Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu không gả cho anh - Chương 28: Con muốn đi cùng chú ấy sao?
Tô Tâm Mạn thật bình tĩnh, ngón tay thon dài cầm tay nắm cửa: "Em chỉ muốn lại nơi này, không đi đâu, anh ấy cũng không mang em đi được"
Thẩm Nhất Thanh nhíu mày: "Nhưng mà Tâm Mạn, nếu anh ta không ngừng quấy rầy em, hơn nữa dù sao Tiểu Tích cũng là máu mủ nhà họ Hoắc, một mình em không phản kháng được anh ta"
"Em cũng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, nếu đã như thế, không bằng đối mặt, bây giờ anh ấy đối với em chỉ là áy náy, mà em bây giờ ngoại trừ Tiểu Tích, không còn gì cả Nếu anh ấy dám động đến Tiểu Tích, em sẽ liều chết với anh ấy"
Tô Tâm Mạn đã nghĩ rất kĩ, cô không còn gì, chỉ còn lại có Tiểu Tích, nếu anh còn mang cả Tiểu Tích đi, cô thật sự đến mạng cũng không cần, dù sao đã chết qua một lần, mạng bây giờ coi như là nhặt về
Thẩm Nhất Thanh xoa xoa giữa hai lông mày, nhớ tới một lần Hoắc Diệp Thành tê tâm liệt phế nói yêu Tô Tâm Mạn, nếu Hoắc Diệp Thành chỉ vì áy náy, cũng không có gì, chỉ cần thái độ Tô Tâm Mạn kiên quyết một chút, Hoắc Diệp Thành rất nhanh sẽ hết hy vọng
Nhưng mà, nếu là thật sự yêu thì sao? Tô Tâm Mạn tổn thương một lần đã quá đủ, anh không muốn làm Tô Tâm Mạn tổn thương một lần nữa
Anh nhìn diện tích bỏng lớn trên mặt Tô Tâm Mạn, thật sự rất khó nhìn, Tô Tâm Mạn như vậy, Hoắc Diệp Thành lại vẫn yêu sao?
Anh có chút dao động, cũng biết không thể khuyên Tô Tâm Mạn, chỉ có thể nói: "Được rồi, nhưng em phải đồng ý với anh, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh đầu tiên"
Tô Tâm Mạn chỉ lễ phép gật gật đầu
Thẩm Nhất Thanh rời đi
Một đêm mưa to gió lớn này, Tô Tâm Mạn thật sự không yên ổn, trước khi đi ngủ Tiểu Tích giòn giã hỏi cô: "Mẹ, bọn họ nói Tiểu Tích và cái chú hôm nay kết hôn rất giống nhau, chú ấy là cha Tiểu Tích sao?"
Tô Tâm Mạn không biết trả lời cậu bé như thế nào, sờ sờ đầu của cậu bé: "Tiểu Tích hi vọng chú ấy là cha con sao?"
Tiểu Tích nghĩ nghĩ: "Nếu chú ấy làm mẹ không vui, Tiểu Tích cũng không hy vọng"
"Nếu chú ấy muốn đưa Tiểu Tích đi thì sao?"
"Mẹ sẽ đi cùng con sao?"
"Chắc chắn không"
"Vậy Tiểu Tích cũng không đi, Tiểu Tích chỉ ở cạnh mẹ, Tiểu Tích đã nói phải vĩnh viễn chăm sóc mẹ, Tiểu Tích là con trai, phải bảo vệ mẹ"
Tô Tâm Mạn xoa mặt Tiểu Tích, tim mệt mỏi, cảm giác đột nhiên có động lực
Sáng ngày thứ hai, gió lớn đập cửa sổ rầm rầm, ngoài cửa thoáng có tiếng cười của bọn nhỏ, đánh thức Tô Tâm Mạn
Tiểu Tích lại chạy ra ngoài chơi rồi
Không được!
Nhớ tới Hoắc Diệp Thành, lập tức hốt hoảng từ trên giường đứng lên
Cô đi gọi Tiểu Tích về, không thể để cho Tiểu Tích một mình ở bên ngoài, lỡ Hoắc Diệp Thành mang Tiểu Tích đi…
Nghiêng ngả lảo đảo đụng đến cửa, liền nghe được giọng nói vui vẻ của bọn nhỏ
"Cậu xem, nó còn có thể biến thành xe đua, còn có thể chạy, thật là lợi hại!"
"Chú ơi, nó còn có thể biến hình thành những vật khác sao?"
"Cái người máy điều khiển này thật tuyệt, tớ cũng muốn chơi, chú ơi, một chút nữa có thể cho con chơi một lúc không?"
"Cái này các con muốn thì hỏi chủ nhân của người máy, Tiểu Tích nói có thể là có thể" Một giọng nam trầm thấp
"Chú là là cha Tiểu Tích sao? Con nghe cha mẹ con nói chú là cha Tiểu Tích, khuôn mặt hai người giống nhau như đúc"
"Chú ấy…" Tiểu Tích cầm người máy điều khiển từ xa, không biết trả lời như thế nào, mẹ dường như không thích chú ấy, nhưng cậu bé nhạy cảm biết, chú ấy đúng là cha cậu bé…
"Tiểu Tích!"
Tô Tâm Mạn bước ra cửa, không còn thứ gì để mò mẫm, tay chỉ có thể mò mẫm trong không trung, rất nhanh chạm được một vòm ngực ấm áp, gần như không chút nghĩ ngợi nhanh chóng thu tay
"Tiểu Tích! Nhanh đến bên mẹ"
Tiểu Tích đem điều khiển từ xa ném cho bạn mình, chạy tới trong tầm tay Tô Tâm Mạn nắm tay cô, bị Tô Tâm Mạn lập tức kéo về phía sau
Kéo thật sự dùng lực, Tiểu Tích suýt chút nữa té ngã
Hoắc Diệp Thành tiến lên: "Tâm Mạn, em đừng làm con sợ"
Tô Tâm Mạn lập tức đẩy Hoắc Diệp Thành ra, vẻ mặt hung dữ, nháy mắt nhợt nhạt, lớn tiếng nói: "Hoắc Diệp Thành, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Hoắc Diệp Thành cứng đờ, dịu dàng nói: "Tâm Mạn, em bình tĩnh một chút, anh không muốn làm gì, chỉ là đến thăm con, mua cho con mấy món đồ chơi"
"Không cần! Mời anh đi cho, mang cả đồ chơi đi đi, về sau đừng tới nơi này nữa" Tô Tâm Mạn nắm tay Tiểu Tích: "Tiểu Tích, không được tùy tiện nhận đồ của người xa lạ"
"Nhưng mà mẹ ơi, bọn họ đều nói chú là cha Tiểu Tích, không phải người xa lạ…" Tiểu Tích cúi đầu, mẹ rõ ràng biết chú, vì sao nói là người xa lạ
Tô Tâm Mạn buông lỏng tay ra: "Cho nên, con muốn đi cùng chú ấy sao?"