Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hữu Trọng bổng nhìn sang cô hỏi.
- Thu Trúc! Em nghĩ thế nào?
Cô giật mình.
- Hả? Liên quan gì tới em?
Sao tự nhiên lôi cô xuống nước vậy? Cô không biết gì nha!
Anh thản nhiên đáp.
- Vợ tương lai của anh sao không liên quan gì tới em được. Không phải em là người hưởng quyền thừa...
- A... em nhớ ra rồi! Hình như bác Hai có nhắc tới chị ấy một lần thì phải. Nói chị ấy là một người hiền lành, đức hạnh lại có gia giáo, rất hiếu thảo, luôn vâng lời cha mẹ. Cho nên em nghĩ nhất định tới lúc đó chị ấy sẽ rất vui vẽ mà gả cho anh thôi.
"Hữu Trọng! Anh giỏi lắm! Thừa biết em không muốn cho ai biết em là người mua quyền thừa kế mảnh đất đó. Vậy mà dám dùng nó ép em. Hừ... anh đợi đó!"
Hữu Trọng nói thầm trong lòng "Ôi! Bé con giận rồi! Nhưng người đó là em anh không hỏi em thì anh hỏi ai đây?"
Anh tươi cười đưa tay vỗ vỗ đầu cô, tiện thể vuốt luôn mái tóc mềm mượt như vừa mới hấp dầu của cô nói.
- Ừ! Em nói vậy thì anh tin chắc là vậy rồi!
Mặt cô đen như cái đích nồi. Mắc gì phải vỗ đầu cô chứ? Cô có phải con nít đâu. Còn vuốt tóc nữa kìa.
Anh Tuấn nhìn thấy bàn tay vuốt ve mái tóc Thu Trúc của Hữu Trọng mà vô cùng cay mắt. Anh cũng rất muốn vuốt ve nó, tiếc là anh không ngồi cạnh cô, nếu không anh cũng sẽ như Hữu Trọng dùng cử chỉ và thái độ như một người anh trai mà xoa đầu vuốt tóc cô rồi.
Chợt Thu Thảo lên tiếng nói.
- Bé Trúc có mái tóc đẹp quá há! Gió biển thổi lòng lọng mà không thấy rối! Của Thảo rối tung rối mù hết rồi nè! Em gội bằng dầu gội gì vậy?
Cô cười cười đáp.
- Dạ... em hay dùng bông bưởi để gội đầu nên nó mới được như vậy đó chị.
- Nhà em có trồng bưởi hả?
- Dạ!
- Thảo nào...
Thu Thảo vô cùng tiếc nuối.
- Nhà chị không có trồng bưởi lấy đâu bông bưởi gội đầu bây giờ?
Thu Trúc bèn nói.
- Chị có thể dùng vỏ bưởi lấy dầu của nó thoa lên tóc lâu ngày thì cũng bóng mượt thôi còn có thể kích thích mộc tóc nữa, lại thêm hạn chế bạc. Bà ngoại em ở nhà tuy đã hơn 70 nhưng tóc rất ít sợi bạc đó.
Thu Thảo mắt tỏa sáng, hô.
- Vậy thì hay quá!
Thu Thảo bèn nhìn sang Anh Tuấn cười hì hì. Nhưng Anh Tuấn vờ như không biết vẫn ngồi khoanh tay, gác chéo dò nhìn ra biển. Anh em hiểu ý nhau, Thanh Tú bèn lên tiếng.
- Mày đừng có mơ mà đánh chủ ý lên hai cặp bưởi của anh sáu. Ra chợ mua đi cưng! Hai cặp bưởi đó ảnh cưng như trứng ngỗng đó. Qua tết không chừng ảnh đem phơi khô để dành chứ chưa chắc có cửa mà ăn đâu.
Thu Thảo bĩu môi, nói khẽ.
- Có hai cặp bưởi mà làm như quý lắm! Không ăn mốt hư bỏ cũng vậy.
Anh Tuấn bèn nói. . Truyện Ngôn Tình
- Có ăn cũng không cho cô cái vỏ đâu. Tui để tui phơi khô tui chưng tiếp.
Ha...ha...ha...
Mọi người đều cười chỉ riêng Thu Thảo là chu miệng ủy khuất. Bạn trai cô kế bên thấy vậy mới đưa tay vuốt vuốt tóc cô an ủi nhưng miệng vẫn cười đấy thôi.
Thanh Tú chợt nhìn Thu Trúc thấy trên trán cô vẫn còn cục u bầm tím, tuy có tóc mái che nhưng khi giố thổi vẫn hiện ra rỏ ràng, hắn bèn lên tiếng.
- Có ai đem theo dầu gió không vậy?
Anh Út lên tiếng.
- Có!
Rồi móc ra chai dầu gió đưa cho Thanh Tú. Hắn lại cầm đưa sang cho Thu Trúc. Cô ngạc nhiên chấm hỏi đầy đầu. Thanh Tú nói.
- Thoa lên cục u trên trán em đi! Bầm tím rồi kìa, nãy giờ nói chuyện mà anh quên.
À! Thì ra là đưa cô xoa cục u hồi nãy đụng vào cằm hắn ta. Mà phải công nhận cằm hắn chắc thiệt đó, cô đụng u đầu mà cằm hắn vẫn không có bị sưng hay gì cả. Đúng là con gái và con trai thể lực cách nhau một trời một vực. Cô nhận lấy chai dầu nói cám ơn rồi tự mình thoa lên. Hữu Trọng rất là áy náy, anh nãy giờ cũng quên để ý cục u trên trán cô nữa. Anh thật vô tâm quá! Anh Tuấn thì nhìn cô mà nhíu mày. Trán bị u một cục to như vậy không lẽ cô không cảm thấy đau sao? Nếu như là Thu Thảo thì nãy giờ đã rên rỉ kêu cha gọi mẹ rồi. Anh thật thương cô quá.
Thu Trúc thoa xong trả dầu lại cho Thanh Tú, hắn lại trả cho anh Út.
Anh Út đột nhiên hô lên.
- Ủa Tú? Con Trúc ngồi kế tao. Mày cũng ngồi kế tao. Mà mắc gì mày không nói tao đưa dầu con nó thoa mà mày phải mượn tao rồi đưa cho nó. Còn con Trúc cũng vậy sao em cũng đưa cho nó rồi nó trả lại anh là sao? Tui ngồi ở giữa hai người mà tại sao phải đi vòng vậy?
Thanh Tú và Thu Trúc đều phì cười không hẹn mà nói cùng một lúc.
- Tao quên!
- Em quên!
Anh Út chỉ chỉ qua hai người mà khóc không ra nước mắt, sự tồn tại của anh nhỏ bé đến thế sao? Ô...ô... đau lòng quá.
Mọi người lại cười rần rần lên nữa. Bổng nhiên, Thủy Tiên lại chọt vào một câu.
- Anh Tú với Thu Trúc đây mà ở chung với nhau chắc là hợp lắm đó. Hay là hai người trao đổi làm quen luôn đi?
Tiếng cười đột nhiên im bặt, dĩ nhiên là chỉ có Hữu Trọng, Anh Tuấn và Thu Trúc rồi. Những người còn lại thì cưởi mỉm mỉm cũng ngầm tán đồng việc này. Thanh Tú thì khỏi nói, một cô bé dễ thương như vậy hắn đương nhiên là rất thích. Nếu có thể làm quen được thật là tốt biết mấy. Hắn không có đẹp trai như Anh Tuấn, nên mỗi khi mà hai anh em đi đâu chung mọi tâm điểm chú ý đều sẽ dồn về Anh Tuấn. Hắn muốn quen bạn gái cũng không được, bởi bao nhiêu ánh mắt các cô gái đều dồn về Anh Tuấn hết rồi, hắn chỉ có thể đứng sang một bên thôi.
Riêng Thu Trúc thì khác, vừa bước vào hắn đã để ý ánh mắt của cô. Anh Tuấn nổi bật như vậy mà cô cũng chỉ nhìn lướt qua một cái như bao nhiêu người bình khác, không một chút để tâm. Còn nếu nói là do bên cạnh cô có Hữu Trọng đẹp không kém Anh Tuấn, lại có chút phong độ như dân thành thị nên những người khác không thể lọt vào mắt cô, thì đúng lý cô không thể coi Hữu Trọng là anh. Mà kỳ thực ánh mắt cô nhìn Hữu Trọng cũng hờ hững đấy thôi, giống như nói là "Anh đẹp hay xấu gì thì kệ anh!" Lần đầu hắn thấy một cô gái như vậy, không khỏi tò mò muốn tìm hiểu cô nhiều một chút, muốn biết người như thế nào mới khiến cô chú ý đây? Nên khi Thủy Tiên mở lời hắn cũng không lên tiếng phản đói làm chi.
Tuy nhiên, Thu Trúc lại nói.
- Nếu chỉ có một lần trùng nhau về một suy nghĩ mà bảo là về ở chung sẽ hợp nhau thì không biết em đã phải ở chung với bao nhiêu người rồi đó chị. Hi hi...
Cô cười một vài tiếng xem như là đó là một câu nói đùa. Nhưng ở đây ai cũng già cái đầu hết rồi sao không nghe ra được hàm ý của cô chứ. Cô là đang chỉ trích Thủy Tiên nói mà không biết nghĩ. Chỉ là nhìn thấy cô còn nhỏ tuổi lại còn đi học sao có thể có suy nghĩ sâu sắc chỉ trích người hàm ý như vậy, cô đúng là đang nói đùa, chỉ có Hữu Trọng, Anh Tuấn và anh Út là hiểu cô không nói đùa thôi. Thủy Tiên cũng nghĩ là cô đang nói đùa, nhưng dù sao nghe cũng có hơi nhột nhột, cười đáp lại một cái rồi nói.
- Hi hi... thật ra chị cố ý nói vậy là để làm mai cho hai người đó. Anh Tú mới xuất ngủ chưa có bạn gái, em cũng chưa có bạn trai hai người đứng với nhau thấy vô cùng xứng đôi, đúng là trời sinh một cặp phải không... anh Tú?
Thanh Tú là người thật thà, chất phát nên mọi suy nghĩ đều biểu hiện lên trên mặt, nghe Thủy Tiên hỏi thế hắn cũng nở nụ cười về phía Thu Trúc, hi vọng cô sẽ đồng ý. Hữu Trọng và Anh Tuấn thì tuy bên ngoài biểu hiện bình thường nhưng ánh mắt lại không dấu nỗi sự tức giận, dù đã cố khắc chế lắm rồi. Họ không tức giận Thanh Tú mà là tức giận Thủy Tiên, cô ta quả đúng là rất đáng ghét, không những vô duyên mà còn nhiều chuyện nữa. Chuyện của Thu Trúc ai mượn cô ta xía vào. Sao không giỏi tự làm mai cho mình đi.
Thủy Tiên không hề biết rằng chỉ vì sự đố kỵ chút xíu của mình mà cô đã bị hai chàng trai xuất sắc nhất ở đây ghét bỏ. Nhìn thấy Thu Trúc được Hữu Trọng thương yêu như vậy, ngay cả chuyện vợ con cũng hỏi ý kiến cô, Thủy Tiên thấy ganh tỵ vô cùng. Biết rằng họ chỉ xem nhau như anh em, nhưng cũng đâu phải là anh em ruột. Biết đâu chừng sau này hai người lại yêu nhau thì sao? Giờ Thu Trúc có lẽ còn ngây thơ, chưa ra ngoài xã hội tiếp xúc nhiều với sự đời nên chưa biết được người cô xem là anh trai lại xuất sắc đến thế nào? Không chỉ vẽ bề ngoài đã làm điên đảo biết bao cô gái mà ngay cả gia thế cũng vậy. Cô tin chắc anh là một người giàu có, nhìn khí chất của anh mà xem, những người ở nông thôn xưa nay làm ruộng, chăn nuôi như Thanh Tú, anh Út thậm chí cả Anh Tuấn liệu có thể có được sao? Nếu sau này Thu Trúc nhận ra được điều đó, với tình cảm thân thiết của hai người thì Thu Trúc không dễ dàng có được Hữu Trọng ư? Chỉ cần một cơn say rượu hay cao hơn là một liều thuốc mê là gạo đã nấu thành cơm. Hữu Trọng nỡ để Thu Trúc chịu khổ sao? Câu trả lời là không bao giờ!
Thủy Tiên ganh tỵ điều đó, ganh tỵ Thu Trúc được ở cạnh Hữu Trọng, được anh thương yêu. Cô muốn người đó phải là cô, anh có thể xem Thu Trúc như em thì cũng có thể xem cô như em cũng được vậy. Chỉ cần kéo gần quan hệ với anh hơn thì cô tin mình nhất định sẽ khiến anh yêu cô. Đến lúc đó, cô chỉ cần mang thai trước là dù ba anh có khó cách mấy cũng sẽ không bắt anh cưới vợ. Nhưng trước hết cô phải đẩy Thu Trúc ra khỏi anh đã, dù có làm em thì cũng chỉ mình cô là đủ rồi.