Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 5: UỐNG THUỐC
Trần Mạnh Sơn nói xong thì đứng dậy, nhìn tôi với tư thế ngạo nghễ.
...
Ngày hôm sau, tôi lết cái thân xác tàn tạ đến hội trường tổ chức đám cưới của Trần Mạnh Dương.
Mấy ngày qua, Trần Mạnh Dương dồn hết tâm trí tránh tôi, không nói với tôi một câu nào.
Bà cụ Trần sai tôi làm hết cái này đến cái kia, ở đây tôi còn chẳng bằng một người giúp việc.
Chú Trần đến bảo, trong số phù dâu của Nguyễn Nhung có một người không hợp tuổi, bảo tôi đến bổ sung vào vị trí đó.
Tôi nghe xong, theo bản năng từ chối. Người tôi yêu lấy một người khác, lại còn muốn tôi làm phù dâu, sao thế giới này lại tàn nhẫn với tôi như vậy?
"Chú Trần, có thể gọi người khác được không, thân phận của cháu không hợp lắm." Tôi từ chối, hiển nhiên chú Trần cũng không vui.
Lúc này Trần Mạnh Sơn tới, nhìn gương mặt trắng bệch của tôi, như cười như không: "Bình thường Trần Mạnh Dương đối xử với cô tốt nhất, sao lại không muốn làm phù dâu cho vợ nó."
Bây giờ hễ nhìn thấy Trần Mạnh Dương, tôi lại có nỗi kích động muốn giết chết hắn. Hắn giả say cưỡng bức tôi, tôi hận hắn tới chết.
"Được chứ được chứ, sao lại không muốn." Mẹ tôi đáp thay tôi.
"Được rồi, chú sẽ bảo tài xế đưa con đến khách sạn." Chú Trần nói.
"Đúng lúc tôi định đến khách sạn xem chuẩn bị thế nào, định đích thân đón tiếp vài người bạn bên họ hàng nhà họ Nguyễn, đi cùng xe với tôi đi." Trần Mạnh Sơn mở lời.
Chuyện Trần Mạnh Sơn ghét tôi thì ai ai cũng biết, nên lúc này chú Trần đang nhìn Trần Mạnh Sơn với ánh mắt nghi ngờ.
Trần Mạnh Sơn cứ thế kéo tay tôi đi. Đến chỗ xe của hắn, tôi hất phăng tay hắn ra.
"Lên xe!" Trần Mạnh Sơn mở cửa bên ghế lái phụ ra.
Tôi ngồi lên, biết mình không thể phản kháng được, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng. Chờ đám cưới của Trần Mạnh Dương kết thúc, ngày mai tôi sẽ quay về thành phố C. Nếu có thể, tôi rất muốn cả đời này không bao giờ phải về đây nữa.
Trần Mạnh Sơn ngồi lên ghế lái, khởi động xe. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên chiếc xe đắt tiền như vậy, chiếc xe này đã ngừng sản xuất rồi, chắc hẳn là Trần Mạnh Sơn thuê nhà máy đặt làm.
Tôi nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài vút qua cửa kính.
"Tối hôm qua tôi không dùng biện pháp an toàn, sau đó cô đã uống thuốc chưa?" Trần Mạnh Sơn đột nhiên mở miệng.
Bấy giờ tôi mới nhớ là mình chưa uống thuốc, cả đêm qua đều ngơ ngẩn, buổi sáng đã bị mẹ tôi gọi tới dồn dập. Tôi nói dối mẹ là ngủ qua đêm ở nhà một người bạn cấp Ba, sau đó vội vã quay về nhà họ Trần, vì vậy căn bản không nghĩ đến chuyện uống thuốc. Sau khi được Trần Mạnh Sơn nhắc nhở, tôi mới bắt đầu sợ sốt vó, dứt khoát tranh thủ lúc chưa quá thời gian, uống thuốc vẫn còn kịp.
Tôi thầm quyết định lát nữa thấy tiệm thuốc nào thì xuống xe đi mua.
"Chưa uống đúng không! Đợi lát nữa thấy tiệm thuốc nào thì xuống mua, nhất định phải uống thuốc." Trần Mạnh Sơn nói xong, không thấy tôi ừ hử gì bèn tiếp tục: "Dính bầu thì cô cũng phải phá, con của tôi không thể để loại người như cô sinh ra."
Tôi càng nghe càng đau đầu, định châm chọc hắn một câu nhưng nghĩ ngẫm đành thôi. Bị hắn bắt nạt nhiều năm như vậy, chỉ cần chịu thêm một ngày hôm nay nữa thôi, ngày mai tôi sẽ đi, thà chết ở bên ngoài cũng không bao giờ quay về thành phố này nữa.
Có lẽ tôi không nói câu nào khiến người kiêu ngạo như Trần Mạnh Sơn nảy sinh cảm giác mình bị phớt lờ, lạnh lùng nói: "Không phải cô muốn lén lút mang thai đứa con của tôi rồi sau đó sinh nó ra, định bụng mẹ quý nhờ con chứ gì!"
Hắn càng nói vớ vẩn, tôi càng không thèm ngó ngàng đến hắn.
"Cô biết mẹ cô đi theo bố tôi nhiều năm như vậy, vì sao chưa từng mang thai chưa?" Trần Mạnh Sơn lại nói.
Sao tôi lại không biết chứ, nhà họ Trần không cho phép giọt máu nhà họ được một người phụ nữ đê hèn như mẹ tôi sinh ra.
"Trước khi mẹ cô bước vào nhà họ Trần, cũng đã bị bắt phải làm phẫu thuật triệt sản. Khi đó cô còn nhỏ nên chưa biết thôi!"
Cuối cùng vẻ mặt tôi cũng có chút dao động, tôi hất hàm nhìn hắn, đúng lúc hắn ngoảnh sang nhìn tôi. Khác với ánh mắt lạnh lùng của tôi, ánh mắt hắn có vài phần hài hước.
Hắn như cười như không: "Sao nào, nhắc tới mẹ cô, cuối cùng cũng có phản ứng rồi."
Tôi định nói gì đó, lại phát hiện nói nhiều với hắn chỉ tổ tốn nước bọt, cuối cùng quay ngoắt sang nhìn cửa sổ, mặc kệ hắn.
Trần Mạnh Sơn đập tay lên vô lăng, chiếc xe rung lắc dữ dội, tôi không biết hắn lại nổi điên định làm gì. Cả xe bỗng trở nên yên tĩnh chết chóc.
"Dừng xe lại!" Tôi yêu cầu.
"Làm gì!" Trần Mạnh Sơn cau mày.
"Tiệm thuốc!" Tôi nói xong, Trần Mạnh Sơn nhìn theo tầm mắt tôi, thấy một tiệm thuốc 24/24 ở lề đường.
Hắn dừng xe, tôi bước xuống. Buổi sáng tháng Mười, thời tiết hơi se lạnh, tôi khép chặt áo khoác trên người, đi vào tiệm thuốc.
Trần Mạnh Sơn có vẻ không yên tâm lắm, cũng bước xuống xe theo tôi. Hắn sợ tôi không mua thuốc tránh thai, tùy tiện mua lọ vitamin để lừa hắn sao?
Vậy thì quả thật hắn nghĩ nhiều rồi, tôi thà vô sinh chứ không đẻ con cho một thằng khốn nạn như hắn.
Tôi khẽ nói với nhân viên quầy thuốc: "Lấy cho tôi... một hộp thuốc tránh thai tốt một chút!"
Tối qua mới nếm trải sự đời, sáng sớm hôm nay đã phải đi mua thuốc tránh thai, tôi vẫn ngại đỏ mặt.
Nhân viên cửa hàng đã quen với những người khác như tôi, giọng điệu khá nhẹ nhàng: "Là loại trước hay sau quan hệ, 24 giờ hay 72 giờ?"
Tôi chưa mua loại thuốc này bao giờ nên đương nhiên không rõ lắm, cái này lắm loại thế à.
Tôi vốn định nói không quá 24 giờ, nhưng Trần Mạnh Sơn đã đáp thay tôi: "Lấy một hộp tránh thai khẩn cấp 24 giờ."
"Vâng thưa anh."
Có thể là Trần Mạnh Sơn quá đẹp trai, ăn mặc lại rất có khí chất nên hai nhân viên cửa hàng tỏ thái độ tốt với hắn hơn tôi rất nhiều.
Sau khi nhân viên đưa thuốc cho tôi, tôi vội vã ra khỏi tiệm, bóc vỏ hộp, dốc mấy viên thuốc ra cứ thế uống luôn không cần nước.
Viên thuốc mắc nghẹn ở cổ họng, khiến tôi đau đớn ho khan dữ dội, nhưng viên thuốc vẫn ở mãi trong đó, nước mắt giàn dụa. Thì ra tôi vẫn còn có nước mắt.
Lúc này Trần Mạnh Sơn đưa một chai nước khoáng cho tôi: "Uống hai hớp là đỡ."
Mắt tôi đỏ ngầu, nhanh chóng mở chai nước trong tay hắn. Tôi chật vật thế này không phải đều do hắn ban tặng sao.
Lên xe, không biết có phải tác dụng của thuốc không mà tôi rất buồn nôn, cố chịu đựng dọc đường chờ đến khách sạn. Tới nơi, tôi không nhịn nổi nữa, nôn thốc nôn tháo. Buổi sáng không ăn gì, nôn ra mật xanh mật vàng.
Trần Mạnh Dương nói với tôi câu đầu tiên trong mấy ngày qua: "Minh Thư, em làm sao vậy, có phải ăn đồ gì không tốt không?"
Anh ta đưa cho tôi một giờ khăn giấy, tôi đưa tay đón lấy. Anh ta mặc bộ đồ chú rể trông thật anh tuấn, đang nhìn tôi nôn mửa. Anh ta gọn gàng đẹp đẽ là thế mà tôi lại chật vật đến vậy.
"Mạnh Dương, gia đình nhà em Nhung đã đến cả rồi, cậu vào chào hỏi bố mẹ vợ đi, đừng thể người khác nghĩ nhà họ Trần mình thất lễ." Giọng Trần Mạnh Sơn vang lên.
"Nhưng Minh Thư..."
"Mau đi đi, có lẽ ăn phải cái gì đó không tốt, không có gì phải lo lắng quá đâu." Trần Mạnh Sơn giục.
Tôi ngồi dưới đất, tay còn níu lấy bồn cầu: "Tôi sợ không thể làm phù dâu được rồi."
Trần Mạnh Dương nhìn tôi với ánh mắt áy náy: "Minh Thư, em đừng như vậy. Anh... anh chỉ kết hôn thôi, anh vẫn là anh hai yêu thương em mà."