Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hâm Đình nén thân thể có chút không khỏe, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay bộ quần áo mới, cô ta cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm đi ra ngoài dãy hành lang tìm phòng khám bác sĩ đã kiểm tra cho cô ta lúc chiều.
Vừa bước ra ngoài đi được vài bước, chợt, Trương Hâm Đình nhìn thấy một bóng dáng quen mắt, cô ta giật thót lùi lại phía sau bức tường.
Uyển Đình Nhu?!?
Trương Hâm Đình xiết chặt tờ giấy trong tay như muốn nhàu nát, ánh mắt dấy lên sự giận dữ ác độc, mặc dù cô ta cũng không rõ nguyên nhân vì sao Uyển Đình Nhu lại ở đây, nhưng trong giây phút tâm trí lấn át, với bản tính nóng nảy của cô ta thì sao nghĩ được nhiều như vậy? Cứ phải tiến tới "bắt chuyện" trước rồi tính.
Nghĩ nhanh, Trương Hâm Đình hừng hực khí tức nóng giận như muốn ăn tươi nuốt sống Uyển Đình Nhu, chậm chầm tiến lại sau lưng Uyển Đình Nhu, đang đứng nói chuyện điện thoại ở ngay máy bán hàng tự động.
Uyển Đình Nhu vừa nói vừa khom lưng xuống lấy chai nước có gas đã được cô bấm chọn ban nãy.
"Bà ở nhà một mình nhớ khoá cửa cẩn thận, mai cháu về...Vâng..."
Đang định quay lưng lại thì chạm phải ánh nhìn đáng sợ của Trương Hâm Đình, Uyển Đình Nhu giật mình làm rơi cả chai nước.
"Ui!..."
Trương Hâm Đình nhìn thấy liền đổi sắc mặt trong tích tắc vội vã nhặt lên giúp Uyển Đình Nhu, thoắt cái đã thay đổi thái độ 360 độ, cười giả lả hỏi han:
"Tôi ở sau lại không nói tiếng nào làm chị giật mình, xin lỗi chị nhé. Tôi không cố ý."
Chìa tay đem chai nước trước mặt đưa sang:
"Của chị đây."
Vẻ mặt thân thiện đến bất ngờ, cảm giác như nếu một người nào đó đã từng tiếp xúc qua cô ta trước đây mà hiện tại lại phải chứng kiến cảnh tượng này, có lẽ sẽ phải vì sốc mà lên cơn đột quỵ mất.
Uyển Đình Nhu nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp mắt, ánh mắt Trương Hâm Đình khi nhìn cô cảm giác đã được thấy qua ở đâu...
Tịnh Thi Thi!!!
Đúng! Chính là con nhỏ xấu xa đó, cô ngầm khẳng định.
Trong lòng thoáng chút nghi hoặc, bỗng dưng sắc mặt hơi mất tự nhiên, Uyển Đình Nhu nhận lấy chai nước, cười gượng đáp:
"Cảm ơn."
Trần Thiên Hạo đi ra ngoài tìm Uyển Đình Nhu, vô tình bắt gặp được khoảnh khắc hay ho, môi hắn nhếch lên mang theo những cảm xúc đầy hứng thú.
Hắn khoanh hai tay trước ngực tựa vào vách tường đối diện, ngẫm nghĩ, trước sau gì Trương Hâm Đình cũng sẽ tìm đến Uyển Đình Nhu, nhưng sao cảnh tượng này lại có chút không đúng?
Chả trách Uông Sở Diệu luôn bị cô ta lừa.
Thấy Uyển Đình Nhu xoay người định rời đi, Trương Hâm Đình vội nắm cổ tay cô lại, hỏi:
"Chị tên Đình Nhu có phải không? Uyển Đình Nhu?"
Uyển Đình Nhu nghe thấy có chút bất ngờ, không nghĩ vô tình đi đến một nơi như thế này mà lại có thể gặp được một người biết đến sự tồn tại của cô.
Là ai đó mà cô đã từng gặp qua sao?
Nghĩ vậy, Uyển Đình Nhu liền hỏi:
"Phải, là tôi. Xin hỏi cô là..."
Trương Hâm Đình nở nụ cười giả tạo, đột nhiên tiến lại gần hơn khoác lấy tay Uyển Đình Nhu, tỏ vẻ như chị em thân thiết làm cô thoáng giật mình, không kịp phản ứng, cặp mắt dán chặt vào cánh tay Trương Hâm Đình, phút chốc áp sát vào khuôn ngực cô ta, tựa như đã quen biết nhau từ lâu, cất cái giọng điệu nhão nhoẹt:
"Ơ thế chúng ta là chị em rồi? Chị Đình Nhu không biết em nhưng em lại biết chị cơ."
Chị em?
Trần Thiên Hạo cười nhạt, kịch có thăng có trầm, hiện tại chắc đã diễn đến đoạn cao trào.
Thú vị phết nhỉ?
Hắn nghĩ thầm.
Trương Hâm Đình càng nói càng khiến Uyển Đình Nhu cảm thấy khó hiểu, cô khẽ rút cánh tay ra, Trương Hâm Đình thấy vậy liền tiếp lời:
"Em là em gái anh Sở Diệu."
Uyển Đình Nhu nghe thấy hai từ "Sở Diệu", vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, ngay lập tức xác nhận:
"Uông Sở Diệu?"
"Anh ấy đã nhắc đến chị với em sao?"
"Dạ phải."
Trương Hâm Đình lùi lại một bước, ánh mắt trong sáng nhìn Uyển Đình Nhu, chìa tay ra cùng khuôn mặt đáng yêu thánh thiện khiến người khác không thể chối từ.
"Em là Trương Hâm Đình. Rất vui được gặp chị."
Uyển Đình Nhu tay bắt, mặt nở ra nụ cười lịch thiệp:
"Xin chào, rất vui được biết đến em."
Uyển Đình Nhu trong lòng có dự cảm không lành nhưng không biết phải nói như thế nào?
Tâm trạng có hơi khó chịu, cô cảm nhận được ánh mắt lúc Trương Hâm Đình đứng sau lưng bị cô bắt gặp và ánh mắt hiện tại như hai con người hoàn toàn khác nhau, khó tránh khỏi bản thân có cảm giác đề phòng.
Cả hai đứng bất động vài giây, chợt, Trương Hâm Đình cất giọng đánh tan sự im ắng giữa hai người:
"Chị Đình Nhu sao lại ở đây thế? Em không nghĩ đến bệnh viện này mà lại được gặp chị. Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Chị..."
Cô ngập ngừng.
"Bị ốm nên ngất xỉu."
Uyển Đình Nhu sao lại có thể nói với Trương Hâm Đình, là anh trai em đã để chị đợi ở dưới mưa suốt ba tiếng đồng hồ?
Thế thì chẳng phải rất khiếm nhã sao?
Nghĩ vậy, cô lảng sang câu hỏi khác:
"Còn em như thế nào lại ở đây?"
Trương Hâm Đình nhìn đăm đăm Uyển Đình Nhu một hồi lâu:
"Em cũng bị ngất xỉu."
Cô ta hé cánh môi nở ra nụ cười đầy ẩn ý, khuôn mặt có chút khiêu khích:
"Là anh Sở Diệu đã đưa em đến đây."
Uyển Đình Nhu dường như đã giải đáp ra được điều mà cô cảm thấy băn khoăn, phút chốc ánh mắt liền dời sang hướng khác "Ồ" lên một tiếng. Khẽ lặng đi vài giây rồi nói:
"Vậy chúc em sớm bình phục nhé. Hiện tại chị có việc phải đi trước. Gặp em lại em sau."
Con nhỏ này đang lảng tránh mình sao?
Trương Hâm Đình cắn chặt răng hậm hực.
Uyển Đình Nhu sớm đã cảm nhận được Trương Hâm Đình có gì đó rất giống với Tịnh Thi Thi khi ấy.
Đó là cả một sự việc mà khi còn bé, có lần Uyển Đình Nhu đang ngồi một mình trên chiếc xích đu trong khuôn viên trường, đột nhiên, một cậu bé tiến đến, tay cầm một cành hoa đưa đến trước mặt cô, dáng vẻ bẽn lẽn, khuôn mặt đỏ bừng ấp úng:
"Tớ..."
"Tớ thích cậu."
Uyển Đình Nhu khi ấy cũng là một cô bé ngây thơ, được nhận quà đương nhiên sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, liền vui vẻ đáp lại:
"Tớ cũng thích cậu".
Cô ngây ngô không biết Tịnh Thi Thi đã ngấm ngầm ghi nhớ chuyện ngày hôm đó, cũng chẳng biết cậu bé đó lại là người mà cô ta thích, câu trả lời của Uyển Đình Nhu như dấy lên thù hận đối với Tịnh Thi Thi.
Ngày hôm đó, cô ta đợi Uyển Đình Nhu ra khỏi cổng trường, ý định canh lúc Đình Nhu vừa ra khỏi thì sẽ chặn lại.
Đang đứng suy tính, thì Uyển Đình Nhu từ bên trong đi ra, Tịnh Thi Thi cười ranh ma tiến lại hất mặt khiêu khích:
"Nói cho cậu biết, Tử Nam đã đồng ý đi cắm trại sẽ ngồi cùng tôi. Đồ sao chổi như cậu đừng hòng cướp được Tử Nam. Đồ nhà nghèo không biết xấu hổ."
Uyển Đình Nhu im lặng một lúc lâu, cô không hiểu hết được hàm ý trong câu nói của Tịnh Thi Thi là muốn ám chỉ điều gì, chỉ ngây ngốc nhìn rồi thờ ơ hỏi:
"Việc đó thì có liên quan gì đến tớ?"
Tịnh Thi Thi bực tức cảm thấy Uyển Đình Nhu như đang cố tình tỏ vẻ không quan tâm, càng làm cô ta thêm tức tối, đột nhiên lao vồ tới túm lấy tóc Uyển Đình Nhu hét lớn:
"Con nhỏ xấu xa! Mẹ tôi nói những đứa con gái lúc nào cũng có nhiều thằng con trai vây quanh như cậu là đồ lẳng lơ. Cướp nam nhân của người khác là đồ hồ ly tinh."
"Uyển Đình Nhu! Cậu chính là đồ hồ ly tinh!"
Uyển Đình Nhu trong phút chốc không kịp định hình chuyện gì đang diễn ra, hai đôi mắt nhíu lại, ôm đầu cố thoát ra khỏi hai bàn tay như đang muốn xé toạc da đầu cô. Nước mắt cũng vì đau điếng mà bất giác chảy ra.
"Bỏ tớ ra!!! Tịnh Thi Thi! Cậu điên rồi sao?"
Từng dòng nước mắt ngắn dài lăn trên má, ánh mắt khẩn cầu nhìn vào trong trường:
"Cô ơi! Cứu con với! Huhu!!"
Ngay lúc đó, cô chủ nhiệm đi ngang qua bỗng thấy tình hình căng thẳng giữa hai đứa trẻ liền chạy đến, quát lớn:
"Tịnh Thi Thi, mau bỏ bạn ra! Con bé này! Dừng tay lại ngay!"
Mặc cô chủ nhiệm lên tiếng can ngăn nhưng Tịnh Thi Thi dù còn nhỏ nhưng tính nết vốn đã đanh đá và hung dữ, lại thêm mụ mẹ không phân biệt phải trái lúc nào cũng dung túng nên Tịnh Thi Thi trong trường vốn không xem ai ra gì.
Bởi thế, ngay tại lúc này đây, kí ức bỗng nhiên ùa về làm Uyển Đình Nhu nhạy bén đến lạ, cô cảm giác Trương Hâm Đình dường như có điều gì muốn nói, nhìn qua gương mặt khiêu khích đó liền đoán được ngay.
Ánh mắt của sự khoe mẽ!
Cô đoán có lẽ Trương Hâm Đình đang muốn "thể hiện" với cô một điều gì đó. Vậy thì cô nên tiếp cô ta như ý cô ta muốn mới phải.
"Em muốn nói gì với chị sao? Là về Uông tiên sinh?"