Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vậy cũng tới Tết, và vậy là lại hết 1 năm, năm nay cũng như mọi năm và niềm vui Tết như mọi người nhưng mà cái cảm giác ngại ngùng khi ai gặp cũng chúc mau có em bé, chúc mừng năm mới sẽ có những điều mới mẻ thật kinh khủng
Mùng một thì qua nhà Vinh và nhà mẹ chúc tết, ăn uống, bia bọt, chúc tụng. Mùng 2 thì đi chợ hoa, mùng 3 thì mời ba má và mẹ qua nhà chơi. Tết tới hoạt động chính của tôi vẫn là đánh bài, tôi ghiền chơi bài tiến lên lắm, bình thường có mấy khi được chơi đâu, có những ngày cuối tuần mấy chị chỗ làn rũ qua nhà chị nào nấu nướng ăn uống và đánh bài từ trưa tới tối về thôi, nhưng cũng ít lắm. Nên Tết cứ đủ tay là luyện thôi, chơi thì dở mà được cái ghiền. Cũng vì lý do này mà cứ tết là bao tử lại hành vì tôi ko ăn uống đàng hoàng, ngủ ko đủ giấc, ăn nhiều đồ nóng nên bụng lúc nào cũng nóng, uống 1 miếng nước đá hay ăn 1 miếng kem vô thì nhiều lúc ói liền tức khắc, năm nào cũng vậy, qua Tết lại uống thuốc, lại đi khám, đi truyền nước, tôi quen rồi.
Có điều năm nay thấy bà nội Vinh cũng bị lẫn nhiều, công nhận người già nhanh lẫn thật, mới tỉnh táo bình thường mà chút xíu cái đã quên người này người kia, năm nay nội quên tôi tên gì luôn. Thấy thương nội, nội sống tốt nên phước đức con cháu đầy đàn, ai cũng yên bề gia thất, kinh tế ổn định, thương và có hiếu với nội.
Riêng về câu chuyện của mình, tôi cũng viết và thời gian đỉnh cao sau tết này kiểu như bị ghiền viết, lúc nào viết cũng thấy thích và sung sướng vì càng ngày càng có nhiều người quan tâm, chia sẻ từ câu chuyện của mình. Những người chị em, những bà mẹ luôn nhắn tin về những mẹo hay để có con, chữa bệnh bao tử, những lời chúc từ những người xa lạ hoàn toàn lại là 1 niềm động viên lớn mỗi khi tôi đăng nhập webtretho. Nhưng rồi cũng xuất hiện những tin nhắn, những bình luận ko hẳn ác ý nhưng mà thực sự tôi ko biết người viết viết những thứ đó để làm gì, tôi nghĩ cũng thấy lạ, tôi đọc hàng tram chuyện trên các diễn đàn mạng, facebook, tôi thích thì like ko thích thì ko đọc chứ ko bao giờ nhắn tin này nọ cả, với tôi đó là 1 sự tôn trọng tối thiếu. Tôi ko là gì của người ta, người ta ko làm gì động chạm tới tôi, thế thôi.
Vậy là 1 cái Tết nữa lại qua, cả 1 năm làm lụng cày ải chỉ để mua sắm tiêu xài mấy ngày là xong. Thôi thì 30 tuổi rồi, phải tranh thủ chuyện con cái, trông qua tết còn tiếp tục đi khám chữa để kiếm 1 đứa con nữa nó còn lo hương khói nữa, thiệt chứ sắp nản tới nơi rồi. Lần nào cũng quyết tâm, quyết tâm và cố gắng nhưng lần nào cũng thất vọng.
Ra mùng, ngày 12 âm lịch lại được người ta chỉ cho 1 bà thầy nghe đâu là mụ vườn nổi tiếng ở gần Chợ Bún, Bình Dương. Tôi được hẹn và đi cùng 1 chị quen khác, trường hợp của chị đó đã có con, nhưng vị viêm lộ tuyến nặng và nang lớn, từng mổ 2 lần nhưng cứ bị tái đi tái lại và xuất huyết nội hoài. Sáng 2 chị em hẹn nhau đi taxi lên đó sớm, 6h mấy là có mặt rồi
vậy mà cũng có 5, 6 người ngồi chờ trước. Và trước khi quyết định tới đây, tôi cũng có nghe qua tiếng khó của thầy này, cụ thể là vô khám thì ko được hỏi, ko được nói nhiều, nói nhiều sẽ bị la và đuổi ra ko khám nữa. Tính của tôi, khám bệnh thì sợ nhất bị la và ko được tư vấn nhẹ nhàng nhưng tại vì nghe nói thầy này hay và mát tay nên cũng chịu. Tôi cũng im lặng ko nói gì, thầy để tay vô trong khám rồi kết luận tôi bị nan và lạnh tử cung, cũng ko buồn hỏi tôi từng có con chưa, ko hỏi coi tôi đã bị như vậy lâu chưa chỉ hỏi 1 câu : Có kinh đau bụng lắm phải ko?
Sốc nhất là lúc đặt thuốc, thầy khá là mạnh tay và thuốc thì rát và sót ko thể nào tả nổi, thuốc uống nhiều tôi ko kể nhưng thuốc đặt quá rát, rát tới độ tôi ko muốn cử động tới giữa hai chân, tới nổi tôi ko muốn đi vệ sinh, nghĩ tới mà sởn hết da gà luôn. Và đương nhiên, tôi bỏ cuộc ngay lần đầu tiên, chị kia vẫn đang theo tới giờ, chỉ thật là mạnh mẽ khi thường xuyên xuống đó đi đặt thuốc và lấy thuốc uống, chị nói là tình trạng đau bụng của chị cũng đỡ nhiều, bớt đau bụng dưới chỉ còn đau lưng và tức ngực, chỉ cũng nói từ khi uống thuốc chỉ bị sạm da. Bản thân tôi ko phải tệ hay sợ xấu mà tôi sợ đau quá. Kèm theo cái tật ngu ko bỏ, hễ leo lên giường khám phụ khoa là lại gồng, cho nên lần nào cũng đau điếng ở đó có khi còn bị đau cơ gần háng.
Có thể người đọc sẽ cười vô mặt và nói tôi là đứa ko cố gắng hay là quá kém cỏi, ko thể chịu đau và ko kiên nhẫn … Nhưng cảm giác của tôi là, quá hy vọng, quá hy vọng và nhận được sự khám chữa mà tôi có cảm giác là chưa tận tình, tôi cũng có phần ko tin nữa. Tôi ko nói ra để gây hoang mang cho các người đang chạy chữa khác, tôi cũng ko phải tỏ ý chê tay nghề y đức của các bác sĩ và thầy, đơn giản tôi thấy tôi chưa gặp đúng người hiểu và khám đúng bệnh của tôi. Trong cơ thể của tôi, tôi ko biết là đã uống bao nhiêu là thuốc tây, thuốc nam, thuốc bắc, cửa mình – bộ phận tôi dễ tổn thương và dễ đau nhất ko biết đã phải nằm banh ra cho người ta khám bao nhiêu lần, tôi thực sự ko nhớ nữa. Tôi cũng biết có nhiều chị còn cực hơn tôi, còn mất nhiều thời gian và tiền bạc hơn tôi nữa kìa nhưng, một lần nữa tôi đã bỏ cuộc.
- Em nghĩ mình nên thụ tinh thôi anh.
- Sao vậy?
- Em ko còn kiên nhẫn để theo chữa trị, khi ko kiên nhẫn thì khó mà thành công. Em thấy ức chế lắm.
- Em suy nghĩ kỹ chưa?
- Em ko suy nghĩ nhiều, em chỉ nghĩ chắc ko chữa gì được nữa rồi, tất cả mọi thứ đều bình thường, ít bị gì so với những trường hợp nặng em tham khảo trên mạng và qua quen biết. Em thấy áp lực quá.
- Thôi, nghe anh nói, đừng nghĩ tới nhiều, anh chịu được, ko có thì xin con nuôi, ko cần phải làm gì, anh ko muốn thấy em đau. Mấy bữa trước anh thấy em cứ rúm 2 chân lại, anh biết là em đau lắm, anh ko nói ra thôi, chứ em làm sao thì anh xót lắm. Sau lần anh sai lầm, anh chỉ muốn bảo vệ em, kể cả 1 mũi kiêm, 1 dấu rạch trên da em anh cũng ko muốn.
- Đừng có nói chuyện con nuôi, má anh mà nghe là má la đó. Phải cố gắng, nhưng vấn đề em biết là do em … Em thực sự ko muốn nghĩ nhiều nhưng em cứ bị suy nghĩ lẩn quẩn ko thoát ra được.
- Đi du lịch đi em.
- Đi đâu?
- Em xin nghỉ phép đi, anh mượn xe chở em đi Đà Lạt, Nha Trang bất cứ đâu em muốn.
- Anh biết sao ko? Em hứa với má qua tết là đi khám mà, bây giờ lại đi du lịch, má nói em trả lời sao?
- Anh nói cho em khỏi lo.
Đợt đó tôi lại bị bao tử, vì mất ngủ và suy nghĩ nhiều, đêm nào cũng thức tới 1-2 h. Có 1 hôm tôi phải nhập viện vì đau bụng, mỗi lần như vậy chồng và mẹ thì xót còn má thì vô thăm xong cứ nhìn tôi, tặc lưỡi và lắc đầu ngao ngán, tôi dần hiểu tâm trạng của má. Nên tôi áp lực càng thêm áp lực, mệt mỏi và suy nhược.
Sau khi nói chuyện với Vinh lần đó, tôi đã bị Vinh thuyết phục, tôi xin nghỉ phép đi du lịch liên tục, hầu như cứ cách tuần là đi, hôm thì đi núi, hôm thì đi biển, đảo. Cộng thêm ông Vinh cứ tìm đươc những chỗ đi khám phá lạ mà vui, dân dã nữa nên tôi bớt căng thẳng. Nhìn chồng càng thương mình thì tôi càng tự vấn phải cố gắng khoẻ mạnh hơn nữa để đẻ cho ổng 1 đứa con, 1 đứa thôi cũng được.
Tôi vừa mới khuây khoả, mới thoải mái và thả lỏng thì bà nội Vinh mất, bà nội hưởng thọ 96 tuổi lận, thương ba nhìn ba buồn lắm. Bà nội mất vừa đủ 1 tuần chị Vân đi khám thai thì phát hiện thai ngoài tử cung buộc phải bỏ, trong lúc đó chồng chị lại tòm tem với con nhỏ nhân viên mới. Tôi ko nói mình cao thượng gì nhưng hễ thấy ai có hoàn cảnh vậy là tôi lại hết sức, hết mình quan tâm như chuyện của tôi vậy. Trong những ngày chị nằm viện bỏ em bé, ngày nào cũng vô thăm chị, má chồng chị cũng được lắm, bà dường như ở đó suốt. Nhìn chị Vân tiều tuỵ mà thấy thương lắm. Nhà Vinh dạo đó xui dễ sợ, gặp đủ thứ chuyện.
Quay về con quỷ cái, nó mới 23 tuổi (tức là nhỏ hơn anh rễ Vinh 19 tuổi), nó là nhân viên thời vụ, khi nào làm tốt mới được ký hợp đồng. Nó ko làm chung phòng với tôi, nhưng chuyện sếp và nhân viên có gì với nhau thì cả cơ quan sẽ xì xầm ko ngớt, tôi cũng điều tra được thông tin của nó rồi. Hôm đó tôi mạnh dạn vô phòng anh rễ để nói chuyện
- Em ngồi đi.
- Dạ, em có thể nói chuyện với anh 1 lát được ko?
- Được chứ em, em có khó khăn gì cứ nói anh.
- Ko phải khó khăn của em, mà là chị Vân, chuyện anh chị. Em xin lỗi trước vì đã nói chuyện người lớn nhưng mà em cũng là vợ, lần trước vợ chồng em gặp lục đục thì anh chị cũng có giúp tụi em …
- Anh với chị hai em có làm sao đâu mà em.
- Có mà, em biết chuyện của cô Thoa mới vô rồi.
- Em tin à?
- Em tin.
- Vì sao?
- Em là phụ nữ, em quan sát được và thấy người đó có ý ko đứng đắn.
- Anh làm gì ko đứng đắn mà em nói vậy?
- Em ko nói anh, em nói người kia. Em cũng mong anh nghĩ cho chị Vân, em thấy chỉ em xót lắm, anh có thương chỉ ko anh H?
- Có chứ em, vợ anh là mẹ của con anh mà. Nhưng anh nói em nghe nè, chị em ko sao đâu.
- Ko sao là sao anh? Chị mất con, vậy mà em nghe tin anh này nọ với người khác, em buồn thay cho chị. Cũng là con của anh, anh ko buồn sao?
- Buồn chứ em, nhưng mà đâu phải tại anh, anh cũng đâu tệ bạc gì với vợ anh. Mà giờ em muốn giải quyết sao?
- Em thưa chuyện với anh vậy thôi, với tư cách là em của anh chị trong gia đình. Em đâu dám giải quyết chuyện đời tư của anh.
- Uhm, anh cảm ơn em, anh biết giải quyết mà, anh chị sống với nhau mười mấy năm rồi em. Anh cũng biết tánh em, thẳng thắn lắm nhưng anh biết chừng mực mà, em yên tâm, rồi đâu sẽ vào đấy thôi.
Tôi ngồi nói chuyện, thái độ lạnh như tiền của ông anh rễ làm tôi tức điên lên, anh ta luôn miệng nói ko làm gì sai, biết chừng mực và sống phải đạo với chị Vân. Thiệt chứ gặp tôi như chỉ chắc tôi chết vì tức chứ đó mà ổng cứ nói chị Vân ko sao. Mà phải chi ko thương hay có ý chán ghét chỉ thì ko nói gì, đây ổng là người ko bao giờ có ý định ly dị, tôi biết luôn, thử hỏi vậy thì chị Vân sẽ còn chịu khổ tới chừng nào? Giờ chị phải cắt bỏ vòi trứng, may mà chị có 2 đứa con rồi ….. Tôi quyết định phải đòi công bằng cho chị Vân.
- Ko biết ba má sống với nhau có khi nào ba chán má chưa anh?
- Gì nữa?
- Em hỏi thiệt.
- Em muốn nghe kể chuyện ko?
- Chuyện gì anh?
- Chuyện vì sao ba là chủ gia đình mà luôn sợ má, nhịn má?
- Là sao?
- Uhm, vì ngày xưa lúc má có bầu anh, má phát hiện ba anh có vợ bé, cô đó là giúp việc bên nhà nội, nghe đâu vì cô đó bị bệnh nên ko thể có con.
- Ủa, vậy hả?
- Uhm, xong ba lùm xùm với bà đó cũng gần 1 năm, kiểu say nắng thôi chứ ba cũng thương má lắm. Ko biết bả bỏ bùa gì mà ba bán đất cho bả cả chục cây vàng, xong còn mở cho 1 vựa gạo ở quê. Lúc má gần sanh anh má mới biết vụ đó, rồi mà sanh non luôn, tưởng là má chết rồi đó.
- Trời, tội nghiệp má vậy.
- Chưa hết đâu, má sanh xong ba gặp khó khăn trong kinh doanh, tiền bạc hao hụt vì lúc trước cho cứ rút cho bà kia, bả cất nhà ở quê, từ ô sin lên bà chủ luôn. Nhưng cuối cùng bả cũng bỏ ba, lúc đó má vì thương nên rộng lòng tha thứ đó. Cho nên ba hay nghĩ tới sai lầm đó, sau này ba hay chiều má, nhường nhịn má, và có phần biết ơn má nữa. Vì tình nghĩa mà má chấp nhận bị người ta chê là ngu để sống với ba tới giờ đó em. Em thấy má hung dữ vậy chứ má thương ba lắm.
- Chà, ba mình cũng dữ quá.
- Ko, bà nội nói ba bị bỏ bùa. Tại vì bà đó quê ở gần núi Sam gì đó, nghe nói con gái ở đó hay chơi bùa ngải, anh nghe vậy thì biết vậy thôi.
- Anh có như ba ko?
Tôi đang nằm trên tay Vinh trên sofa nghe nhạc, Vinh ôm tôi
- Anh hư rồi, sẽ ko hư nữa. Anh sai anh biết anh sai, anh sẽ ko vậy đâu, giờ anh chỉ có em thôi.
- Thiệt ko?
- Thiệt mà.
- 10 năm, 20 năm nữa thì sao?
- Ko có đâu mà.
- Anh thấy anh hai ko?
- Chuyện anh hai với chị Vân có phải lần đầu đâu, nhà đó giải quyết êm thấm hay lắm, em khỏi lo.
- Anh ko thương chị hai anh sao?
- Sao ko, nhưng mà chỉ có gia đình rồi, anh chị lớn rồi họ tự biết giải quyết mà.
- Anh ko xót cháu anh à? Nếu trường hợp đó là em thì sao?
- Nè em, đừng nói gở nha.
- Ko em hỏi thiệt đó, nếu là em thì sao?
- Anh sẽ luôn bên cạnh em mà.
- Em nói anh biết luôn, em sẽ dằn mặt con nhỏ đó, nó làm chung với em mà.
- Đừng làm quá lên nha em.
- Cần thì em cho cả khu nó ở biết nó là thứ đi giật chồng người ta luôn. Mới tí tuổi đầu, có chút học thức chút hình thức là muốn phá hoại gia đình người ta.
- Trời ơi, em ghen dùm chị Vân à?
- Ừ, em ghen dùm chị, em ghét nhất cái thứ đó. Phải chi nhỏ người non dạ, này hơn 20 tuồi rồi, biết sếp có vợ thì đàng hoàng ko ai vây vô, ko có lửa sẽ ko có khói.
- Em tính làm gì?
- Em nói chuyện với nó thôi.
- Chậc, nay lại thêm cái vụ này nữa trời. Sao nhà anh đủ thứ chuyện vậy ko biết.
Tính là làm liền, tôi bàn với bà la sát Vy, chúng tôi nắm số điện thoại và cả địa chỉ của nó. Trước tiên trong cơ quan tôi tiếp cận và hẹn nó đi café mà nó ko chịu. Tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi, đã nói chuyện với anh rễ rồi mà ổng còn ko coi ai ra gì, còn cái con kia cứ đỏng đảnh, khinh khỉnh kiểu ta đây được sếp sủng ái, nhìn ghét ko chịu được.
Bé Vy thì khỏi phải nói, nó nhảy dựng lên. Hôm nay thứ 7, cuối tuần tôi với Vy quyết định đi tìm nhà con đó. Vy còn có kêu thêm 2 người bạn của Vy hộ tống đi chung nữa.
Vấn đề sốc lần một ở đây là nhà nó rất giàu, nhà ở khu Thanh Đa, đứng trước cổng nhà nó rồi gọi điện
- Alo
- Chào Thoa, Thoa có nhà ko?
- Lại là chị, chị Dung tha cho em đi, em có làm gì chị đâu?
- Thoa có nhà ko mở cửa dùm mình.
- Chị bớt giỡn đi, mà em cũng ko có nhà đâu chị Dung, em đi chơi rồi.
- Ừ, vậy tôi sẽ gặp ba mẹ của Thoa.
- Chị đang ở nhà em thiệt hả?
Tôi nghe giọng nó lạc đi thì tôi tắt máy và bấm chuông, bé Vy kêu 2 người bạn kia ngồi quán café chờ, 2 chị em tôi sẽ vô nhà nói chuyện phải trái, ko được thì đập nó 1 trận luôn, nghe cô em chồng tính mà bũn rũn.
Đúng như dự đoán, con quỷ ra mở cửa, có má nó và 1 cô trung niên nữa, con ngựa cái mặc bồ đồ thun ngắn cũn, nhìn nó có khi nhà giàu hơn nhà Vinh đó chứ. Người phụ nữ lớn hơn lên tiếng
- Mấy con là ai?
- (Con quỷ) Dạ bạn con
- (Vy) Thưa bác, tụi con cần vô nhà nói chuyện về con của bác
Con quỷ ấp úng, còn 2 người phụ nữ thì có vẻ nhạc nhiên quay qua nhìn nó. Họ cũng mờ 2 chị em vô nhà. Nhà to, bộ ghế bằng gỗ cũng to để giữa nhà, trên tưởng treo nhiều giấy khen và huân chương, tôi nghĩ bụng, gia đình có công cách mạng rồi mà bất hạnh ko biết dạy con.
Người phụ nữ trẻ hơn bưng nước ra mời tôi và Vy rồi đi lên lầu, mẹ con nhà nó cũng ngồi bên đối diện, mặt mẹ con kia có vẻ kinh nghiệm và từng trải.
- Chuyện gì vậy 2 con?
Mặt con kia trắng bệt, chắc nó nghĩ chị em tôi giỡn vừa bị bất ngờ vừa bị khớp. Tôi ấn đùi bé Vy mở miệng trước
- Dạ, con là đồng nghiệp của Thoa đây, con ko biết tới đây có đường đột ko nhưng vì con nhiều lần muốn hẹn nói chuyện riêng nhưng Thoa ko chịu nên con phải tới đây.
- Con cứ nói đi.
- Dạ, Thoa đang qua lại với anh rễ con, cũng là quản lý ở cơ quan.
- Mấy chị này nói gì vậy Ty?
Nhìn mặt người phụ nữ đỏ lên còn con kia thì ấp úng cúi đầu.
- Dạ, cả công ty đồn ầm lên, chuyện nam nữ hay quan hệ nhân viên và sếp con ko nói, đây là đi xa, trong khi sếp có vợ con đề huề. Với lại con nhìn bác hiền từ, phúc hậu, gia cảnh cũng khá giả mà Thoa lại như vậy. Nếu có sai trái thì phải nhận sai. Còn Thoa thì luôn lẫn tránh để gia đình chị con sào xáo.
Người mẹ bất ngờ có, vẻ mặt thất vọng có, bà xấu hổ nhìn con mình, rồi quay qua
- Vậy ý con nói là con bác dụ dỗ anh của tụi con phải ko?
- Dạ, ko phải dụ dỗ mà là dây dưa.
- Vậy anh rễ con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ 42.
- À, vậy bây giờ cô hiểu rồi, trên cương vị của cô. 2 con nhìn gia đình cô đi, ko thiếu gì, con cô cũng ko thiếu gì mà đi quen với người đáng tuổi cha chú, có khi nào là anh con dụ dỗ con của cô ko?
Tôi bị sốc lần hai trước câu hỏi của người phụ nữ đó, 2 chị em phải đông cứng mất mấy giây. Tôi lấy lại bình tĩnh, định trả lời thì bé Vy nó đã điên lên
- (Vy)Con của cô ăn học, xinh đẹp giàu có mà đi giật chồng người ta mà giờ cô còn nói nó bị dụ? Con cô 15 hay 16 tuổi mà bị dụ? Chỉ giỏi ỏng ẹo ra vẻ ta đây được sếp để ý, gặp tôi là cô thì tôi đã độn thổ vì có đứa con như vậy rồi chứ cô còn nói nghe mắc cười.
- Cô gái này nóng tính quá, chắc chưa có gia đình hả con?
- (Vy)Tôi chưa hay có rồi thì liên quan gì?
- Để cô nói cho con nghe về mấy chuyện của phụ nữ có gia đình.
- (Vy)Thôi khỏi, cô ko cần dạy đời, con cô sai thì cô dạy lại nó đi, đừng để cả khu phố này khắp tờ rơi là con cô là kẻ giật chồng người khác.
- Nếu 2 con tới đây để nói chuyện đàng hoàng thì cô tiếp còn 2 con tới đây để đe doạ và uy hiếp thì xin mời. Con cô gặp bất cứ chuyện gì thì cô sẽ thưa 2 con trước.
- À, vậy bây giờ ý cô là chị em con sai, là con cô bị dụ phải ko? Sao cô ko hỏi lại con cô? Xin lỗi cô, em con chưa có gia đình nhưng con thì có, còn chuyện cô thưa công an, con mời cô! Nhìn cô sang trọng phúc hậu tưởng sao chứ ai dè có khi cô dạy con cô đi phá gia can người khác, ông bà tổ tiên nhà này thật bất hạnh vì có dâu con và cháu như cô và con cô. Cô ko cần phải đuổi, tụi con sẽ tự về, với cái thói chuyên ve vãn đàn ông có vợ của con cô thì chuyện ra đường có bị gì thì chưa biết được, còn chuyện thưa thì lúc đó cô cứ thưa, con sẽ hầu.
Tôi tức đến nỗi tim siết lại mà phải kìêm chế, 2 chị em đùng đùng ra về. Thêm 1 lần đầu tiên đánh ghen dùm đáng nhớ và rút kinh nghiệm. Tôi nghĩ tới cảnh chị Vân đang đau đớn về tâm hồn và thể xác ở nhà, nghĩ tới 2 đứa cháu nhỏ, tôi chỉ muốn nhảy bổ vô 2 mẹ con nhà nó mà cấu xé, đôi khi nghĩ lại … tôi giữ bình tĩnh thật là giỏi!