Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thu Trúc vào nhà tắm rửa, nấu đồ ăn trưa xong thì nằm ngủ một giấc. Đang ngủ ngon, đột nhiên cảm giác người bị cái gì đó đè mạnh lên. Cô giật mình mở bừng mắt thì thấy Hữu Trọng đang nằm đè lên người mình. Cô đen mặt hô.
- Anh Trọng làm gì thế hả?
Định đẩy anh ra nhưng anh lại yếu ớt nói.
- Anh mệt quá! Anh muốn ngủ...
Thu Trúc cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội đưa tay sờ trán anh thì thấy nóng hổi.
- Anh Trọng... anh bị bệnh rồi...
Cô vội vã ngồi dậy, để anh nằm ngay ngắn rồi chạy đi vắt khăn lạnh đắp trán cho anh. Cô lo lắng hỏi.
- Anh cảm thấy trong người thế nào? Có cần em đưa anh đi bệnh viện không?
Hữu Trọng lắc tay.
- Không cần! Anh chỉ bị mệt quá thôi! Anh chỉ cần ngủ một giấc dậy là hết. Em đừng lo lắng...
Cô lại hỏi.
- Vậy anh có cảm thấy đau đầu hay chóng mặt gì không?
Anh đáp.
- Chỉ có đau đầu một chút, không có chóng mặt chỉ cảm thấy rất mệt thôi.
Cô gật đầu.
- Ừm... vậy anh nằm nghỉ đi! Để em đi nấu cháo cho anh ăn vào rồi uống thuốc nhé!
- Ừm...
"Anh đây là do làm quá sức đây mà! Tội nghiệp anh!" Là một điều dưỡng, Thu Trúc chăm sóc một người bệnh như anh rất là dễ dàng. Nấu cháo cho anh ăn, phân thuốc cho anh uống, luôn bên cạnh xem chừng nhiệt độ cơ thể anh như thế nào.
Anh ngủ một giấc tới tối mới thức dậy, cảm thấy trong người khỏe hẳn ra, nhìn thấy cô vừa vở sách ra học, vừa ngồi cạnh chăm sóc anh, anh áy náy nói.
- Xin lỗi! Đã để em lo lắng rồi!
Cô mỉm cười.
- Lỗi phải gì chứ. Chúng ta là người một nhà, anh bệnh em chăm sóc là lẽ đương nhiên. Bây giờ anh thấy trong người sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?
- Anh đã khỏe nhiều rồi!
Cô sờ trán anh đã thấy mát rồi, gật đầu nói.
- Vậy thì tốt rồi! Chắc anh đói rồi phải không? Em lấy cháo cho anh ăn rồi lại tiếp tục uống thuốc nhé.
Hữu Trọng gật đầu đồng ý. Ăn uống thuốc xong, anh không khỏi nói.
- Trúc nè! Em thật mát tay đó! Không khác gì mấy nhân viên điều dưỡng trong bệnh viện. Chăm sóc anh có một buổi mà anh đã khỏe hẳn ra.
Cô làm điều dưỡng đã bao nhiêu năm, sao không mát tay cho được. Nhưng cô cũng sẽ không nói cho anh biết điều này đâu. Cô cười nói.
- Tại bệnh anh cũng không nặng lắm! Anh là do quá kiệt sức, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là sẽ khỏe. À mà mai anh cũng nên nghỉ ở nhà một ngày cho khỏe hẳn rồi hãy vào công ty.
Thế nhưng anh lại lắc đầu nói.
- Không được! Anh mà nghỉ một ngày việc nó sẽ dồn một đống, giải quyết mệt lắm. Không chừng còn phải thức suốt đêm. Thôi thà anh chịu khó một chút. Em yên tâm đi anh không có vấn đề gì. Nếu mệt anh lại chạy về cho em chăm sóc là xong. Hi hi...
Nhìn anh nhe răng cười mà cô cũng không biết phải làm sao. Đành tùy anh thôi chứ sao.
- Thôi được! Vậy sáng mai em sẽ phân thuốc cho anh loại không buồn ngủ. Trưa anh cũng phải uống nữa đấy.
- Được! Anh nhất định không bỏ cử.
Chợt nghĩ ra điều gì, cô nói.
- Hay anh tuyển một phó Giám đốc hay trợ lý gì phụ việc thêm đi. Có gì thì cứ giao việc cho họ làm, để ôm một mình không mệt chết mới lạ đấy. Em còn lâu mới ra trường, anh mà ôm đợi tới lúc em ra không biết anh sẽ thành dạng gì nữa à?
Anh cười hề hề, gật đầu nói.
- Hì hì... em nói sao thì anh nghe vậy. Để anh tuyển một phó giám đốc là được rồi. Còn trợ lý chỉ để dành cho mình em thôi, chuyên phụ trách chăm sóc và không rời giám đốc nữa bước.
Cô lấy cái gối đập nhẹ anh một cái.
- Chăm sóc không rời cái đầu anh ý... vừa khỏe lại đã trêu chọc em nữa rồi. Thôi ngủ tiếp đi! Em dọn dẹp cái đã.
Cô bưng chén đũa đi ra ngoài, anh nhìn theo mà trên miệng không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.
Hôm sau, đúng là anh phải tuyển thêm phó giám đốc thật đấy. Khách hàng càng ngày càng đông, công việc càng ngày càng nhiều một mình anh không thể ôm xuể được nữa.
............
Một hôm, Thu Trúc vừa tan lớp học ngoại ngữ buổi tối đi ra, đang đứng bên lề chờ người tới rước. Đột nhiên, có hai thanh niên dừng xe máy lại, một người ngồi phía sau liền bước xuống đi ngay lại cô. Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị một cái tát thật mạnh vào mặt choáng váng ngã xuống đất, gã liền giật lấy túi xách của cô rồi leo lên xe rồ ga chạy thật nhanh. Cô vội vã hô hoán.
- Cướp... bớ người ta cướp...cướp...
Bổng có một chàng trai đang chạy xe trên đường, thấy cảnh đó cũng vội vã đuổi theo. Anh Tuấn vừa chạy lại thấy Thu Trúc đang không ngừng hô hoán vội lo lắng hỏi.
- Trúc! Có chuyện gì vậy?
Thu Trúc nhanh chóng nói.
- Anh Tuấn! Anh mau đuổi theo hai tên cướp mặc đồ đen che mất biển số xe, chúng vừa giựt túi xách của em, cũng đang có một người giúp em đuổi theo...
- Được! Em đứng đây đợi anh...
Nói rồi anh cũng lên ga đuổi theo.
Một lúc sau, Anh Tuấn và người đó quay lại trên tay còn cầm theo túi xách của cô.
- Trúc!
- Anh Tuấn!
- Túi xách của em nè! Xem có thiếu thứ gì không?
Cô nhận lấy, kiểm tra một chút thấy không thiếu thứ gì bèn nói.
- Không thiếu gì cả? Cảm ơn anh.
Rồi quay sang nói với người vừa rồi đã đuổi theo giúp cô.
- Em rất biết ơn anh vì anh đã giúp em lấy lại túi xách.
Người đó ngẩng đầu lên, tươi cười nói.
- Không có gì đâu em gái! Chuyện anh nên làm mà!
Cô chợt ngẩn người "Là anh ta!"
Bổng nhiên, Anh Tuấn hô lên.
- Trúc! Mặt em sao vậy?
Cô giật mình sờ lên khuông mặt mình thấy sưng và hơi đau đau.
- À... là vừa rồi em bị gã đó tát. Không sao đâu! Lát về em đấp muối là hết. Mà hai anh có bị làm sao không, hai gã đó thế nào?
Anh Tuấn đáp.
- Hai tên đó giảo hoạt quá để chạy thoát rồi. Anh thì không sao nhưng Ngọc Bình đây bị tụi nó chém một nhát ở cánh tay, anh muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện cho người ta băng lại mà cậu ấy không chịu.
Thu Trúc hốt hoảng hô.
- Sao cơ? Bị thương?
Ngọc Bình lắc đầu.
- Anh không sao! Em đừng lo lắng. Chỉ bị thương ngoài da vài bửa là lành ấy mà.
Cô mặc kệ anh trăng với chả sao gì vội kéo tay áo trái chổ bị thương của anh xem. Vết chém không sâu mấy, đúng có thể gọi là bị thương ngoài da. Chắc do chúng dùng dao nhỏ và nhờ anh có mặc áo khoác bên ngoài nên đã cản lại một nữa. Cô xem xét một chút rồi nói.
- Vết thương tuy nhẹ nhưng nếu không xử lý cẩn thận thì rất dễ bị nhiễm trùng. Anh để em và anh Tuấn đưa anh vào bệnh viện băng lại sẽ tốt hơn.
Thế nhưng anh nói.
- Không cần phiền phức như vậy! Ở nhà anh có thuốc sát trùng về nhà xử lý là xong. Hai anh em em đi về đi kẻo người nhà lo lắng.
- Không được!
Đột nhiên, Thu Trúc lớn tiếng làm cả hai người Anh Tuấn và Ngọc Bình đều giật mình trố mắt nhìn cô. Thu Trúc nghiêm túc nói.
- Đừng bao giờ xem nhẹ bất cứ chuyện gì. Dù là vết thương nhỏ nhưng nó có thể khiến anh mất cả cánh tay đấy. Bây giờ anh chỉ có hai lựa chọn. Một là vô bệnh viện cho người ta băng, hai là anh em chúng tôi đưa anh về nhà đích thân băng cho anh.
Ngọc Bình co quắp khóe miệng, cuối cùng anh phải chấp nhận vào bệnh viện cho người ta băng bó. Dĩ nhiên là mọi chi phí Thu Trúc lo. Trở ra anh nói.
- Thật ngại quá! Chỉ là làm có chút việc nhỏ mà lại để cho hai người phải đưa tôi vào bệnh viện băng bó vết thương. Tôi thấy xấu hổ vô cùng.
Anh Tuấn vỗ vai anh.
- Đừng nói vậy! Đây là việc chúng tôi nên làm! Nếu cậu không đuổi theo lấy lại túi xách cho Trúc thì đâu có bị thương. Chúng tôi còn phải hậu tạ cậu nữa đó.
Anh ta vội lắc tay.
- Ấy... ấy đừng! Đừng hậu tạ tôi. Tôi có làm được gì đâu. Nếu không có anh đến kịp lúc tôi cũng đâu lấy lại được túi xách cho Thu Trúc không chừng còn bị mất cánh tay luôn rồi. Tính ra anh mới có công nhất đấy.
- Cậu...
- Thôi! Tôi cũng phải đi về kẻo người nhà lo lắng. Nếu có duyên lần sau gặp lại nhất định sẽ mời anh uống cafe.
- Là tôi mời cậu mới đúng! Không phải cậu mời tôi.
- Ha ha... ai mời ai cũng vậy miễn có mời là được rồi. Thôi tôi về đây!
Anh ta vừa định đề ga thì Thu Trúc vội hô.
- Khoan đã! Anh quên cái này!
Cô đưa cho anh một cái túi bên trong đựng thuốc và giấy tờ của bệnh viện vừa nãy khám và băng bó. Anh là tính bỏ lại không lấy thế mà cô lại thấy được cầm đem ra cho anh. Anh đành đưa tay nhận lấy chứ sao giờ. Anh nhận rồi treo lên xe cô mới nói.
- Em tốn tiền mua thuốc cho anh, anh phải sử dụng hết đấy. Đừng phí tiền của em. Em là sinh viên nghèo không có dư tiền mua thuốc cho anh nữa đâu.
Phụt... ha ha ha...
Nghe cô nói mà Anh Tuấn và Ngọc Bình đều phì cười. Cô mà nghèo thì không biết trên đời ai giàu đây. Tuy Ngọc Bình không biết gì về cô, nhưng anh cũng biết cô cũng không phải là thuộc dạng sinh viên nghèo. Nhưng nếu cô đã nói vậy thì anh cũng ráng sử dụng cho hết để không phụ tấm lòng của cô. Tuy tiếp xúc không lâu nhưng anh thấy cô rất đáng yêu, rất là biết quan tâm người khác.
Từ đó tới giờ anh cũng không ít lần giúp người ta, cũng không ít lần bị thương, nhưng chẳng ai lại nhiệt tình bắt buộc anh phải vào bệnh viện rồi mua thuốc cho anh như cô cả. Nếu không nhìn thấy ánh mắt hờ hững đến tĩnh lặng như mặt gương kia thì anh còn tưởng cô phải lòng anh nữa đó. Cô đúng là một cô bé rất tốt bụng, ở thành phố lòng người vô tình này hiếm khi tìm được một người tốt như vậy lắm. Đã thế thì anh sẽ không để một cô bé tốt bụng như vậy phải ưu phiền vì anh đâu. Anh tươi cười gật đầu nói.
- Cảm ơn!
Rồi chạy xe đi.
Thu Trúc vẫn bình thường lên xe cho Anh Tuấn chở về, trong mắt không hề có chút tạp niệm. Chỉ là lòng cô đang dậy sóng a.
Tg: Đố các bạn Ngọc Bình là ai?