Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng cũng kết thúc tiết học cuối cùng trong một tuần. Hạnh phúc quá đi, mai là ngày nghỉ rồi. Một tuần lặng thinh trôi qua. Chúng ta cứ như hai thế giới xa lạ, mình làm việc mình.
Tôi bước nhanh đến bàn con bạn thân của mình. Mỗi bước đi của tôi đều không dám nhìn cậu.
- " Về thôi, Nhi. Lát đi ăn bánh tráng chung không nè".
- " Đi chứ má, lâu rồi tao chưa ăn. Lát tao kể mày nghe này nè" Nhi nói chuyện với tôi một cách hớn hở.
Cậu bước ngang qua, nhìn lướt qua tôi, tôi liền cuối đầu xuống. Liền kéo Tịnh Nhi bước qua nhanh.
Khi vừa tới quán ăn. Tịnh Nhi liền nói:
- " Nghe nói cô định đổi chỗ mày á. Tại bữa nghe nói là cô định đổi Mục An xuống bàn cuối. Tại ông thầy Bung không muốn nhìn mặt An ở bàn nhất nữa ".
- " Thiệt hả??" Tôi hốt lên đầy ngạc nhiên.
- " Sao vậy, vui lắm phải không. Đó giờ mày đâu muốn ngồi với thằng khốn này." Tịnh Nhi nói như là điều hiển nhiên.
- " Hơi bất ngờ về ông Bung thôi, không ngờ có ngày cha này giúp được luôn".
- " Số của mấy đứa không chịu học thêm như mình thì phải chấp nhận thôi" Tịnh Nhi thở dài đầy chán chường.
Ông Bung là ông thầy dạy toán của tôi. Người thầy giáo mà tôi ghét nhất trên đời. Lí do không cần nói, chỉ vì ông ta tham tiền. Lúc nào cũng đì học sinh bắt đi học thêm theo ý ông ta. Mỗi lần tới tiết là tôi lại đầy sợ hãi, chán chườn đến nỗi cúp học. Thật sự rất khổ sợ.
Vì những lời nói của Nhi, tôi điên cuồng trong đống suy nghĩ rối loạn hai ngày. Đáng lẽ đây là hai ngày nghỉ ngơi sau một tuần mệt mỏi. Vậy mà giờ tôi còn mệt mỏi hơn nữa là sao.
Đáng lẽ tôi nghĩ lúc nghe những gì Nhi nói tôi phải rất vui chứ. Vậy mà tôi lại ngỡ ngàng. Không thể hiểu được những cảm xúc đang rối loạn trong lòng. Tôi như thể đang lạc lối giữa những cảm xúc của chính bản thân mình.
Ban đêm không thể ngủ được. Thao thức suốt đêm về một điều không xứng đáng. Mình thật sự là một cô gái dại khờ mà.
- -----------------------------------
Lạc lối, buâng khuâng là một giai đoạn của thanh xuân, của tình đơn phương.