Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thu Trúc vừa chạy khỏi nhà bác hai một đoạn thì Anh Tuấn cũng chạy tới song song với cô, vờ hỏi.
- Ủa? Sao em còn ở đây? Hữu Trọng đâu sao không đưa em về?
Thu Trúc đen mặt. " Sao anh ta cứ như âm hồn bất tán thế nhỉ? Đi đâu cũng đụng là sao?" Nhưng cô vẫn đáp.
- Buổi sáng là em tự chạy vô nên giờ phải tự chạy về. Anh ấy đưa em về thì xe đâu em đi ạ?
- Sao em không gọi Hữu Trọng ra rước?
- Em cũng không định đi chơi. Chỉ muốn vào bác Hai rồi về nhưng vì bác Hai bảo đi chơi thì em đi thôi.
Anh Tuấn không khó nghe ra sự khó chịu trong giọng của cô. Cô đang còn giận sao? Bổng nhiên Thu Trúc hỏi.
- Không phải anh nói đi vô thị trấn chơi với bạn sao? Sao về sớm vậy?
Anh cười đáp.
- Anh vô mà thấy nó xỉn quắt cần câu rồi thôi anh về luôn.
Anh là đang nói dối đó. Anh chỉ vờ chạy một vòng thị trấn rồi trở về thôi. Anh biết Hữu Trọng cũng sẽ không chở cô đi thẳng về nhà mà sẽ ghé nhà mình trước. Anh đi ngang cố tình nhìn vào thì thấy xe cô vẫn còn nên đã dừng lại ở một chổ khuất chờ cô trở ra. Vừa nãy là anh chỉ vờ hỏi cho có thôi, chứ cô có đi xe thì sao có thể để Hữu Trọng đưa về được. Anh cũng không biết tại sao mình lại có cái hành động ngu ngốc đó? Nhưng cứ cảm thấy nếu được đi chung cùng cô như thế này anh rất là vui. Phải chăng đây chính là cảm giác khi yêu một người?
Chỉ có điều anh hơi thắc mắc, Hữu Trọng nhìn sang trọng như thế sao nhà chỉ là một căn nhà lá đơn sơ chứ? Anh vờ không biết nhà Hữu Trọng ở đâu nên hỏi cô.
- À... mà nhà Hữu Trọng ở đâu vậy?
Cô cũng đáp.
- Đối diện quán nước mía ven đường gần ngã ba BT ấy.
- Có phải quán nước mía cạnh mảnh đất vừa mới đổ đó phải không?
- Đúng đấy ạ!
- Mà đối diện hình như là chỉ có ngôi nhà lá đơn sơ thì phải? Hữu Trọng sang trọng thế mà ở nhà lá sao?
Cô đáp.
- Không! Nhà bác Hai ở thành phố. Bác ấy muốn xuống đây ở một mình cho thoải mái thôi. Anh Trọng cũng định xây nhà kiên cố cho bác nhưng bác lại không chịu nói ở nhà lá cho mát.
Anh Tuấn gật đầu.
- Ừ! Thường người thành phố là vậy đó! Ở nhà cao cửa rộng chán rồi thì muốn về quê trải nghiệm sự đơn sơ mộc mạc của thiên nhiên hà. Còn người ở quê mình thì muốn lên thành phố để được ở nhà cao cửa rộng.
Anh chợt hỏi.
- Còn em thích ở quê hay thành phố?
Cô không hiểu vì sao anh ta lại hỏi cô câu đó nhưng cũng chẳng cần nghĩ nhiều. Cộc lốc đáp.
- Ở đâu cũng vậy!
Trong lòng bổ sung thêm "Quan trọng là trong túi có tiền hay không?"
Anh Tuấn hỏi cô câu đó cũng chỉ là muốn biết suy nghĩ của cô thôi. Thông thường các cô gái đều thích sống thành thị, ngay cả Thu Thảo em gái anh cũng vậy, đều nói sau này lấy chồng muốn lên thành phố sống, ở trên đó đầy đủ tiện nghi, dễ kiếm việc làm lại nhiều chổ vui chơi nữa tha hồ mà đi chơi. Một số ít cô gái sẽ chọn ở dưới quê vì có thể được gần cha gần mẹ, không sợ bị ai ức hiếp. Thường những cô gái đó sẽ rất hiền lành và nhút nhát, ưu tiên cho những ai muốn chọn vợ về chỉ để ở nhà nấu cơm và sinh con. Mà như vậy thì với thời buổi bây giờ những cô gái đó rất dễ bị chồng bỏ, mới thì thương đấy nhưng khi con cái đùm đề ở quê lại khó làm ra tiền nữa thì người đàn ông sẽ đâm ra chán chường. Ai có bãn lĩnh thì sẽ cố vượt qua nhưng cũng sẽ coi thường vợ, còn ai không bãn lĩnh thì sẽ chọn bỏ rơi vợ con mà đi cưới vợ khác giàu sang và có bãn lĩnh hơn.
Riêng cô thì lại khác, tuy giọng cô có hơi cộc lốc chắc chưa nguôi giận nhưng anh cảm nhận được là cô đúng là hoàn toàn không quan tâm. "Ở đâu cũng vậy!" Đúng vậy! Anh cũng nghĩ như thế? Đối với anh thì ở đâu cũng vậy thôi chỉ cần trong túi có tiền là được. Mà nếu muốn có tiền thì phải có bản lĩnh mới có thể. Nếu anh biết suy nghĩ của anh lại trùng với suy nghĩ của cô chắc anh sẽ mừng như điên mà hô lên rằng "Chúng ta quả là sinh ra là của nhau!" Nhưng đáng tiếc anh không biết. Anh chỉ nghĩ rằng cô chẵng những hững hờ với tình yêu mà còn hững hờ với cả đời sống của mình nữa. Như một người đã quá mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi vậy. Tại sao một cô bé chưa trưởng thành lại có thể mệt mỏi với cuộc đời chứ? Phải chăng đứa trẻ nào không có cha mẹ che chở yêu thương, phải tự lớn lên đều sẽ như vậy sao?
Anh ngập ngừng nói.
- À... lúc ở bãi biển... con nhỏ bạn của em gái anh nó nói chuyện không lựa lời... em đừng để trong bụng nha! Anh thay mặt nó xin lỗi em nhé!
Không nhắc thì thôi, nhắc lại cô lại tức muốn hộc máu. Từ xưa đến nay, nói cô mồ côi thì được nhưng không được nói cô không cha không mẹ. Không cha không mẹ thì làm sao mà có cô được? Từ dưới đất chui lên được không? Nếu không ngại anh Út có mặt ở đó thì cô thật sự đã "bụp" vô mặt cô ta rồi. Cô tuy nhỏ cũng không có võ nhưng sức lực không nhỏ đâu, mà mỗi khi đánh lộn là cô đều liều mạng đấy.
Nhớ lúc học cấp hai cũng có một đứa con trai to khỏe nói cô là không cha không mẹ, lúc đó cô đã lập tức nhào vào nó dù đánh không lại thì cô cắn. Tuy bị nó đánh rất đau nhưng cô cũng không bỏ ra, cho đến khi nó đánh cô đến xỉu đưa lên phòng y tế thì nó cũng bị cô cắn mất miếng thịt trên cánh tay chảy máu đầm đìa. Ngay cả thầy cô chứng kiến cảnh đó cũng hít một ngụm khí lạnh. Không phải vì nó chảy máu nhiều đâu, mà vì miếng thịt nó vẫn còn nằm trong miệng của cô dù đã mất ý thức vẫn không nhã. Từ đó về sau, không ai dám nói bốn từ đó trước mặt cô nữa. Dù rằng đã trải qua một kiếp nhưng bốn từ đó vẫn là vẫy ngược của cô.
Thấy mặt cô hầm hầm, Anh Tuấn cảm giác cả người ớn lạnh. Anh nói sai gì sao?
Cô đột nhiên lạnh lùng nói.
- Anh tốt nhất về dạy bảo chị ta sau này nói chuyện phải uống lưỡi bảy lần. Nếu không em không đảm bảo chị ta có phải đi trồng răng giả không đâu. Hứ!
Nói rồi cô lên ga vọt thật nhanh. Anh Tuấn vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Anh thay cô ta xin lỗi chỉ là vì cô ta là bạn thân của Thu Thảo mà Thu Thảo lại là em gái anh. Anh không muốn cô hiểu lầm anh em nhà anh cũng là hạng người ăn nói hồ đồ như cô ta. Không muốn cô có ấn tượng xấu về anh nhưng sao lại làm cô nổi giận rồi? Còn bảo anh về dạy bảo cô ta nữa? Dạy bảo Thu Thảo thì được chứ anh lấy tư cách gì mà dám dạy bảo cô ta đây? Anh vội đuổi theo.
- Trúc... Trúc... nghe anh nói nè... cô ta chỉ là bạn của Thu Thảo thôi! Anh về sẽ không cho Thu Thảo chơi với cô ta nữa. Anh không có bà con dòng họ gì với cô ta hết. Em đừng có giận anh nha!
Cô đang giận lại bị anh cứ bám theo lãi nhãi bên lổ tai hoài thật không thể chịu nổi. Cô thật muốn đổi chiếc xe phân khối lớn hơn quá, xe 50 này đúng là không thể nhanh hơn anh ta. Cô buột miệng nói.
- Chuyện vợ chồng anh thì anh làm gì thì làm miễn đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh cũng cút luôn đi...
Anh Tuấn nghe cô nói lại một phen hốt hoảng. Sao lại thành ra cô ta là vợ anh rồi? Oan cho anh quá. Anh vẫn chưa có vợ a!
- Thu Trúc... em hiểu lầm rồi... cô ta không phải vợ anh... anh cũng chưa có vợ...
Cô biết là do quá bực bội nên lỡ lời nhưng lỡ nói rồi sao rút lại được đây.
- Thì cũng là vợ tương lai... hai người đúng là trời sinh một cặp đấy! Một người thì mặt dày một người thì ăn nói vô duyên...
- Trúc...
- Nín... anh mà nói lời nào nữa thì đừng trách tôi cho anh đo đường!
Cô thật sự nhịn hết nỗi rồi nha. Có tin cô tháo mũ bảo hiểm ra mà đập vô mặt anh luôn không? Cô nói là làm thật đấy.
Anh Tuấn đâu dám hó hé tiếng nào đâu, lần đầu thấy cô hung dữ thế đấy. Lần đầu anh cố tình mua bưởi ghẹo cô, cô cũng đâu hung dữ thế này. Tuy lúc đó cô cũng có giận nhưng lại trở nên bình tĩnh nói chuyện nhỏ nhẹ, không thô bạo, anh còn tưởng cô là một người rất giỏi nhẫn nhịn. Vậy mà lần này cô lại nặng lời với anh đến thế, lại còn nói anh với Thủy Tiên là trời sinh một cặp nữa chứ. Hừ... ai thèm làm một cặp với một đứa con gái lẳng lơ như vậy chứ. Anh muốn làm một cặp với cô cơ. Nhưng mà bây giờ cô giận anh rồi làm sao đây?
Bình thường anh hay ghẹo gái, khiến người ta cũng tức giận mắn nặng lời nhưng anh chẳng có cảm giác gì ngược lại rất thích thú, người ta ghét mình thì phải sẽ nhớ tới mình hoài chứ sao. Tuy nhiên, với cô anh lại không muốn cô ghét anh. Cô khác những cô gái khác, họ khi đã ghét ai thì sẽ luôn nói xấu chê bai người ta đủ điều nhưng nếu càng mặt dày tấn công tới tấp thì lại rất dễ cưa đổ.
Còn cô, hững hờ và vô cảm, nếu bảo cô là ghét thì nói chính xác hơn là cô sẽ xem người đó như là một hạt bụi bẩn dính trên áo, phủi đi rồi nó sẽ biến mất khỏi người cô. Chẳng hề quan tâm tới hạt bụi ấy sẽ bay đi đâu, lại bám vào nơi nào. Anh không muốn mình thành hạt bụi đó, anh muốn trở thành một thứ quan trọng trong mắt cô, là người cô sẽ để trong lòng, sẽ luôn nhớ về anh.