Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ố là la... thì ra cô đã lỡ đánh cắp bản quyền sáng tạo của anh ta. Chả trách anh ta lại đau lòng như vậy? Nhưng lỡ nói rồi làm sao rút lại đây. Nhưng mà cô cũng đâu phải ăn cắp, là do kiếp trước anh ta dạy cô mà. Mà cũng lạ, nếu như anh ta chỉ chỉ cô có vài lần là cô đã học được rồi thì những người trực tiếp đứng trong vườn đó không phải cũng đã học được từ lâu rồi sao? Rồi họ lại đi về chỉ cho người nhà, không phải tất cả mọi người đều biết kỹ thuật cả sao. Mắc gì anh nói là độc nhất vô nhị chứ? Chắc anh ta chỉ làm hơi quá. Nhưng dù sao cô cũng có sai khi nói đó chỉ là do mình tự nghĩ ra, bèn vỗ vai anh an ủi.
- Thôi nào! Đừng buồn nữa! Mà cũng đâu phải mình em có kỹ thuật giống anh đâu. Trong vườn của anh nhiều người như vậy không lẽ người ta không học được sao? Mà thậm chí còn đem về nhà chỉ cho người nhà nữa kia.
Anh thở dài, lắc đầu nói.
- Em không phải người trong nghề nên có nói em cũng sẽ không hiểu đâu. Em cứ nghĩ là có người thầy nào mà có thể truyền hết toàn bộ tâm huyết của mình cho đệ tử không? Cái gì cũng phải để lại cho mình một phần chứ? Truyền hết lấy đâu mà ăn. Anh mới mở dựa ba năm, bắt đầu nhận lính cũng hơn hai năm. Mà muốn học toàn bộ ra nghề luôn, người thông minh nhất cũng phải mất ba bốn năm. Nếu cứ học vài tháng ra thì thôi anh mở vựa chi nữa. Lính nó học ra nó mở hết rồi còn đâu.
Cô kinh ngạc, lại hỏi.
- Vậy nếu chỉ là chỉ kỹ thuật tạo hình thì sẽ mất bao lâu?
Anh đáp.
- Chơi kiểng chủ yếu là tạo hình, cho nên chỉ học cái đó cũng phải mất một năm hoặc hai năm mới có thể cứng tay được.
Cô lại hỏi.
- Vậy trường hợp nào có thể ba tháng là biết?
Anh đáp.
- Thứ nhất, người đó phải có tâm yêu cây cảnh, thứ nhì khéo tay, thứ ba là anh tận tình hướng dẫn không che dấu thậm chí là trực tiếp nắm tay chỉ cách đặt ngón tay sao cho đúng mới có thể học nhanh như vậy. Đặc biệt là còn phải sáng dạ nữa.
À... yêu cây cảnh thì đúng là cô có. Khéo tay? Trong trồng hoa cảnh thì đúng là cô khéo tay đấy. Tận tình hướng dẫn sao? Đúng là kiếp trước anh nắm tay cô chỉ cặn kẽ từng ngón tay đấy, nên nắm như thế nào và đặt ra sao để cành không bị gãy. Anh chỉ vô cùng tỉ mỉ, lại nắm tay cô nâng niu từng ngón tay nữa bảo sao cô không yêu anh cho được. Giờ nghe anh nói mới biết hóa ra anh không phải là nâng niu từng ngón tay cô, mà đúng là anh đang dạy. Hi hi... nhớ lại mà xấu hổ thật đấy. Mất mặt quá đi thôi. Vì kiếp này cô không yêu anh nên khi nhớ lại cô mới xấu hổ đấy. Nếu còn yêu thì cô đã cảm thấy mất mát rồi. Còn về sáng dạ, cô đúng là sáng dạ thật mà, nếu không đi học đâu được loại giỏi, chỉ có tốt nghiệp là xém rớt thôi. Tại lúc đó bị thất tình ấy mà.
Cô lại hỏi.
- Vậy anh đã từng dạy cho người nào như vậy chưa?
Anh lắc đầu xỉ vào trán cô một cái.
- Đồ ngốc nhà em đã nói rồi, anh dạy như vậy anh đi ăn mày làm sao?
Cô xoa xoa trán.
- Ai biết được! Nhiều khi anh có dạy mà anh quên.
- Quên cái khỉ ấy! Anh có dạy cũng chỉ dạy cho người thân anh thôi nếu họ cũng yêu cây cảnh.
Nhưng mà kiếp trước anh cũng dạy cô mà, cô có phải người thân của anh đâu. Hay do anh áy náy vì đang lợi dụng cô nên muốn dạy cho cô để bớt ray rức. Cũng có thể lắm chứ?
Anh lại than.
- Còn em sao tự dưng có thể nghĩ ra kỹ thuật y hệt anh không khác chút nào hết vậy? Ôi... tâm huyết của anh... trí tuệ của anh a...
Nghe anh than mà cô muốn chạy trốn luôn cho rồi, ăn cắp bản quyền của người ta mà còn tự nhận mình thông minh nữa. Nghe thế nào cũng thấy nhột. Tại cô tưởng kỹ thuật ai cũng giống như ai nên mới nói vậy, nếu không cô đã nói là một người bán kiểng dạo dạy rồi, cho anh ta đi tìm chơi.
Đột nhiên anh lại hỏi.
- Mà em nghĩ được kỹ thuật tạo dáng vậy còn cắt ghép thì thế nào?
Cô lắc đầu.
- Không biết! Thực ra em cũng có nghiên cứu nhưng không có thành công lại mấy lần làm chết cây nữa. Đau lòng quá nên thôi.
Anh thở phào. Hú hồn... tưởng cô cũng biết luôn nữa chắc anh nghỉ bán cây cảnh luôn. Nhưng mà... nếu cô thông minh như vậy hẳn phải là người yêu cây cảnh bằng cả trái tim. Như vậy không phải cô rất giống anh sao? Nếu như anh có thể dùng chuyên môn của mình để chiếm lấy trái tim cô vậy không biết tỷ lệ thành công sẽ thế nào nhỉ?
Anh bèn hỏi.
- Em rất yêu hoa cảnh?
- Dạ!
- Vậy em có muốn học ghép hoa luôn không?
Mắt cô lập tức tỏa sáng, liền đáp.
- Muốn! Anh dạy em sao?
Anh cười gật đầu.
- Dĩ nhiên!
Cô nheo mắt nghi ngờ.
- Sao tự nhiên anh rộng rãi vậy? Không phải có ý đồ xấu gì với em đó chứ?
- Phụt... ha ha ha...
Anh không thể không cười, công nhận là cô thông minh. Nhưng dù có ý đồ anh cũng đâu thể thừa nhận được đúng không? Anh nói.
- Anh chỉ xấu với người ngoài chứ em út trong nhà anh xấu làm gì? Anh thấy em thông minh lại có năng khiếu nên muốn dạy thôi.
Anh nói vậy có nghĩa là hoàn toàn xem cô là em út trong nhà. Ừ... vậy thì ngu gì không học. Nhưng cô lại hỏi.
- Anh không sợ sau này em ra vựa cây cảnh cạnh tranh với anh sao?
Anh thản nhiên nói,
- Nếu em muốn thì anh cho em luôn vựa kiểng của anh luôn đó.
"Và cả bản thân anh" nhưng câu này anh chỉ dám bổ sung trong lòng thôi.
Cô vô cùng kinh ngạc nhưng cũng chỉ nghĩ là anh đang nói đùa thôi. Bèn nói.
- Em nói đùa với anh thôi! Chứ em chỉ muốn học cho biết thôi chủ yếu là để chơi cây giải trí. Nếu muốn mở thì thà em mở vườn lan sẽ có lời nhiều hơn.
Anh kinh ngạc.
- Vườn lan? Em thích hoa lan?
Cô lắc đầu.
- Hoa nào em cũng thích! Chỉ có điều hiện tại muốn dùng cây cảnh kiếm tiền thì em sẽ chọn lan.
Cô nhớ tới hình ảnh cây lan đột biến mấy chục tỷ mà thấy phát thèm. Cô buột miệng nói.
- Nếu được một cây lan đột biến thì... ôi... tiền tỷ a...
Ồ... hóa ra cô đang nhắm vào lan đột biến. Tuy sở trường anh không phải là chơi lan nhưng anh cũng có hiểu biết một ít và đương nhiên anh cũng hiểu giá trị của một cây lan đột biến. Anh hỏi.
- Em biết chơi lan?
Thế nhưng, cô lại dội cho anh một thau nước lạnh.
- Không!
Anh thật muốn ngã ngữa, không biết chơi mà cũng bày đặt đòi mở vườn lan. Còn muốn có một cây lan đột biến nữa. Cô làm anh muốn đột biến theo cô thì có. Anh lườm cô nói.
- Không biết chơi mà đòi có lan đột biến làm gì?
Cô thản nhiên đáp.
- Thì là tiền tỷ a...
Ồ... anh quên cô là cái đồ tham tiền. Nhưng mà cách tham tiền của cô khiến người ta không thể nào ghét bỏ được. Tham mà không ích kỹ, luôn nghĩ cho người khác, không để bên nào có hại. Cô có được đồng tiền mà không bao giờ phải suy nghĩ, đắn đo hay cảm thấy ray rức không yên. Cô kiếm tiền rất là thanh thản. Anh đột nhiên hỏi.
- Trúc à! Em chỉ có một mình em kiếm tiền nhiều để làm gì?
Cô tươi cười đáp.
- Kiếm tiền để thanh thản hơn.
Anh kinh ngạc. Kiếm tiền để thanh thản hơn sao? Đây là lần đầu tiên anh nghe có người nói như vậy đấy. Xưa nay con người ta vì đồng tiền mà vất vả, khổ sở. Người nghèo thì muốn giàu, người giàu thì muốn giàu thêm. Kiếm tiền đối với người ta luôn là một gánh nặng, dù cuộc sống của họ có cao sang quyền quý thế nào thì cũng không thể thanh thản được. Cũng như anh vậy, anh có tiền đấy nhưng anh cũng phải chạy đôn chạy đáo, đầu tư cái này, mở rộng cái kia. Đâu thể để đồng tiền nằm đó mà ăn từ từ được, dù có để ăn từ từ cũng sợ có ngày nó sẽ hết, đâu thể thanh thản được đâu.
Anh thắc mắc nói.
- Kiếm tiền sao mà thanh thản được?
Cô đột nhiên nhìn về xa xâm, ánh mắt cũng trở nên vô hồn như chứa đựng bao nỗi niềm sâu lắng, tĩnh lặng mà như dậy sóng, yên bình mà như bạo động. Chính là ánh mắt ấy, ánh mắt lần đầu tiên đã hút mất hồn anh. Hôm nay anh lại nhìn thấy nó nữa rồi! Nhưng anh không muốn cô lại có ánh mắt ấy đâu. Nhìn cô thật cô tịch làm sao. Nếu như lúc này ở đây là ba nuôi cô thì có lẽ ông đã hiểu câu nói của cô rồi. Nhưng anh thì không? Vì anh chưa trải qua cái chết hay biết mình sẽ chết bất cứ lúc nào như ba nuôi cô.
Cô bồi hồi đáp.
- Có lẽ chỉ có em mới nghĩ là kiếm tiền để thanh thản thôi.
Bởi vì cô đã không còn tình yêu, một con người không còn tình yêu thì sẽ cảm thấy cuộc đời rất vô vị. Cho nên, cô chọn cách kiếm tiền để xua tan sự vô vị đó cho cuộc sống có ý nghĩa hơn, thoải mái hơn. Và như vậy thì cô sẽ cảm thấy vô cùng thanh thản không những cuộc sống vật chất mà cả về tinh thần nữa. Tiền không là tất cả nhưng tất cả đều phải dùng tiền, đúng không nào?