Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
70
Uông Đại Đồng ra lệnh cho đám người hầu chuẩn bị màn chiếu lớn mở ra, ngay trước mặt lập tức hạ xuống một màn hình phẳng rộng gần bằng màn hình ở rạp chiếu bóng.
Uông Sở Diệu vừa về nhà, đóng sầm cửa ô tô lại, động tác thoăn thoắt đã vội vã đi vào bên trong. Gõ cảm ứng hai cái vào tai nghe không dây, thanh âm gấp gáp: "Cháu vừa về đến, ông đang ở phòng nào?"
"Phòng liên lạc."
Bên trong phòng chiếu bóng không khí im ắng, Uông Sở Diệu đẩy cánh cửa lớn đi vào, cả đám người hầu xếp thành hàng nép sang hai bên, cúi đầu cung kính, đồng thanh:
"Uông thiếu gia."
"Ngồi xuống đây. Bắt đầu đi."
Uông Đại Đồng nói với Uông Sở Diệu, đồng thời ra hiệu cho kí Lưu bật màn hình lớn. Chờ đợi một vài giây, màn hình rực sáng hiện lên một người đàn ông cùng một người phụ nữ đang ngồi cạnh.
"Ba mẹ!"
Uông Sở Diệu gọi lớn, đang ngồi bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt sốt sắng đầy lo lắng:
"Tình hình ba như thế nào rồi? Công ty có ổn không?"
Cả Uông phu nhân và Uông tổng đều đang trong một phòng săn sóc đặc biệt hạng VVIP tại một bệnh viện danh tiếng ở Mỹ.
Một người phụ nữ đã hơn tứ tuần, khắp người toàn đồ hiệu toát lên vẻ quý phái của một người quyền thế cao sang, khuôn mặt bà ấy trang điểm tỉ mỉ, nhưng vẫn không thể nào che đi hết sự lo âu trên khuôn mặt hằn rõ vết chân chim nơi khoé mắt.
"Hiện tại ba con đang rất yếu. Một số cổ đông đang nảy sinh ý định muốn thay thế ông ấy. Mẹ vẫn đang nhờ thư kí Diệp cầm chân họ, nếu kết quả không khả quan e là..."
"Ngày thường chúng ta chiếu cố họ không ít. Nay tổng giám đốc gặp nạn thì bắt đầu trở mặt sao?"
Uông Sở Diệu ngắt lời, hắn cười nhạt, bàn tay thoáng chốc đã cung thành nắm đấm. Bản thân cảm giác đang rất phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì hơn càng khiến hắn thêm tức giận, hắn tức thay cho người ba vừa ôn nhu lại vừa ốm yếu của hắn.
Cả một cuộc đời móc nối quan hệ, chiếu cố, nâng đỡ bọn họ không ít. Nay lâm vào hiện trạng nguy nan, mới cảm thấy đám người bọn họ còn thua cả một con cẩu.
Uông phu nhân vừa thay nước, vươn cánh tay chấm nhẹ từng mũi tăm bông gòn lên cánh môi khô khốc của Uông tổng đang truyền nước biển nằm bên cạnh, mắt vẫn nhắm thít trong tình trạng hôn mê.
Sớm biết sự việc sẽ xảy ra như vậy, Uông Đại Đồng đã lường trước, tình hình gay go, nếu phẫu thuật không thành thì ông ấy lại phải đích thân qua đó một chuyến, sàng lọc lại nội bộ, tránh có kẻ lợi dụng tình thế châm ngòi ly gián.
Quan trọng nhất là cổ phiếu tập đoàn Uông Đại sẽ vì chuyện này mà giảm mạnh, chưa kể đến lúc bọn họ châm dầu vào lửa, tung thêm nhiều tin đồn thất thiệt với đám báo chí, thì càng không biết tình hình sẽ phức tạp hơn như thế nào?
"Ba mẹ đã cố gượng đến phút cuối, nay ông ấy sắp vào phòng phẫu thuật, lành ít dữ nhiều, bác sĩ nói ba con tuổi tác đã cao, phát hiện bệnh sớm mà không lo chữa trị nên hiện tại mới nặng đến thế này. Cũng do ông ấy quá chuyên tâm vào công việc, không lo lắng đến sức khoẻ nên mới..."
"Con không cần nói, ta biết Khải Minh từ nhỏ đã là đứa bướng bỉnh, người làm cha như ta quát mắng mà nó còn không nghe thì lời nói gió thoảng qua tai như con sao có thể? Con vất vả rồi."
Cả ngày qua quả là một chuỗi vất vả của Uông gia. Uông tổng đột nhiên bị lên cơn tim trong cuộc họp đại cổ đông phải nhập viện gấp. Tình hình căng thẳng hơn khi công ty đang không có người làm chủ, các cổ đông đang ngấm ngầm soán đi chức vị tổng giám đốc của Uông tổng - Uông Khải Minh. Đây cũng không phải lần đầu tiên chi nhánh lớn thứ hai sau chi nhánh mẹ rơi vào tình trạng rắn mất đầu. Đã có vài lần khi trước, các cổ đông kiến nghị phế đi chiếc ghế tổng giám đốc của Uông Khải Minh với lí do "không còn đủ sức gánh vác trọng trách".
"Để con."
Không gian xung quanh bỗng nhiên im bặt.
Uông Đại Đồng gở mắt kính xuống nheo nheo đôi mắt già cả, lấy khăn tay ra lau hai tròng kính rồi mang vào nhìn qua thằng cháu đích tôn, Uông phu nhân bên trong màn hình cũng trố mắt nhìn, thoáng giật mình khi nghe thấy Uông Sở Diệu lên tiếng.
"Con vừa nói gì cơ?"
"Tối nay con sẽ bay qua. Đích thân con sẽ chấn chỉnh lại cái bộ máy hỗn tạp đó."
"Ôi trời. Thật ư? Cháu đang nghiêm túc?"
Uông Đại Đồng xoa xoa vào ấn đường, cảm giác mơ hồ, cứ như bản thân ông ta tuổi tác đã cao nên phải chăng bị lãng tai?
Uông Sở Diệu im lặng một lúc lâu, chợt, hắn nhìn sang thư kí Lưu nói:
"Đặt vé máy bay cho tôi lúc mười giờ tối nay. Càng sớm càng tốt."
71
Uông Đại Đồng lẫn Uông phu nhân ngồi đó đều cảm thấy Uông Sở Diệu như biến thành một người khác.
Rõ ràng trước đây, hắn là một tên lông bông không màng tới thế sự, càng không thích bị trói buộc hay phải học theo những nghi thức doanh nghiệp, bởi lí do đó mà đa số các bữa tiệc rượu trong giới kinh doanh, những bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, hầu hết là không có sự hiện diện của Uông Đại thiếu gia hắn.
Chính vì thế, Uông Sở Diệu không xuất hiện, đám người bọn họ lại thật sự tưởng hắn là tên thiếu gia phế vật?
Uông Sở Diệu không để tâm không có nghĩa là hắn không biết, bọn họ đồn đại với các cấp dưới ở tất cả các chi nhánh ở nước ngoài, nào là Uông Sở Diệu hắn là thằng ranh con vắt mũi chưa sạch, vừa vô tích sự vừa "công tử bột", nào là Uông Khải Minh có đứa con trai đẹp mã suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, nào là Uông gia vô phước vì sinh ra mỗi một thằng cháu trai nhưng nó lại muốn trở thành người mẫu ảnh?
Uông Sở Diệu khẽ nhếch khoé môi, nếu bọn họ đã muốn chơi đùa, vậy đừng trách hắn không khách sáo.
Phải xem xem họ có thực sự gánh nổi sự ''chiều lòng'' này hay không cái đã?
Bước đi bức ép Uông tổng để làm cho Uông thiếu gia hắn phải "ra trận" thật sự là bước đi sai lầm. Bọn họ chẳng ai biết...
Uông Sở Diệu từ khi 20 tuổi đã có chứng chỉ DBA*, 24 tuổi đã trôi chảy bốn thứ tiếng, dăm ba cái cổ phiếu của tập đoàn, hắn lại còn không lo liệu được sao?
Muốn đấu với "thằng nhãi ranh" như hắn, đám lão làng như bọn họ há chẳng phải tự rước nhục vào thân?
(*) chứng chỉ tiến sĩ quản trị kinh doanh.
Nghỉ ngơi được một lúc, Uông Sở Diệu trở về phòng ngủ chuẩn bị đồ đạc, đang thay quần áo thì điện thoại trên đầu giường "ting" lên tin nhắn WeChat, hắn đi tới nhìn, là Vương Thiên Ân.
Uông Sở Diệu vớ lấy chiếc di động, vừa định bấm gọi cho Vương Thiên Ân, chợt, động tác dừng lại, ngón tay hắn đặt tại tên Đình Nhu. Uông Sở Diệu trầm mặc một vài phút, quyết định ấn gọi cho cô trước.
Hai hồi chuông trôi qua, đầu dây bên kia mới chậm rãi bắt máy.
Uyển Đình Nhu vừa nhẹ nhàng cất giọng "A lô" một tiếng. Uông Sở Diệu đã nói:
"Vì lịch trịch có hơi đột xuất nên chắc có lẽ, tôi phải bay sang Mỹ trong đêm nay."
Cô định tiếp lời, nhưng hắn lại gấp gáp nói tiếp:
"Em không cần đến tiễn tôi, trước khi đến sân bay, tôi sẽ ghé qua bệnh viện để gặp em. Sẵn tiện..."
"Gặp em gái anh?"
Uyển Đình Nhu cắt lời.
Uông Sở Diệu "Ừm" một tiếng, thái độ ái ngại ngập ngừng:
"Đình Nhu..."
"Về chuyện đó..."
"Không sao, Uông tiên sinh. Tôi hiểu mà, anh không cần phải giải thích."
Giọng điệu Đình Nhu rất bình tĩnh, cô không muốn nhắc đến vấn đề đó trong điện thoại. Huống chi, tình hình vừa mới giảm bớt sự căng thẳng.
...
Cúp máy cũng đã gần ba tiếng đồng hồ, còn hai tiếng nữa là đến giờ bay. Uông Sở Diệu nhanh chóng thu xếp tất cả mọi thứ, kéo vali ra bên ngoài, hắn khẽ giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Đi đến bệnh viện thành phố."
Ngồi trên chiếc Rolls Royce, chạy ngang qua từng ngọn đèn đường hiu hắt, Uông Sở Diệu tay chống lên, nâng đầu tựa vào thành ghế, trong lòng bỗng thấy nặng trĩu, hắn thầm nghĩ, khoảng thời gian hắn không có ở đây, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ bị cái tên ở đối diện cuỗm mất.
Mà trên thật tế, nếu không phải là tên đó, thì chắc chắn cũng là một người khác. Hắn lấy tư cách gì để yêu cầu cô chờ đợi hắn chứ?
Nghĩ đến đây, Uông Sở Diệu thở dài, cười khổ.
...
Uông Sở Diệu đứng trước phòng bệnh của Uyển Đình Nhu nhưng không gõ cửa, hắn giơ tay lên, đứng thừ người ra đó, chần chờ vài giây lại thu tay.
Chợt...
Uyển Đình Nhu mở cửa ra, vô tình bắt gặp ngay hình ảnh hắn đang giơ tay lên định gõ cửa.
"Uông tiên sinh?"
Uyển Đình Nhu tròn mắt:
"Anh đứng đây từ bao giờ thế?"
"Tôi"
Uông Sở Diệu cười giả lả:
"Cũng vừa mới tới."
"Vậy bây giờ anh đi..."
Uông Sở Diệu khẽ gật đầu.
Dường như trên gương mặt hắn phảng phất một nỗi buồn nhè nhẹ, Đình Nhu cảm nhận được Uông Sở Diệu hoạt bát mà cô đã từng tiếp xúc thời gian qua, hiện tại đứng trước mặt, có đôi chút khác biệt.
Anh ấy là...đang buồn sao?
Uyển Đình Nhu hít một hơi thật sâu, cô mỉm cười dịu dàng chìa tay về phía hắn:
"Thượng lộ bình an. Mọi chuyện suôn sẻ tốt đẹp nhé."
Uông Sở Diệu nhìn chằm chằm cánh tay đang chìa ra trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô đang chờ đợi sự hồi đáp của hắn.
Thấy Uông Sở Diệu không phản hồi, Uyển Đình Nhu vội tiếp lời:
"Đừng lo lắng, rồi tất cả mọi thứ sẽ ổn hơn thôi. Giữ gìn sức khoẻ nhé."
Uông Sở Diệu cười thầm, nhìn người con gái ngây ngô trước mặt không hề bận tâm đến tâm tư của hắn.
Cũng đúng, ngay từ lúc bắt đầu, chỉ có hắn đơn phương thầm lặng, nói cũng đã nói ra nhưng có lẽ...
Duyên phận giữa hắn và cô đã định sẵn, sẽ là bỏ lỡ.
Uông Sở Diệu xiết chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, thả lỏng mới đưa lên nắm lấy tay cô, khoé môi bất giác nở ra một nụ cười hút hồn:
"Giữ gìn sức khoẻ. Hẹn gặp lại em vào một ngày không xa."
...
"Haha. Cuối cùng..."
Trương Hâm Đình vừa về phòng, ngồi trên giường bệnh trầm ngâm một lúc lâu, bỗng...
Cô ta cười phá lên như điên dại, ngã lưng ra sau, nằm dài trên giường ngẩng mặt nhìn lên trần, đôi mắt loé lên ánh nhìn tà ác.
Sau khi Uông Sở Diệu rời khỏi, Trương Hâm Đình đã tự mình bám theo hắn. Cô ta thầm đắc chí.
Để tao xem, không có anh Sở Diệu, tương lai của mày ở học viện Sử Đế Lan sẽ thú vị như thế nào?
..,
Trần Thiên Hạo vừa về nhà, hắn đang cố lục lọi tìm chiếc chìa khoá cửa, di động báo tin nhắn đến làm động tác bất giác phải dừng lại.
Nội dung: Ban nãy tôi gọi lại nhưng cậu không nghe máy, tôi có việc gấp phải sang Mỹ một thời gian. Tôi đã chuyển vào tài khoản cậu thêm năm mươi vạn tệ. Hi vọng sau khi tôi quay lại thì cậu sẽ giác ngộ.
Sao hắn biết mình sắp mượn thêm năm mươi vạn nhỉ?
Trần Thiên Hạo đọc tin nhắn đến, hắn cười nhạt, chỉ đáp lại một chữ "Ừ" trong tin nhắn của Uông Sở Diệu.
Thầm nghĩ, nếu sử dụng hết số tiền đó, hắn cũng chưa chắc sẽ trở về, Uông thiếu khuyên cũng chỉ thêm phí công vô ích.
So với việc sống như thế này, và quay trở về sống trong nhung lụa nhưng bị gán ghép với Trịnh An Nhã, hắn thà sống như hiện tại còn hơn.
...
Bầu trời mùa thu thật đẹp, nó trong xanh và cao vời vợi. Từng tán cây bắt đầu thay lá, lớp lá úa vàng trải đầy trên khắp con đường. Thấm thoát cũng đã hai tuần trôi qua.
Hôm nay...
Là ngày đầu tiên mà cô cùng hắn, chính thức đặt chân đến học viện Sử Đế Lan.