Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu không gả cho anh - Chương 19: Tất cả những người hại cô ấy đều phải xuống Địa Ngục!
Cửa phòng thiết kế theo kiểu mở ra hai bên, Kiều Y theo bản năng hướng bên trái nhìn lại, cả người liền cứng đờ, giống như lập tức rơi vào hồ băng
Con ngươi của cô ta giãn ra, sắc mặt tái mét giống như gặp quỷ, cánh môi run run hồi lâu, mới lắp bắp nói: "Diệp… anh Diệp Thành, trùng hợp vậy, anh sao cũng ở đây?"
Hoắc Diệp Thành lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt lại cháy lên lửa giận: "Vẫn đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay, Kiều Y, trong lòng cô có phải có cảm giác rất thành công không?"
Kiều Y hồi hộp, chân mềm nhũn lùi lại nửa bước, dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng
Cô ta hoảng cực kỳ, Hoắc Diệp Thành có phải đã nghe được cái gì rồi hay không?
"Anh Diệp Thành… Anh nhất định là hiểu lầm rồi… Em không có…”
"Hừ, đã chết đến nơi còn cứng miệng!"
Hoắc Diệp Thành bình tĩnh lấy điện thoại mở đoạn ghi âm lúc nãy lên, bấm nút: "Đối với chúng tôi không khách khí? Cô Kiều, không ngờ cô lại muốn qua cầu rút ván như vậy Không đưa tiền cho chúng tôi, cô không sợ chúng tôi đem chuyện tối hôm đó cô sai chúng tôi đi cưỡng… hiếp cô Hoắc nói ra hết sao? Đúng rồi, còn có chuyện cô giết chết chị ruột của mình, còn có vụ nổ ngày đó, tiết mục đặc sắc như vậy, nếu ngài Hoắc biết…”
Kiều Y lập tức luống cuống, quỳ xuống bò tới ôm lấy chân Hoắc Diệp Thành: "Anh Diệp Thành, anh nghe em giải thích, em làm như vậy đều có nguyên nhân, đều là vì em quá yêu anh, em yêu anh mà…”
"Yêu tôi?" Hoắc Diệp Thành một chân đem cô ta đá ngã: "Yêu tôi, cô có thể tự tay giết chết Kiều Lộ, cô có thể trước mắt tôi hết lần này đến lần khác làm tổn thương Tâm Mạn? Kiều Y, tình yêu của cô khiến tôi thấy ghê tởm, cô cũng không xứng"
"Anh Diệp Thành, em biết em sai rồi, bây giờ anh tha thứ cho em có được không?" Kiều Y hoảng hốt chạy đến, lại ôm lấy chân Hoắc Diệp Thành
"Tha thứ cho cô? Vậy cô có từng nghĩ cho Tâm Mạn?" Hoắc Diệp Thành giống như nghe được truyện buồn cười nhất thế giới, nửa ngồi xổm xuống, tàn bạo khát máu nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô, nhưng nỗi đau cô gây ra với Tâm Mạn, tôi nhất định sẽ đòi lại"
Tay Kiều Y ôm chân Hoắc Diệp Thành tuyệt vọng buông ra, lại đột nhiên cười ha hả: "Đúng, trừng phạt tôi, tôi chấp nhận, nhưng mà Hoắc Diệp Thành, anh so với tôi có gì thua kém? Người hại chết cô ta, khiến cô ta khổ sở, không phải còn có anh sao? Nếu không phải anh không nhìn ra được tình cảm trái tim mình, tự che mắt chính mình, anh cho là tôi có thể hại cô ta đến như vậy sao?"
Giống như có một cây dao, mạnh mẽ đâm vào trong trái tim Hoắc Diệp Thành, anh đấm một quyền trên vách tường, cũng cười ha hả: "Cô nói rất đúng, tất cả những người hại cô ấy đều phải xuống địa ngục, bao gồm cả - - tôi!"
…
Mặt trời ngả về hướng Tây
Thẩm Nhất Thanh đứng ở trên tảng đá ngầm, sóng biển ào ào vỗ vào vách đá, gió biển phần phật thổi, vạt áo tung bay theo gió
Sắc trời dần dần tối lại, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên hũ tro cốt của cô, bên trong có linh hồn người anh đã thầm mến, anh muốn đem hũ mở ra
Tô Tâm Mạn khi còn sống thích tự do, cô nói, giây phút tro cốt của cô tung bay trong gió hòa quyện cùng biển xanh rộng lớn, đó chính là lúc cô hướng đến tự do
"Tô Tâm Mạn!" Anh đem hũ tro cốt một lần nữa ôm vào trong lòng, đối với mặt biển mênh mông gào thét, giờ khắc này anh là không nỡ
"Tô Tâm Mạn, em có hiểu tâm trạng của anh lúc này không? Anh rất khổ sở, mà lại cực kỳ may mắn, bởi vì đã không còn người nào có thể làm tổn thương em…"
Thẩm Nhất Thanh cúi đầu trước cái hũ lạnh lẽo, lầm bầm lầu bầu nói chuyện
Anh biết cô năm anh mười lăm tuổi, cho tới bây giờ anh hai mươi lăm tuổi, cũng là mười năm ngắn ngủi
Mười năm đối với một con người khi còn sống mà nói, thật sự là quá ngắn rồi
Huống chi trong mười năm kia, bọn họ đã từng xa cách ba năm
Tính đi tính lại, thời gian họ bên nhau, cộng lại, cũng chỉ có năm năm thôi
Ngắn ngủi như thế, ngắn ngủi đến nỗi đối với một con người khi còn sống mà nói, có thể cho là không đáng nhắc đến
Anh nhẹ vỗ về cái hũ, nhẹ nhàng mà kéo nắp ra, trong tâm trí anh, vẫn là cô với gương mặt tươi tắn
Tô Tâm Mạn, em tự do rồi
Cái nắp bị mở ra càng lúc càng lớn, còn không có mở ra hết, Hoắc Diệp Thành đã xuất hiện ở phía sau
Anh mặc chiếc áo khoác màu đen, cả người gầy không ít, gió thổi mạnh vào anh, giống như tờ giấy mỏng, lung lay sắp đổ
"Anh tới làm cái gì?" Thẩm Nhất Thanh nhíu mày, bốp một tiếng một lần nữa đóng nắp lại
"Tôi tới dẫn cô ấy đi" Hoắc Diệp Thành gắt gao nhìn chằm chằm hũ tro cốt, Tâm Mạn, thực xin lỗi, anh đến rồi đây
"Mang đi? Tâm Mạn nói thích biển, đem tro cốt rải xuống biển, đây là tâm nguyện của cô ấy"
"Cô ấy chỗ nào cũng không thể đi, sống là người của tôi, cho dù chết cũng là ma của tôi, cô ấy chỉ có thể đứng ở bên cạnh tôi, đừng mơ tưởng đi đâu" Mặc kệ là luân hồi mấy đời, anh đều tìm được cô, đều phải gặp cô
Anh biết anh sai rồi, đời này chỉ sợ không có hi vọng, kiếp sau, cô còn có thể tha thứ cho anh sao?
Nếu thật sự có kiếp sau, anh hẳn không để cô yêu vất vả như vậy rồi
Kiếp sau, mặc kệ cô nói cái gì, anh đều sẽ tin
"Anh không xứng!" Sắc mặt Thẩm Nhất Thanh xám xịt: "Hoắc Diệp Thành, buông tha cho Tâm Mạn đi, từ khi gả cho anh, anh khiến cô ấy hạnh phúc sao? Cô ấy không muốn đi theo anh, Hoắc Diệp Thành, khi cô ấy còn sống, anh khiến cho cô ấy không vui, hiện tại cô chết rồi, tại sao vẫn không thể thực hiện tâm nguyện cuối cùng của cô ấy?"
Tim Hoắc Diệp Thành đau nhói, sắc mặt lập tức tái xanh
Khi cô còn sống, cho dù là một lần, anh đã khiến cô vui vẻ qua chưa?
Không có
Hoắc Diệp Thành nghĩ
Ngay cả ngày đó cô chết, anh cũng chỉ làm cho cô thương tâm khổ sở mà ra đi
Thẩm Nhất Thanh cười lạnh: "Tâm Mạn đã không nợ anh cái gì, cho dù có, đã trả nợ, có lẽ anh là vì áy náy, muốn đem cô ấy giữ ở bên người, nhưng mà anh đã không có có tư cách nữa rồi, bởi vì các người đã ly hôn, theo pháp luật mà nói, cô ấy đã không còn là vợ của anh"
"Không phải áy náy!" Giọng nói Hoắc Diệp Thành khàn khàn như là từ trong lồng ngực bung ra