô không thích hắn hung dữ.
Khoảnh khắc đó, Lục Tư Thành giống như được mở mang tầm mắt, hắn đi theo Vương Thiên Ân hơn mười năm nhưng chưa bao giờ thấy đại boss của hắn vì ai mà thay đổi như vậy cả, kể cả Hàn Tư Kỳ khi đó, mặc dù là rất yêu, yêu đến hận thù, nhưng công bằng mà nói, hắn chưa từng vì cô ta mà thay đổi bản tính của chính mình bao giờ, thậm chí là khi cô ta bỏ rơi hắn, hắn còn trở nên mất nhân tính hơn gấp bội.
Đỉnh điểm là thảm sát xảy ra ở sòng bạc tại Hong Kong năm đó.
Thật khiến Lục Tư Thành cảm thấy rùng mình.
Vương Thiên Ân trong mắt đám người Lục Tư Thành, giống như một vị thần cao cao tại thượng, mà đám người ngoài kia, lại chính là những kẻ trần tục đang sống dưới cái xã hội được bao bọc bởi luật pháp... Là hắn!
Đối với Vương Thiên Ân, những kẻ không biết trời cao đất dày thì chỉ đáng sống dưới đáy xã hội mà thôi, làm người phải biết thức thời, những kẻ to gan, chán sống, nếu không xem trọng sinh mệnh của chính mình, thì Vương Thiên Ân hắn sẽ thay mặt Diêm Vương tước đi mạng sống rẻ mạt như cỏ rác của bọn họ, giúp họ làm lại một cuộc đời mới một cách nhanh chóng và tốt đẹp hơn, giống như ban cho họ đặc ân, mà hắn xem đó là...
Một sự giải thoát!