Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cao Nguyên đưa Nhi về căn nhà sang trọng của mình ở một khu cao cấp, căn nhà bạc tỷ mà ngay cả trong mơ Nhi cũng không được nhìn thấy. Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng chẳng muốn mình được sống sung sướng với vai trò “người vợ hờ” này.
“Cậu chủ đã về!” Một người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt hiền hậu vui mừng mở cổng cho chủ nhân của mình. “Hôm nay cậu về sớm thế? Cậu ăn gì không? Tôi chuẩn bị ngay!”
“Má Lam! Chỉ có má hiểu con nhất thôi! Con muốn giới thiệu với má một người! Gia Nhi! Sao còn đứng đó?”
Cao Nguyên nghiêm mặt nhìn Gia Nhi đứng khép nép trước cửa xe, cô vội rụt rè bước đến, nép sau lưng anh.
“Cô gái này là…”
“Từ ngày hôm nay, cô ấy sẽ là vợ của con. Gia Nhi, mau chào má Lam đi. Ngoài mẹ của tôi sắp về Việt Nam, má Lam là người đã chăm sóc cho tôi từ nhỏ đến giờ, thế nên mọi chuyện trong nhà hầu hết là do má Lam quyết định. Cô phải nghe lời má Lam, rõ chưa?”
Nhìn Gia Nhi gật gật đầu với ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp, má Lam nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, nói với giọng dịu dàng.
“Thật ra tôi cũng chỉ là người làm công, chăm sóc cậu chủ từ nhỏ nên có tình cảm, chứ tôi nào dám xem cậu chủ là con của mình, chẳng qua là cậu chủ gọi tôi một tiếng “má Lam” nghe thân mật thôi, mọi chuyện cũng đều do cậu chủ quyết định. Thôi, vào nhà nào! Ngoài trời gió lạnh, nếu không sẽ cảm mất!”
Gia Nhi xúc động nhìn người phụ nữ trước mặt, cô có cảm giác như mình được gặp lại người mẹ dịu hiền năm xưa, trong lòng bỗng có chút ấm áp.
“Đây là phòng tôi, cô vào thu xếp quần áo của mình gọn gàng vào. Tủ của tôi phía trong vẫn còn một ngăn, có lẽ là đủ cho mớ quần áo nhỏ nhắn của cô đấy!”
Cao Nguyên đưa cô vào một căn phòng, gọi là phòng thực chất còn rộng hơn nhiều so với ký túc xá cô ở trước đây. Gia Nhi chợt thắc mắc.
“Tôi và anh…ở chung phòng sao?”
“Chẳng lẽ hai vợ chồng lại ở riêng? Tôi phải nói là cô ngây thơ hay ngu ngốc đây? Thật là…” Cao Nguyên tặc lưỡi rồi nhanh chóng đi xuống lầu, bỏ lại một mình Gia Nhi vẫn đứng như trời trồng với tình huống khó xử.
Thôi thì, đã phóng lao đành phải theo lao.
“Má Lam, bé Dương ngủ rồi à?” Cao Nguyên ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm lấy cuốn tạp chí thời trang đang nằm lăn lóc trên bàn.
“Hôm nay bé Dương ngoan lắm, ru vài câu đã ngủ rồi! Không còn khóc nhiều như mấy hôm trước mới về đây…” Má Lam đang cao hứng, bỗng khẽ ngừng lại vì câu nói có vẻ như đã không đúng lúc.
“Ưm…thật cực cho má.” Nguyên hớp một ngụm trà má Lam vừa bưng ra, mắt vẫn dán vào tờ tạp chí. “Nhưng không sao rồi, con đã đem về cho má một người giúp việc, có việc gì cứ giao cho cô ấy.”
“Người giúp việc? Chẳng phải cậu nói cô ấy là vợ cậu sao? Thật ra cô ấy là ai vậy?”
“Một người làm nghề “bán hoa”, con gặp ở một quán bar. Vừa lúc con nhận được điện thoại của mẹ, mẹ đã biết chuyện của con và người đàn bà kia, nhưng vẫn chưa biết con và cô ta đã chia tay, ba ngày sau mẹ sẽ về thăm con và cháu nội. Thế nên, sẵn tiện Gia Nhi đang cần tiền, con thuê cô ấy về làm vợ, đến khi mẹ rời khỏi Việt Nam thì đường ai nấy đi. Vẹn cả đôi đường.”
“Gia Nhi mà là loại con gái đó sao? Cậu có nhầm lẫn không? Nhìn cô ấy không có vẻ gì là ăn chơi cả.”
“Má Lam à, loại con gái này vì tiền thì chuyện gì mà không làm kia chứ!”
“Vậy cậu không sợ rằng đưa một người chỉ mới gặp vài tiếng về nhà sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Đến lúc này, ánh mắt Cao Nguyên mới rời khỏi cuốn tạp chí, anh nhìn vào khoảng không trước mặt, suy nghĩ đến lời nói của má Lam. Phải rồi, tại sao anh lại dễ dàng đưa Gia Nhi về nhà như thế này? Thậm chí trước kia khi anh còn sống chung với người đàn bà kia, anh chưa từng đưa cô về nhà lần nào, anh đã bỏ ra một số tiền mua cho ả một căn hộ ở khu chung cư cao cấp. Tại sao trong tiềm thức của anh khi vừa nghe cuộc điện thoại đó, anh lại nhanh chóng đưa ra quyết định sẽ đưa Gia Nhi về nhà làm vợ? Tại sao trong lòng anh lại le lói một niềm tin vào người con gái này? Anh không muốn suy nghĩ nữa, thật sự không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
“Má yên tâm, sẽ không ai có thể làm hại đến Cao Nguyên này nữa đâu.”
Anh vỗ vỗ vai má Lam, toan đứng dậy về phòng, chợt nhìn thấy Gia Nhi đã đứng sau lưng từ lúc nào.
“Cô làm gì mà như bóng ma thế? Không nghe một tiếng bước chân nữa!” Anh hậm hực. “Ăn uống gì không?”
“Tôi không muốn ăn.”
“Tối nay không ngủ được đừng trách tôi bỏ đói cô đấy! Đi theo tôi lên đây!”
Gia Nhi không đối đáp, cô lẳng lặng nhìn má Lam, gật đầu chào nhẹ rồi vội vàng đi theo anh.
“Đây là phòng của con tôi. Tôi nghĩ cô cũng nên học cách làm mẹ đi!”
“Con anh? Anh có con à? Sao lúc đầu anh không nói tôi biết?”
“Sao? Bây giờ cô muốn bỏ cuộc à? Được thôi! Tôi sẽ tìm người khác vậy!”
“Khoan…khoan đã…Chỉ là…tôi không kịp chuẩn bị tinh thần thôi.”
“Cô muốn vào xem mặt nó không?”
“Ừm.”
Cao Nguyên mở cửa thật nhẹ, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Gia Nhi đi khe khẽ, tránh làm cô con gái bé bỏng thức giấc.
Gia Nhi bước đến bên cạnh chiếc nôi màu hồng nhỏ nhắn, quỳ xuống bên cạnh để nhìn rõ hơn gương mặt bầu bĩnh của thiên thần nhỏ.
“Trông giống anh như đúc nhỉ!”
“Hì, con tôi không giống tôi thì giống ai chứ!”
“Dễ thương quá! Bé tên gì vậy anh?”
“Cao Nguyên Dương!”
“Tên cũng đẹp thật!”
“Trông cô có vẻ thích con nít nhỉ?”
“Anh không hiểu cảm giác của tôi đâu.”
Cao Nguyên nhìn Gia Nhi, gương mặt nhìn nghiêng lúc này của cô cùng với giọng nói dịu dàng mà vài tiếng trước đây anh chưa từng nghe tựa như một làn nước trong vắt, thuần khiết, không chút tỳ vết. Ánh mắt cô nhìn đứa bé ấm áp đến nỗi anh ngỡ như cô thật sự là mẹ ruột của con mình. Cô gái này khiến anh nghĩ đến một ổ khóa bí ẩn không tìm được cách mở, hoặc có chăng anh chẳng phải là người nắm giữ chiếc chìa khóa ấy, mãi mãi không thể hiểu được những uẩn khúc trong lòng cô.
___________