Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Uyển Đình Nhu vẫn nhớ như in từng chữ không thể nào quên được, cô không thể ngủ, xuống bếp pha chút sữa nóng, mang lên phòng ngồi trên bàn đọc sánh. Vậy nên lúc tỉnh, phát hiện mình ngủ trên bàn học. Vừa định đứng lên mới phát hiện cần cổ đau điếng, chết thật, đây là... Bị sái cổ!
Bất quá cũng không phải nghiêm trọng lắm, tổng thể mà nói đầu chỉ có thể giữ nguyên chính giữa, không thể xoay nhiều. Ai từng bị sái cổ cũng biết, đó là một cảm giác không gì sánh nổi... Một loại thống khổ!
Đánh răng rửa mặt thay đồ, chuẩn bị xong hết mới chậm rãi đi xuống lầu.
Sự xuất hiện của Cố Tử Nam khiến Uyển Đình Nhu mất ngủ. Trong cảm nhận của cô, Cố Tử Nam luôn chiếm một vị trí nhất định, đi cùng với một loại cảm kích mà lại giống như tình thân. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng xuất hiện. Nỗi bất an trong lòng cô như vơi đi nhiều, cảm giác rất an toàn.
Dưới ánh mặt trời, cô lẳng lặng ngồi cạnh góc vườn nhỏ, nhìn ngắm những bông hoa xinh đẹp mà lòng chợt nhớ đến Vương Thiên Ân.
Cô nhớ, khoảnh khắc khi hắn đứng cạnh cô, xem cô cắt tỉa những đoá hoa này, hắn đã thản nhiên nói rằng... Hắn rất ghét hoa hồng, đặc biệt là hoa hồng đỏ!
Đến giờ cô vẫn không biết được, rốt cuộc trong quá khứ, hắn đã phải trả qua đoạn ái tình đau thương gì mà đến tận khi ấy, lúc nhắc lại, ánh mắt hắn vẫn còn u ám và mờ mịt đến vậy, tựa hồ rất căm phẫn?
Uyển Đình Nhu mỉm cười ngọt ngào, song, lại nghĩ đến Cố Tử Nam. Hắn... tựa như ánh mặt trời phá tan đi làn sương mù mịt, mỗi khi nghĩ đến đã thấy ấm áp rồi.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Uyển Đình Nhu đứng dậy đi vào trong nhà, cầm lấy chiếc di động ấn nghe, "A lô" lên một tiếng, đầu dây bên kia không nhanh không chậm, trầm thấp nói...
"Đến quán bar đi, tôi có chuyện cần tìm cô."
...
Tại Bar Kim Cát.
Uyển Đình Nhu hít một hơi sâu, bước vào, không thèm đoái hoài đến những ánh nhìn và những lời xì xầm xung quanh, cô thẳng lưng đi vào tiền sảnh, cũng không nguỵ trang cầu kỳ như khi trước nữa.
Cô đi một mạch lên văn phòng quản lý, vừa giơ tay lên gõ cửa, bên trong đã vọng ra thanh âm...
"Mời vào!"
Tiêu Lang thấy bộ dạng Uyển Đình Nhu bình tĩnh, thuận miệng phun ra câu...
"Nghe nói đêm qua náo loạn lắm nhỉ?"
Sau đó liếc thấy cái ghế ngồi nghỉ bên cạnh Uyển Đình Nhu, hắn tiến lại, ngồi xuống, thuận tay rót cho cô một tách trà, cười bí hiểm, liền "Chậc chậc" vài tiếng...
"Yên tâm, tôi đã cảnh cáo hai cô ả kia giúp cô rồi, cả hai đều bị đình chỉ ba tháng làm việc."
Hắn dùng tầng số âm chỉ hai người nghe được, giơ một ngón tay cái lên, nói khẽ...
"Này, tôi vừa mới xem camera tiền sảnh, cảm thấy cô cừ lắm đấy, nhưng rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy, tôi hỏi Tống Tâm Á và Lâm Y Phi, bọn họ ngoài xin lỗi rối rít, cam kết không dám tái phạm ra thì một chữ cũng không nói thêm?"
Uyển Đình Nhu mặt không đổi, chỉ thờ ơ đáp lại...
"Không có gì... Tôi không biết ngoài mùa hè ra thì chó còn dại vào mùa khác!"
"Thế nên cô xuống tay rọ mõm bọn họ ư?"
Tiêu Lang thích thú cười lớn.
Đúng là thú vị mà! Phải chi ngày hôm qua không xảy ra chuyện ở bang hội thì hắn sẽ được chứng kiến một màn hay ho rồi.
Uyển Đình Nhu bắt chéo chân, khoanh tay trước, hờ hững quay mặt sang hướng khác.
"Cũng tốt, người làm việc trong đây ai cũng phải thế, nếu không mạnh mẽ một chút thì không tránh khỏi có chút thiệt thòi, chung quy vẫn nên..."
"Rốt cuộc là Tiêu quản lý tìm tôi có việc gì?"
Uyển Đình Nhu bình tĩnh cắt lời.
Tiêu Lang cười xoà "À" một tiếng, trực tiếp không nhanh không chậm đẩy bản hợp đồng lao động tiến đến bên cạnh Uyển Đình Nhu...
"Bản hợp đồng này có đề cập đến yêu cầu của cô trước đây, muốn gọi cô lên xác nhận thôi, vấn đề tiền bạc, không thể nói chuyện qua loa."
Uyển Đình Nhu quét tầm mắt xuống bản hợp đồng, nhìn ngón trỏ hắn đang gõ gõ lên bốn chữ "Hợp đồng cho vay" mà lòng bỗng nỗi lên một sự buồn tủi cùng bế tắc, tất cả những việc này, giống như một sự bất đắc dĩ không báo trước, cùng đường lắm, cô mới phải nương nhờ vào nơi phức tạp này để làm việc.
"Số tiền lương cô muốn ứng trước trong hai năm, tôi đã cho người mang đến bệnh viện chuyển trực tiếp cho bác sĩ Tần, cô có thể gọi đến để xác nhận, việc còn lại là giao dịch giữa chúng ta, hiện vẫn còn một trang này cần cô ký tên lăn tay."
Tiêu Lang xoay nhẹ chiếc bút đưa qua, chỉ tay vào khoảng trắng.
"Ký tên vào đây, xác nhận cô mượn Bar Kim Cát một triệu hai trăm vạn tệ*, hợp đồng lao động làm việc trong vòng năm năm, lương chính thức là mười vạn, trừ đi một nửa được chuyển đến bệnh viện, xác nhận huỷ bỏ tiền thưởng, tức mỗi tháng cô chỉ được lấy năm vạn, đồng nghĩa với việc cô không đạt chỉ tiêu và sẽ không có tiền thưởng cuối năm, đến năm thứ ba nếu vẫn tiếp tục vay thì gia hạn hợp đồng, ngược lại thì chỉ cần huỷ bỏ hợp đồng này, sau đó cô sẽ được nhận lương mỗi tháng là mười vạn như những gì đã ký kết ở hợp đồng trước đó, tất cả đều đã được ghi rõ ràng ở đây, cô chỉ cần đọc và ký tên vào là được."
Uyển Đình Nhu nhìn qua một lượt, cô cầm bản hợp đồng lên, ánh mắt dán chặt vào từng dòng chữ trên nền trắng mực đen, nhìn thật chăm chú, qua nửa giờ sau, cuối cùng cũng nhận lấy chiếc bút trên tay Tiêu Lang, ký nguệch ngoạc vài nét, ấn mực, lăn tay vào.
Uyển Đình Nhu đứng lên, lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng quản lý, cô tiến vào thang máy, hai bàn tay vô thức ôm lấy cánh tay, cảm giác thật lạnh lẽo, cô cúi mặt, để từng nếp tóc rũ xuống, khẽ che đi đôi mắt đượm buồn.
Vấn đề cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi, lẽ ra cô nên vui mới phải, Uyển Đình Nhu mím chặt môi, chợt nghĩ đến bản hợp đồng, cô nhớ, điều khoản trong đó có nói, cấp bậc của cô tuy không phải phục vụ những người cấp thấp hơn, nhưng chung quy vẫn phải phục vụ những vị khách cấp S kia, cô đã định đã là tiếp viên ở đây, đương nhiên vấn đề này, muốn tránh cũng không thể tránh khỏi!
Khoảng thời gian sau này... cô phải làm sao đây?
Uyển Đình Nhu cười nhạt, tự hỏi... Có gì phải khóc? Chẳng phải mọi thứ đều là do cô tự mình quyết định sao?
Cô khẽ giơ tay lên lau đi vệt nước mắt, một tiếng "Ting" vang lên, đồng thời khiến cô đứng thẳng người, chậm rãi bước ra khỏi thang máy.
Trời mưa, cơn mưa đầu mùa luôn âm ỷ và rả rích như vậy.
Uyển Đình Nhu rời khỏi tiền sảnh, cô sải bước dưới cơn mưa, ung dung như tản bộ.
Cô biết... Khoảnh khắc khi cô đặt chiếc bút kia xuống ký tên thì mọi thứ đã kết thúc cả rồi.
Nếu bà tỉnh lại... bà sẽ không trách cô chứ?