Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở trong một ngôi nhà hoang vu tại vùng ngoại ô hoang vắng. Một nhóm người gồm có khoảng hai mươi người, trong đó có ba người rất quen mặt đó là Quách Kiến Minh, Hoàng Trung và Anh Tuấn đang thoải mái ngồi trên ghế dựa nhưng khuông mặt cả ba đều đằng đằng sát khí như đang đợi kẻ thù tới.
Một lúc sau lại có một nhóm người đi vào nhưng chúng lại lôi thêm hai người nữa đã bị trói chặt hai tay, đến trước mặt Kiến Minh đạp cho quỳ xuống.
- Anh Minh! Là hai thằng này!
Một tên trong nhóm đó nói. Kiến Minh bỏ điếu xì gà trong miệng ra, nhìn sang Anh Tuấn hỏi.
- Anh xem có đúng là hai tên này không?
Anh Tuấn quan sát một chút, rồi gật đầu.
- Không sai! Là hai tên này!
Hai tên bị trói run cầm cập muốn nói gì đó nhưng miệng cũng đã bị dán băng keo chỉ có thể phát ra âm thanh.
- Ưm... ưm...
Kiến Minh liếc mắt một cái, một tên bước ra xé bỏ miếng băng keo trên miệng của hai tên đó. Lúc này, Kiến Minh không có đeo kính nên đã không thể che đi ánh mắt tỏa ra sát khí khiến người ta rợn người. Hai tên đó bắt đầu dập đầu kêu khóc.
- Anh Minh tha cho em... em trót dại... em không biết đó là em của anh nên mới cả gan giựt túi xách. Em thề em không dám nữa... anh tha cho em... tha cho em...
Kiến Minh quăng điếu xì gà xuống đất, lấy chân dẫm lên, cả người tỏa ra sát khí cuồn cuộn làm cả hai tên muốn tè trong quần. Hắn âm trầm nói.
- Giựt đồ! Tao chưa kể đến! Đáng kể đến là tại sao tụi bây dám tát bé cưng của tao hả?
Hai người dập đầu lia lịa.
- Anh tha cho em... em trót dại... em lỡ tay...
Kiến Minh hừ lạnh.
- Hừ... lỡ tay! Tụi bây có biết ngay cả tao chạm mạnh còn không nỡ mà tụi bây chỉ lỡ tay mà đánh bé cưng của tao thế hả?
Kiến Minh đột nhiên quát lớn làm tất cả người có mặt ở đây đều sợ hãi chỉ trừ Hoàng Trung và Anh Tuấn. Chưa bao giờ họ thấy Kiến Minh nổi giận như vậy. Xem ra lần này hai tên xui xẻo này đã đụng trúng vẫy ngược của hắn rồi. Mấy chục tên đứng đây chỉ có thể âm thầm thắp cho hai tên này ba nén nhang thôi. Và kết quả, hai bàn tay đã phải lìa khỏi cánh tay của hai tên đó. Một tên trực tiếp tát Thu Trúc không những mất bàn tay mà còn bị đánh thành đầu heo. Còn tên còn lại vì đồng lõa nên bị chặt tay luôn thể.
Nếu Thu Trúc có mặt ở đây chắc sẽ vô cùng sợ hãi, chỉ có tát cô một cái thôi mà vì sao lại tàn nhẫn đến thế? Nhưng nếu không tàn nhẫn sao gọi là xã hội đen, không tàn nhẫn thì đâu có răng đe được những kẻ khác. Và những kẻ có mặt ở đây hôm nay và cả những kẻ đã nghe đến sự việc này đều tự nói với mình, sau này có muốn giựt đồ thì không nên đánh người và còn phải xem đối tượng có liên quan gì đến Kiến Minh không đã.
Hắn tuy chỉ cho vay chứ không có buôn lậu, mở sòng bài hay gì đó nhưng cái cho vay mới đáng sợ. Những kẻ đứng đây có ai mà không mắc nợ hắn đâu. Thậm chí những đại ca có tiếng trong giới giang hồ cũng không ít thì nhiều điều mắc nợ hắn. Cho nên hắn chỉ cần ho một tiếng thì có kẻ nào dám không nghe sao.
Còn Hoàng Trung và Anh Tuấn khi chứng kiến cảnh đó thì lại cảm thấy hả dạ. Họ cũng như Kiến Minh vậy, Thu Trúc là cục cưng của họ, ngay cả làm cô đau họ còn không nỡ huống chi chứng kiến cô bị kẻ khác tát đến sưng má đỏ bừng. Nhớ tới thôi đã đau lòng rồi. Ai nói họ ác họ cũng chịu. Còn vì sao không có Hữu Trọng và Thanh Tú đi theo? Bởi vì đi hết thì ai ở nhà bồi cô đây? Đành quay phim đem về cho hai người đó xem vậy.
Nhưng mà, lúc đem về cho họ xem thì bị Thu Trúc phát hiện và rồi sau khi xem xong, cả năm người đều nhìn xem biểu hiện của cô, sợ liệu cô có bị ám ảnh hay sợ hãi gì không. Nhưng kết quả... mặt cô bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra vậy, cứ như là cô đang xem một bộ phim hết sức bình thường vậy. Kiến Minh bèn hỏi.
- Bé con! Không sợ sao?
Mặt cô vẫn bình thản nhưng miệng lại đáp.
- Vô cùng sợ!
Quạ...quạ... quạ....
Hình như có một bầy quạ vừa bay qua đầu họ. Cái mặt tỉnh bơ như vậy mà là sợ sao? Ngay cả Hữu Trọng và Thanh Tú còn có chút hơi xanh mặt kìa, cô không có phản ứng gì hết mà sợ cái nỗi gì? Như hiểu suy nghĩ của mọi người, cô liền nói.
- Thật ra em có một ưu điểm! Đó là khi hồi họp hay sợ hãi một điều gì đó em sẽ tỏ ra vô cùng bình tĩnh luôn. Càng bình tĩnh chứng tỏ em càng sợ hãi cho nên đừng ngạc nhiên khi em nói sợ mà mặt em vẫn bình thường nhé!
Mọi người một phen trợn mắt há hốc mồm. Cái ưu điểm này của cô quả là đặc biệt đi. Kiến Minh giật giật khóe miệng hỏi.
- Vậy nếu hoảng sợ đến đỉnh điểm thì sao?
Cô tỉnh bơ đáp.
- Thì hết sợ chứ sao?
Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao kiếp trước dù hắn có làm gì cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi rồi. Bởi vì cô đã rất sợ và vì đã rất sợ nên hết sợ luôn. Nhưng mà cái ưu điểm này của cô đúng là rất tuyệt đấy. Sau này mà lỡ hắn có bị cô phát hiện chuyện kinh khủng gì, cô sẽ không phải hét tướng lên rồi bỏ chạy thục mạng, hắn cũng sẽ không vì vậy mà sẽ cảm thấy hổ thẹn, sợ hãi mà trốn tránh cô như kiếp trước. Hắn nói rồi, trên đời này hắn không sợ bất cứ điều gì chỉ sợ mỗi cô thôi, sợ cô sẽ sợ hắn a.
Một tháng sau.
Thu Trúc vừa bước ra khỏi cổng Trung tâm ngoại ngữ, thì liền có một tiếng gọi.
- Thu Trúc!
Cô rất kinh ngạc khi nhìn thấy Ngọc Bình đang bước đến gần cô vui mừng nói.
- Hay quá! Cuối cùng cũng có thể gặp lại em rồi!
Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, anh lại tưởng là cô không nhớ anh nên nói.
- Anh là Ngọc Bình đây! Còn nhớ anh không?
Cô gật đầu.
- Dĩ nhiên là nhớ chứ ạ! Nhưng anh tìm em có chuyện gì sao?
Anh cười nói.
- À... chuyện là thế này. Lần trước em đưa cho anh bịch thuốc. Trong đó lại có mấy triệu... anh nghĩ là em để quên định tìm cơ hội trả cho em, nhưng do anh có việc bận nên không có thời gian tìm em trả được. Nay mới có cơ hội đấy. Cũng may em còn học ở đây, nếu không anh cũng không biết đâu mà tìm nữa.
Anh cũng không thể nói là số tiền đó anh đã xài hết được, bây giờ có lương anh mới dám đem trả lại. Cứ sợ sẽ không gặp được cô nên hai ngày nay, đi làm về là anh cứ đứng đây chờ xem liệu cô có còn học ở đây không. Cũng may hôm nay anh đã gặp được.
Thu Trúc còn lạ gì cái tính tình này của anh nữa, anh đang nghĩ gì bộ cô không biết sao. Hữu Trọng đã nói với cô Ngọc Bình bây giờ đã trở thành phó giám đốc cho công ty anh và đúng là anh ta rất tài giỏi, giảm thiểu gánh nặng cho Hữu Trọng rất nhiều. Cho nên, bây giờ Hữu Trọng mới có nhiều thời gian rỗi nghỉ ngơi và thường đưa cô đi chơi nữa đó. Cô cũng mừng cho Ngọc Bình, như vậy sau này anh cũng không cần phải lâm vào hoàn cảnh như lúc trước.
Cô lắc đầu nói.
- Anh không cần phải trả lại em số tiền đó. Xem như đó là tiền hậu tạ của em đi.
Anh vội nói.
- Đâu được! Chỉ là có lấy lại cái túi xách mà...
Cô vội ngắt lời.
- Anh không biết đấy thôi! Trong túi xách đó có thứ rất quan trọng với em. So với nó số tiền đó thật chẳng đáng là gì đâu.
Cô phải nói vậy thôi, nếu không nhất định anh ta sẽ nhất quyết trả cho bằng được.
- Cho nên anh đừng ngại nhận lấy. Em là người rất keo kiệt không phải tự nhiên em lại rộng rãi bỏ ra mấy triệu mà cho người khác đâu.
- Ha ha ha...
Anh phì cười, lần đầu tiên anh nghe có người tự nhận mình keo kiệt mà lại thản nhiên như vậy đấy. Anh không khỏi nói.
- Lần trước em nói em là sinh viên nghèo không có dư tiền, bây giờ em lại nói mình là người keo kiệt. Vậy em rốt cuộc là sinh viên nghèo hay nhà giàu keo kiệt đây?
Cô vô tư đáp.
- Em là sinh viên nghèo keo kiệt!
- Ha ha ha... ôi trời! Anh cạn lời với em rồi. Lần đầu anh gặp người như em đấy! Nhưng mà... nếu em đã không nhận lại thì anh xin mời em ăn một bửa được chứ? Em cũng đừng từ chối nha!
Cô gật đầu đáp.
- Cũng được! Nhưng mà để hôm khác đi! Hôm nay ở nhà anh của em có nấu. Em về mà không ăn thì sẽ làm anh ấy buồn.
- Là cái anh hôm đó đó hả?
Cô lắc đầu.
- Không phải! Là anh khác!
Ngọc Bình tò mò hỏi.
- Vậy ở nhà em có mấy người anh vậy?
Cô dơ bàn tay lên rồi đáp.
- Em có năm người anh ạ!
Anh cũng không lấy gì làm lạ. Nhà có đông anh trai chỉ là chuyện bình thường. Nhà anh cũng chỉ có một đứa con gái đấy thôi. À... anh hiện còn đang tưởng rằng cô và Anh Tuấn là anh em ruột, năm người anh trong miệng cô nói cũng đều là anh ruột của cô. Anh gật đầu nói.
- Vậy hẳn ở nhà các anh của em rất thương em nhỉ?
Cô cũng gật đầu.
- Dạ! Rất là thương ạ!
Họ đúng là rất thương cô mà, cô chỉ bị côn đồ tát một cái thôi mà đã lấy mất hai bàn tay của người ta rồi. Rủi cô mà lỗ đầu chảy máu ha gì không phải là lấy mạng của người ta luôn sao. Họ thương đúng là làm cô phát sợ luôn đó.
Rồi anh lại nói.
- Nếu đã như vậy thì em cho anh xin số điện thoại đi. Để hôm nào anh sẽ mời em đi ăn. Tiện thể mời mấy anh của em luôn.
Cô cũng gật đầu đáp ứng đại cho qua chuyện, cũng cho anh số điện thoại. Nhưng mà kỳ thực cô cũng không có để tâm lắm đến chuyện này. Chỉ đơn giản qua loa cho có lệ thôi.
Chợt một tiếng gọi.
- Bé cưng! Anh đến đón em nè!
Cô đen mặt, nghe tiếng "bé cưng" khỏi hỏi cô cũng biết là ai rồi. Ngoài tên Hoàng Trung đó thì còn ai, chẳng hiểu sao kiếp này hắn thích gọi cô là bé cưng thế không biết. Dù cô đã từng nói cô rất dị ứng với cái từ bé này bé nọ.