Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 8: GÂY KHÓ DỄ
Tôi thắt dây an toàn vào, dửng dưng nhìn hắn: “Nghe lời không tốt à, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Có lẽ lời tôi nói không vừa ý hắn, sắc mặt Trần Mạnh Sơn khá khó coi. Hắn đạp mạnh chân ga khiến tôi phải siết chặt dây an toàn, cảm giác ngực thít lại rất khó chịu, bèn ôm ngực muốn nôn.Tôi vốn bị viêm họng mãn tính, bình thường chỉ uống chút nước nóng là ổn, nhưng dạo này không biết có phải vì công việc quá nhiều hay không mà chứng viêm họng ngày càng có xu hướng nặng lên, sáng nào cũng phải khạc một hồi mới đỡ.
Trần Mạnh Sơn thấy tôi không khỏe thì không chỉ không giảm tốc độ mà còn phóng nhanh hơn. Tôi càng lúc càng khó chịu, hoa mắt váng đầu, buồn nôn không chịu nổi, chỉ đành mở miệng: “Trần Mạnh Sơn, anh lái chậm chút, tôi khó chịu.”
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ hư hỏng, hắn cười nói: “Cô khó chịu thì liên quan gì đến tôi?”
Đúng vậy, tôi khó chịu thì liên quan gì đến hắn. Trên đời này người hy vọng tôi khó chịu nhất chẳng ai ngoài Trần Mạnh Sơn cả.
Tôi cố chịu đựng, dựa vào ghế nhíu mày, trong lòng tự nhủ buổi tối nhất định phải đến hiệu thuốc mua hộp thuốc chống viêm họng uống mới được.
Đến nhà xưởng, Trần Mạnh Sơn xuống xe trước, tôi cũng theo sát phía sau. Hình như trước cổng nhà xưởng có vài người đang đợi Trần Mạnh Sơn đến.
Trần Mạnh Sơn đến trước mặt những người này, chỉ vào tôi nói: “Đây là nhà thiết kế mới của tập đoàn - Lý Minh Thư, phụ trách thiết kế nội thất nhà xưởng.”
Một người đàn ông trông khá hiền lành ấm áp bước lên chủ động bắt tay tôi: “Chào nhà thiết kế Lý, tôi tên Kiều Lục, là thiết kế chính của nhà xưởng, rất vui được gặp cô.”
Kiều Lục là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới, lúc tôi đi học đã rất thích anh ta, còn coi anh ta là tấm gương sáng.
Tôi hơi khom người, cung kính nói: “Chào anh, tôi là Lý Minh Thư, rất vui được làm quen với anh.”
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi và Kiều Lục bắt tay nhau, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, mau vào đi, chúng ta bàn công việc.”
Tôi và Kiều Lục buông tay ra, đi theo nhóm Trần Mạnh Sơn. Kiều Lục báo cáo tiến độ thi công mặt ngoài công xưởng và thiết kế của anh ta với Trần Mạnh Sơn.
Kiều Lục không hổ là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới, khả năng thiết kế và kiến giải của anh ta vượt xa một nhà thiết kế nhỏ nhoi như tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy rất may mắn khi được cùng làm việc với anh ta, ít nhiều gì cũng có thể học được nhiều thứ, nhưng không may là phải thường xuyên tiếp xúc với Trần Mạnh Sơn.
Sau khi xong việc, Trần Mạnh Sơn mời vài nhà thiết kế đến nhà hàng Duyệt Lai ăn cơm. Tôi khó chịu trong người nên không muốn đi, bèn nói với Trần Mạnh Sơn, nhưng hắn lại lôi tôi lên thẳng xe, căn bản không cho tôi cơ hội từ chối.
Đến nhà hàng tôi được xếp ngồi cùng với Trần Mạnh Sơn. Tôi và hắn từng ngồi chung mâm không ít bữa, nhưng chưa bao giờ ngồi cạnh nhau thế này. Ngồi cạnh hắn toàn thân tôi đều không thoải mái.
Nhóm thiết kế của Trần thị hiếm khi được đi ăn cùng sếp lớn, mọi người đều rất nhiệt tình, thi nhau kính rượu Trần Mạnh Sơn. Trần Mạnh Sơn uống hai ly rồi chỉ vào người đang ngồi bên cạnh là tôi: “Sao chỉ mời mỗi mình tôi, không phải còn một người đẹp đây sao, nào nào, mỗi người mời nhà thiết kế Lý của chúng ta một ly.” Có lời của Trần Mạnh Sơn, các nhà thiết kế có mặt đều là đàn ông, ai cũng nâng ly lên muốn mời tôi.
Khi mới đi làm, tôi cũng nhiều lúc uống rượu, tửu lượng khá ổn, thế nhưng hai hôm nay tôi bị viêm họng và viêm dạ dày, đành từ chối khéo: “Xin lỗi mọi người, cơ thể tôi hơi khó chịu, không uống cùng mọi người được. Tôi mời tất cả các anh chị một ly.”
Nói xong tôi bưng ly rượu vang đỏ lên muốn uống cạn, Trần Mạnh Sơn lại đột nhiên đưa tay tóm lấy cổ tay tôi: “Đã chỉ uống một ly mà còn uống rượu vang thì không đủ thành ý rồi. Nói thế nào cũng phải uống rượu trắng chứ! Mọi người nói có phải không?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Những người khác đồng thanh hùa theo.
“Rượu trắng hại sức khỏe, nhất là phụ nữ, hay là tống giám đốc Trần cho qua đi!” Kiều Lục nói đỡ cho tôi.
Tuy Trần Mạnh Sơn vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt đã lạnh như băng giá, hắn châm chọc: “Thế nào? Nhà thiết kế lớn của chúng ta coi trọng người đẹp mới tới này hả? Đã bắt đầu thương hoa tiếc ngọc rồi.”
Kiều Lục đỏ mặt, vội vàng nói: “Không không, tôi...”
Tôi không muốn người khác gặp phiền phức vì mình, Kiều Lục có nổi tiếng thế nào thì Trần Mạnh Sơn vẫn là sếp của anh ta, cấp dưới mà đắc tội với sếp thì không hay.
“Rượu trắng thì rượu trắng, tôi uống.” Nói xong tôi cầm chai rượu Mao Đài cất 20 năm trước mặt Trần Mạnh Sơn lên, rót đầy một ly, rồi nhìn về phía hắn khiêu khích: “Thế này được chưa?”
Trần Mạnh Sơn cười híp mắt, vừa lòng gật đầu: “Mày liễu không thua đấng mày râu, rất tốt.”
Tôi nâng ly rượu đầy, ngửa cổ cạn sạch, vị cay sộc từ cổ họng đến dạ dày, khó chịu đến nỗi nước mắt tôi suýt thì trào ra. Trước đây khi phải xã giao tôi từng uống không ít, nhưng mọi người đều uống rượu vang nhẹ là chính, hoặc uống bia, quả thực rất ít khi uống rượu trắng.
Tôi uống xong liền có cảm giác như dạ dày bị thiêu cháy, tôi dốc ngược ly rượu không còn một giọt xuống, rồi hỏi Trần Mạnh Sơn: “Tôi có thể đi được chưa?”
Tôi hơi lảo đảo.
Trần Mạnh Sơn khoác tay lên ghế tôi, hơi ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt khá vui vẻ, thế nhưng nụ cười kia không hề có ý tốt.
“Mời rượu phải mời ba ly, sao, nhà thiết kế Lý không biết à?”
Tôi biết Trần Mạnh Sơn sẽ không cho tôi được sống yên ổn, có lẽ đây chỉ là món khai vị thôi! Trò vui vẫn còn ở đằng sau phải không?
“Đúng vậy, mời rượu phải mời ba ly, nhà thiết kế Lý làm vậy là khinh thường đồng nghiệp chúng tôi rồi.” Những người khác nhanh chóng hùa theo, chỉ sợ không kịp bợ đỡ Trần Mạnh Sơn.
Tôi nhìn Trần Mạnh Sơn: “Ba ly chứ gì ? Được, tôi uống.”
Nói xong tôi lại rót đầy ly rượu, một hơi cạn sạch. Khi tôi uống ly cuối cùng, Kiều Lục đứng lên nói với Trần Mạnh Sơn: “Tổng giám đốc Trần, hay là để tôi uống thay ly rượu này của nhà thiết kế Lý đi!”
Trần Mạnh Sơn liếc tôi một cái rồi nhìn sang phía Kiều Lục, cười mà như không cười: “Anh uống thay cô ấy à, anh có quan hệ gì với cô ấy, dựa vào đâu mà muốn uống thay cô ấy?”
Kiều Lục đỏ bừng mặt nhìn tôi: “Tôi chỉ là cảm thấy cả đám đàn ông làm khó dễ một cô gái như vậy không thích hợp lắm!”
“Làm khó dễ?” Trần Mạnh Sơn hơi nhíu mày, nhìn tôi hỏi: “Lý Minh Thư, tôi làm khó cô à?
Thì ra trên đời vẫn còn vài người tốt. Kiều Lục chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt tôi đã có thể nói đỡ cho tôi, nói thật lòng tôi rất cảm động. Tôi là người thiếu thốn tình cảm, khi xưa anh hai chỉ cần nở một nụ cười thân thiện là tôi đã cảm động rất lâu rồi.
Tôi không muốn để Kiều Lục đắc tội với Trần Mạnh Sơn vì tôi, đây là ly rượu cuối cùng rồi, tôi không nói lời nào mà uống hết, rồi đặt mạnh chiếc ly lên bàn. Người tôi lảo đảo, chỉ đành chống tay xuống mặt bàn để không ngã xuống: “Có làm khó hay không, tổng giám đốc Trần rõ hơn ai hết.”
Tôi vốn định nói là có làm khó hay không, bao nhiêu năm nay Trần Mạnh Sơn anh rõ hơn ai hết. Nhưng nói vậy thì mọi người chắc chắn sẽ suy đoán mối quan hệ giữa tôi và hắn. Tôi rất ghét dính líu đến loại người như Trần Mạnh Sơn nên đành sửa lời.
Tôi lảo đảo muốn đi, Trần Mạnh Sơn đột nhiên vươn tay nắm tay tôi. Tôi phản ứng rất nhanh, ngón tay hắn chỉ kịp sượt qua đầu ngón tay lạnh băng của tôi.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt hắn thoáng hiện lên sự thất vọng.
Tôi không nhìn hắn nữa, lảo đảo đi ra ngoài. Lúc ngồi lên xe taxi, tôi thấy Trần Mạnh Sơn vội vàng chạy ra, hắn hỏi thư ký: “Lý Minh Thư đâu?”
Thư ký chỉ chiếc taxi trước cửa nhà hàng, nói: “Cô Lý đã lên taxi rồi.”
Tôi ôm bụng nhíu mày đau đớn nhìn Trần Mạnh Sơn, rồi nói với tài xế: “Đến bệnh viện nhân dân số một trong thành phố.”
Vừa rồi khi uống hết ly rượu đầu tiên, bụng tôi đã bắt đầu quặn đau rồi, tôi cũng không biết mình đã chống đỡ hai ly rượu sau đó như thế nào.
Tôi lo mình bị rượu trắng thiêu cháy dạ dày, vì sao bụng lại đau đến vậy. Tôi vã mồ hôi trán, yếu ớt nửa nằm nửa ngồi trên xe.
Lúc tài xế khởi động xe, tôi cảm giác dưới thân chảy ra một thứ gì đó ấm nóng, có lẽ là đến tháng. Tôi mặc váy, sợ làm bẩn xe taxi, liền bảo tài xế cho tôi dừng ở cửa hàng tiện lợi gần đó muốn xuống mua băng vệ sinh thay. Chỉ là tôi không còn sức lực xuống xe nữa.
Lúc tôi tỉnh lại, có một người đàn ông ngồi bên giường tôi. Thấy tôi tỉnh, anh ta vội vàng nói: “Rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi.”
Tôi nhìn bộ đồ bệnh nhân đang mặc, biết đây là bệnh viện.
“Anh là...” Tôi hỏi
Người đàn ông đáp: “Tôi chính là tài xế taxi ở nhà hàng đó. Cô lên xe tôi thì hôn mê, tôi vốn định gọi cho người nhà cô, nhưng cô khóa điện thoại, tôi không mở được.”
Tôi đã nói trên đời này vẫn còn vài người tốt, thế mà tối nay tôi lại gặp tận hai người.
“Cảm ơn anh.” Tôi chân thành cảm ơn.
Anh tài xế thật thà cười: “Người đẹp à, cô cứ gọi tôi là Đại Hùng là được. Cô xinh quá, may mà gặp được tôi, nếu là tài xế nam khác thì chỉ sợ sẽ không đưa cô đến bệnh viện đâu.”
Tôi gật đầu mỉm cười: “Phải, anh nói đúng, thật sự rất cảm ơn anh.”
Một lát sau bác sĩ đến, người đàn ông tên Đại Hùng kia đi ra rồi, bác sĩ nữ nhìn tôi, thái độ rất tệ. Bác sĩ lạnh giọng nói: “Cô thực sự không muốn sống nữa à, mang thai 3 tháng rồi còn uống rượu, cô có xứng đáng làm mẹ không?”
Tôi nghe bác sĩ nói mình mang thai 3 tháng thì quả thực như bị sét đánh, lắp bắp hỏi: “Bác sĩ nói cái gì?”
Mang thai 3 tháng, sao có thể chứ? Rõ ràng nửa tháng trước tôi vẫn còn có kinh nguyệt, tuy lượng rất ít, nhưng từ sau khi tôi chia tay anh hai thì việc ăn uống nghỉ ngơi rất tùy tiện, chu kỳ đến chậm mười ngày nửa tháng cũng là bình thượng, lượng cũng không nhiều.
“Cô mang thai 3 tháng rồi lẽ nào cô còn không biết à? Lần này cô uống rượu không biết đã gây ảnh hưởng thế nào đến cái thai đâu, đề nghị cô sáng mai làm kiểm tra cẩn thận.” Bác sĩ nói lại lần nữa.
Tôi ngơ ngác, sao tôi có thể mang thai chứ? Tôi làm sao lại mang thai được, tôi chỉ làm với Trần Mạnh Sơn một lần, lúc đó tôi còn uống thuốc tránh thai nữa mà!
Ba tháng, tính thời gian thì vừa đúng. Làm sao có thể? Rõ ràng tôi đã uống thuốc rồi!
Lúc đó tôi dị ứng thuốc tránh thai, uống rồi lại nôn ra ngay, nôn rất nghiêm trọng, như hận không thể nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra vậy.
“Vẫn chưa kết hôn à! Đám con gái trẻ tuổi các cô bây giờ đúng là không biết tự trọng, làm hại một sinh mạng.”
Bác sĩ ngưng một lát rồi tiếp tục: “Bây giờ cái thai đang bất ổn, đã tiêm thuốc bảo vệ thai rồi. Cái thai ba tháng đã thành hình, muốn giữ hay phá thì cô suy nghĩ cho kĩ.”
Bác sĩ nói xong đi ra, tôi sờ cái bụng vẫn bằng phẳng như trước của mình. Nơi đây đã có hạt giống ba tháng rồi, ông trời thật biết đùa giỡn tôi.
Thì ra lần trước không phải là kinh nguyệt mà do tôi bị chảy máu, chỉ là không nghiêm trọng lắm nên tôi lại tưởng là đến tháng.
Bác sĩ đi rồi anh chàng tài xế lại vào, thấy tôi lặng lẽ rơi nước mắt, anh ta đưa cho tôi một tờ khăn giấy: “Tôi không quen cô, nhưng trong bao nhiêu chiếc xe taxi cô lại lên xe của tôi, chúng ta coi như cũng có duyên. Lúc tôi đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô suýt nữa đã sảy thai rồi, may mà đưa đến kịp thời.”
Tôi nhận khăn giấy lau nước mắt rồi nói: “Cảm ơn anh, trong túi tôi có tiền, anh cứ cầm hết tiền mặt đi, coi như là tôi cảm ơn anh.”
Đại Hùng lắc đầu: “Không không không, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, không cần tiền. Thực ra tôi muốn nói với cô câu này.”
“Anh nói đi.” Tôi nói.
Đại Hùng bảo: “Vợ tôi bị bệnh qua đời rồi, để lại cho tôi một đứa con trai, năm nay mới hai tuổi. Tôi vừa phải kiếm tiền vừa phải chăm sóc nó, tuy ngày nào cũng mệt muốn chết, thế nhưng tôi rất vui vẻ, bởi vì tôi không còn cô đơn nữa. Thằng bé rất đáng yêu, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kĩ lại, trẻ con thực sự rất đáng yêu.”
Tôi cười: “Cảm ơn lời khuyên của anh, tôi sẽ cân nhắc kĩ.”
Tôi vuốt cái bụng còn chưa nhô lên, nơi này đã có một sinh mệnh nhỏ hình thành. Anh chàng tài xế taxi kia nói, tuy mệt nhưng rất vui, vì không còn cô đơn nữa. Tôi cũng chỉ có một mình, nhưng tôi lại không thể sinh đứa bé này, vì nó là con của Trần Mạnh Sơn, tôi không thể giữ nó lại.
Những gì Trần Mạnh Sơn nói vẫn còn rõ rành rành bên tai: Lý Minh Thư, tốt nhất cô đừng mang thai, có cũng phải phá. Con tôi không thể do loại phụ nữ như cô sinh ra. Hắn còn nói: Đừng nghĩ đến việc mẹ vinh nhờ con quý.
Dù là vì nguyên nhân gì, tôi cũng không thể giữ lại đứa bé này. Sáng hôm sau, tôi xác định thời gian phẫu thuật với bác sĩ.
Chín giờ sáng ngày mai. Hôm nay là thứ sáu, thư ký của Trần Mạnh Sơn gọi điện thoại đến hỏi vì sao thứ sáu không đi làm. Tôi nói tôi bị bệnh, không muốn đi.
Qua một lát, thư ký của hắn lại gọi điện đến nói, nếu bị bệnh thì cứ nghỉ ngơi vài ngày, vừa hay tổng giám đốc Trần cũng đã trở về thành phố A từ sáng, một tuần nữa mới về.
Trần Mạnh Sơn đi đâu tôi căn bản không quan tâm, nhưng tay thư ký này rất kỳ lạ, lần nào gọi điện cho tôi cũng báo cáo hành tung của Trần Mạnh Sơn.