Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cái khu phố cũ kĩ gì thế này?"
Trương Hâm Đình đang cố gạt cái bật lửa, hai ngón tay bắt chéo trông vô cùng chuyên nghiệp, cô ta rút ra một điếu thuốc, khẽ đặt lên đôi môi đỏ thẫm, vừa châm lửa vừa lầm bầm chửi rủa.
Sớm đã đỗ chiếc xe sang trọng ở cạnh con hẻm được một lúc lâu, Trương Hâm Đình đứng cách bức tường nơi căn nhà Uyển Đình Nhu chỉ vài bước chân, dáng vẻ cô ta bực dọc loé lên một tia tà ác:
"Con khốn, xem tao dạy dỗ mày thế nào..."
Vừa định bước đến thì di động lại đổ chuông cắt ngang.
"Chậc."
Đang trong suy nghĩ xem rốt cuộc là kẻ phiền phức nào lại gọi đến vào lúc này thì chợt...
Trần Thiên Hạo đi ra ngoài, hắn nhìn thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên:
Trương Hâm Đình? Cô ta làm gì ở đây?
Trương Hâm Đình xoay người vào trong nghe điện thoại nên căn bản là không nhìn thấy hắn. Trần Thiên Hạo không nghĩ ngợi liền đút tay vào túi quần lấy luôn chiếc di động ra gọi cho "nhân vật chính" của chuỗi phiền toái.
Không nghe máy?
Trần Thiên Hạo quay sang nhìn Trương Hâm Đình, hắn đảo mắt ngẫm nghĩ:
Cớ sự gì mà các người lần lượt hết người này lại đến nguời khác cứ tìm đến đây?
Trương Hâm Đình đứng bất động tại chỗ, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp. Có vẻ cuộc gọi vừa rồi đã làm ảnh hưởng đến những suy nghĩ vốn có trước đó của cô ta.
Trương Hâm Đình bật lưỡi thành tiếng vứt phắt điếu thuốc xuống dưới chân, chì mạnh bên dưới mũi giày một cách thù hằn, thoắt cái đã leo lên chiếc xe thể thao đóng sầm cửa lại, âm thầm rời khỏi hành động như thể cô ta chưa từng đến đây.
Không biết nên nói đây là trùng hợp hay là oan gia mà Trương Hâm Đình cô ta vừa mới rời đi chưa đầy mười giây thì Uông Sở Diệu lại vừa đến?
Hắn bước xuống xe vô tình nhìn thấy Trần Thiên Hạo đang đăm đăm nhìn hắn. Vẻ mặt khó hiểu nhưng bội phần là cảm thấy khó chịu. Uông Sở Diệu càng nhìn lại càng cảm thấy như Trần Thiên Hạo đang cố tình đứng đây để thăm dò sang nhà của Uyển Đình Nhu. Mọi sự chịu đựng hằng ngày bỗng trở nên đạt cực điểm, hắn hoá rồ nhào tới túm lấy cổ áo Trần Thiên Hạo. Gằn giọng:
"Ánh mắt của mày thật khiến người ta cảm thấy chán ghét."
Trần Thiên Hạo không nói gì nhưng ánh nhìn của hắn trong phút chốc dường như có thể điều khiển được tâm trí Uông Sở Diệu, không biết như thế nào lại khiến Uông Sở Diệu dần nới lỏng bàn tay ra, từ từ thả xuống, vẻ mặt thoáng chút sợ sệt liền không nói thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ hậm hực lườm mắt rồi bỏ đi.
...
Tại Bar Kim Cát.
Một cô ả có vóc dáng chuẩn đồng hồ cát, cô ta mặc một chiếc váy ôm thân ngắn đến mông khoe trọn đường cong hút mắt, chân đi một đôi giày cao gót cùng màu. Khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm sắc sảo, khiến bao cặp mắt của mọi người ai nấy đều đổ dồn vào như tâm điểm.
"Chị họ!"
Từ bên ngoài tiền sảnh, Trương Hâm Đình vẻ mặt hớn hở bước chân đi thật nhanh tiến vào ôm lấy Trịnh An Nhã.
"Đình Đình của chúng ta dạo này có vẻ trưởng thành hơn rồi nhỉ? Chị suýt thì không nhận ra em đấy."
"Ôi dào, chị họ xinh đẹp như vậy, em nào dám."
Trương Hâm Đình đứng ở bên cạnh, ánh mắt hâm mộ nhưng vẻ mặt lại phản ứng ngược lại khiến Trịnh An Nhã không cần nghĩ cũng đoán được phần nào, cô ta hỏi luôn vào trọng tâm:
"Dường như chị vừa làm một việc khiến em không hài lòng?"
Do dự một lúc, cuối cùng Trương Hâm Đình vẫn phải trả lời:
"Em chính là không muốn phải dừng lại."
Hai người đi vào một phòng VIP ở ngay bên cạnh, Trịnh An Nhã tìm được một loại rượu ngon, cô ta đưa cho Trương Hâm Đình và nói:
"Nào, uống đi, thư giãn một chút. Đừng để bản thân trở nên thấp kém trong mắt anh ta. Chưa nói đến, thân phận của em sao lại có thể tự mình đi giải quyết vấn đề? Chị ngăn lại chẳng phải vừa kịp lúc?"
Trương Hâm Đình xiết chặt ly rượu trong tay, Trịnh An Nhã một lúc hỏi nhiều vấn đề làm cô ta trong chốc lát cũng không hiểu lời nói này của cô chị họ là có ý gì. Trương Hâm Đình nhìn ánh mắt của Trịnh An Nhã, tràn ngập nghi hoặc.
"Ý chị là..."
Trịnh An Nhã chạm tầm mắt của cô ta, như hiểu được sự mơ hồ của cô ta, lại thản nhiên mở miệng nói:
"Phải để Uông Sở Diệu nhìn thấy được sự thật, đó là, em mới là người xứng đáng hơn đối với anh ta, là người phù hợp nhất. Em sớm đã là người được chọn. Để anh ta nhận ra được rằng Uyển Đình Nhu kia vốn dĩ chỉ là niềm vui nhất thời. Tất nhiên là, sau khi hạ màn, em có thể tuỳ ý tiếp tục công việc ban nãy mà chị đã kịp ngăn lại."
Trương Hâm Đình ánh mắt rực sáng, trong đầu óc mụ mị hiện tại của cô ta thì người chị họ bên cạnh, bỗng chốc lấp lánh như vị thần chiếu rọi hết mọi ngóc ngách cùng cực trong suy nghĩ của cô ta.
Rất nhanh liền xoay qua phấn khích tột độ nắm lấy tay Trịnh An Nhã nói:
"Chị họ, có phải nếu bây giờ em nói với Uông gia gia về hôn ước của cả hai thì Uyển Đình Nhu kia sẽ tự biết thân phận mà tự khắc rút lui?"
Trịnh An Nhã chợt nghĩ về hôn sự giữa cô ta và Vương Thiên Ân, kinh nghiệm như cô ta lại còn không hiểu rõ vấn đề này sao?
Nghĩ vậy, cô ta liền nói:
"Đừng dại dột trói buộc nếu em không muốn phải giống với chị và anh Thiên Ân. Chỉ càng làm cho anh ta trở nên xa cách lại càng muốn thoát khỏi em hơn mà thôi. Sự ràng buộc là bước cuối cùng, hiện tại, chưa phải lúc."
Tâm trạng Trương Hâm Đình lại một lần nữa rơi xuống đáy vực, hi vọng mới có được lại một lần nữa hóa thành bọt biển, nếu như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc sẽ phải tiếp tục trơ mắt nhìn người mình yêu tự do qua lại với một con ả khác sao?
Không! Mình không muốn.
"Chị họ, vậy em phải làm sao đây?"
Trương Hâm Đình ôm mặt bật khóc:
"Nếu không phải vì nghĩ rằng Sở Diệu anh ấy trước giờ chưa từng nghiêm túc với bất kì một ai, em sao lại có thể về Thượng Hải sớm hơn dự định chứ?"
Trịnh An Nhã thở dài vuốt nhẹ mái tóc Trương Hâm Đình, cô ta rót cho Trương Hâm Đình một ly rượu mới, khi nãy vốn đã bị cô ta hất đổ, dịu dàng an ủi:
"Ghé sát lại đây."
Cô ta thì thầm một điều gì đó khiến vẻ mặt Trương Hâm Đình phút chốc bỗng trở nên rạng rỡ dị thường, ánh mắt sáng ngời nói:
"Chị họ, cảm ơn chị."
Trịnh An Nhã khẽ nâng ly rượu đặt lên môi, cô ta cười con người ở ngay bên cạnh thật ngu ngốc.
Thực chất, cô ta thuê thợ săn ảnh theo dõi Uông Sở Diệu vốn dĩ là muốn tìm được nơi ở mới của Vương Thiên Ân, chỉ không nghĩ được là, chưa kịp tìm thấy được một manh mối nào của Vương Thịnh thiếu gia thì ngược lại, cô ta lại có thể thu nhập được một chuyện ngoài ý muốn thú vị như vậy. Vừa hay lại còn có thể ban cho Trương Hâm Đình một ân huệ.