Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh Tuấn hơi bất ngờ nhưng cũng không biết phải nói thế nào đành im lặng đi theo Thanh Tú vào nhà.
Thu Trúc bưng lên cho hai người hai ly nước trái cây rồi nói.
- Anh Tuấn, anh Tú ở đây trò chuyện nha! Em lên phòng học bài đây!
Thanh Tú gật đầu.
- Ừ! Em đi học bài đi!
Anh Tuấn lại ngạc nhiên.
- Còn đi học?
Thanh Tú thản nhiên gật đầu.
- Dạ! Còn đi học, cục cưng rất thích học nên em cho cô ấy học thôi.
Anh Tuấn thắc mắc
- Hai đứa quen nhau khi nào vậy?
Thanh Tú đáp.
- Nếu nói quen thì... em và Thu Trúc quen nhau từ cái hôm đám cưới Thu Thảo đấy. Còn nói yêu... thì em yêu em ấy từ lâu lắm rồi.
Phải! Anh yêu Thu Trúc từ kiếp trước đến kiếp này cơ và cả kiếp sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều chỉ yêu Thu Trúc mà thôi.
Nhưng trong suy nghĩ của Anh Tuấn thì Thanh Tú nói như vậy có nghĩa là Thanh Tú đã yêu Thu Trúc trước lúc anh nhờ người mai mối làm quen lận. Anh bồi hồi nói.
- Sao chú không nói cho anh biết sớm. Nếu biết thì anh đâu có qua lại với cô ấy làm chi.
Thanh Tú vờ thở dài.
- Haiii... em khi đó là yêu đơn phương, em ấy cũng đâu có biết em là ai? Cũng đâu biết em là bạn thân của thằng Út anh bà con của em ấy. Lại còn quanh năm suốt tháng làm ở trên thành phố nữa chứ, mấy khi về quê. Tới chừng về thì... lúc đó em ấy yêu anh rồi, em chỉ có thể nén lòng mà chúc phúc chứ sao? Nhưng không nghĩ tới...
Anh Tuấn lắc đầu.
- Thôi đừng nhắc nữa! Nhắc tới chỉ làm anh hổ thẹn thêm thôi. Anh lúc đó đúng là bị tức giận che mờ lý trí, chỉ muốn ngay lập tức cưới vợ khác cho Thủy Tiên tức chơi xem cô ta có quay về không cho biết. Kết quả đúng là cô ta quay về thật còn nói là do đã có thai với anh nữa, lúc đó anh cũng tưởng là cô ta có thai với anh thật nên mới từ bỏ Thu Trúc. Nhưng thật không ngờ... cái thai chỉ có 8 tuần. Cô ta bỏ anh đi ba tháng mà cái thai chỉ có tám tuần lại bảo là con anh thật nực cười.
Thanh Tú nói.
- Thôi! Đời người đâu có ai mà không từng phạm phải sai lầm. Bởi anh quá yêu nên mới bị lừa dối thôi.
- Nếu không nhờ có chú nhắc nhở không chừng đúng là bây giờ anh đã nuôi con thiên hạ rồi.
Thế nhưng Thanh Tú lại cười.
- Đó là bởi vì anh yêu chưa hết lòng hết dạ đấy thôi. Chính xác là anh chỉ thích chứ chưa gọi là yêu. Nếu anh đã yêu ai thật lòng thì dù cô ấy có mang con của người khác anh cũng chấp nhận sẵn sàng bao dung cho cô ấy.
Anh Tuấn phì cười.
- Chú nói nghe hay nhỉ? Giả sử sau này Thu Trúc đi ngoại tình lấy thằng khác chú cũng bao dung được sao?
Thanh Tú đáp.
- Nếu cô ấy ngoại tình thì là do em không đủ tốt, em không xứng với cô ấy thì làm sao mà trách cô ấy được chứ.
Anh Tuấn chỉ có thể thở dài nói thầm trong bụng là thằng em mình quá ngốc nghếch. Nhưng anh lại thắc mắc hỏi.
- Nói như vậy ý của chú là do anh chưa đủ tốt nên Thủy Tiên mới bỏ anh theo thằng khác à?
Thanh Tú lại lắc đầu.
- Cô ta là một con đàn bà lẵng lơ buông thằng này, bắt thằng kia thì làm sao có thể so với Thu Trúc của em được chứ? Thu Trúc của em ấy à... không yêu thì thôi một khi yêu thì rất chung thủy, ra đường dù cho chàng trai đó giàu sang phú quý đẹp trai cỡ nào tỏ tình với cô ấy, cô ấy cũng không thèm ngó ngàng tới đâu. Dù người đó trước kia cô ấy từng yêu đi nữa.
Anh Tuấn nhướng mày.
- Sao chú chắc chứ?
Thanh Tú hỏi.
- Vậy lúc nãy anh gặp cô ấy cô ấy nhìn anh thế nào?
Anh Tuấn nhớ lại lúc đó rồi nói.
- Ban đầu có vẽ hơi bất ngờ nhưng rồi bình thường còn hơn cả sự bình thường.
Thanh Tú liền nói.
- Vậy thì đúng rồi. Cô ấy đã vô tình và không thèm đếm xỉa với anh rồi còn gì.
Anh Tuấn:.......
- À... mà anh lên đây kiếm em có chuyện gì vậy?
Anh Tuấn đáp.
- Ăn nhờ ở đậu một thời gian. Anh định mở rộng sự nghiệp lên trên này. Bây giờ anh chỉ muốn lao đầu vào công việc thôi, vợ con, đàn bà... anh chán ngáy rồi.
Thanh Tú gật đầu.
- Ừ... như vậy cũng tốt! Anh bận rộn thì anh sẽ không muộn phiền nữa. Nhà này có đến bốn lầu một sân thượng. Cục cưng lầu một, em lầu hai, còn lầu ba, lầu bốn và sân thượng anh muốn ở đâu cũng được.
Anh Tuấn trợn trắng mắt.
- Không lẽ chú cũng muốn cho tôi ngủ sân thượng hả?
Thanh Tú vô tư nói.
- Sân thượng mát mà! Lâu lâu em cũng hay lên trển ngủ đấy!
Anh Tuấn:......
Cuối cùng, Anh Tuấn chọn lầu ba. Sắp xếp xong đồ đạc anh đi xuống thì thấy Thanh Tú đang nấu cơm.
- Chú nấu cơm trưa à?
- Dạ!
- Ủa mà hôm nay chú không đến nhà hàng sao?
- Cũng không cần thường xuyên phải đến ở nhà giám sát cũng được. Hoặc giả lúc nào đông khách thì vào xem một chút hay chừng nào có khách yêu cầu thì mới đến.
- Chú tin mấy quản lý ở đó sao?
- Tin!
Đương nhiên là anh tin rồi vì những người anh thuê đều là những người kiếp trước đáng tin cậy nhất mà. Cũng nhờ họ mà nhà hàng mới mau phát triển đấy. Nhưng Anh Tuấn thì chỉ nghĩ là anh quá tin người thôi. Nhưng cũng không có ý kiến gì, bởi Thanh Tú đã làm rất tốt đấy thôi, nếu không sao chỉ mới một năm đã phát triển vậy chứ.
Làm xong cơm hết, Thanh Tú dọn ra bàn rồi đi lại cầu thang gọi.
- Cục cưng! Xuống ăn cơm nè!
- Dạ!
Anh Tuấn nghe mà muốn nổi óc. "Cục cưng! Xuống ăn cơm"
Thu Trúc đi xuống ngồi cạnh Thanh Tú đối diện là Anh Tuấn nhưng cô không hề có cảm xúc gì, hoàn toàn bình thường còn hơn cả bình thường. Bởi vì bây giờ cô đã yêu Thanh Tú, tương lai sẽ làm vợ anh thì đối với Anh Tuấn cô sẽ xem như là anh chồng mà cư xử. Cô là vậy đấy một khi yêu ai thì sẽ yêu rất chân thành và chỉ duy nhất một người ấy. Nhưng một khi đã quên thì xem như kẻ lạ người xa dù người đó muốn trở lại cũng không thể được. Kiếp trước là một điển hình đấy, cho nên cả sáu người mới cùng lấy cô bởi vì cô không yêu ai cả mà họ lại quá yêu cô.
Nhìn thấy Thanh Tú ân cần gắp từng miếng thức ăn, lột từng con tôm, lấy từng miếng xương cá ra cho Thu Trúc mà anh thật muốn nuốt không trôi, đây là điển hình của thê nô đây mà. Nhưng anh lại nghĩ không lẽ như vậy mới là người đàn ông đủ tốt để vợ không ngoại tình sao? Anh không tin đâu. Trong đầu anh bổng nhiên nổi lên suy nghĩ muốn thử Thu Trúc. Tuy lúc trước anh có lỗi với cô nhưng anh cũng không muốn em của mình đi vào vết xe đổ của anh bị người yêu phản bội đâu.
Anh nhân lúc Thanh Tú đi vắng ở nhà chỉ còn anh và cô. Anh bèn xuống gõ cửa phòng cô. Thu Trúc mở cửa ra thấy anh ngạc nhiên hỏi.
- Anh Tuấn! Có chuyện gì thế ạ?
Anh Tuấn nói.
- À... anh có chuyện riêng muốn nói với em. Chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?
Thế nhưng cô lại nói.
- Nhà cũng không có ai! Chúng ta xuống phòng khách đi ạ!
Anh cũng gật đầu đồng ý. Xem ra cô không phải là một cô gái tùy tiện dễ dãi gì, mặc dù một năm trước anh đã biết điều đó nhưng thời gian qua lâu rồi ai biết cô có thay đổi không? Xem ra cô vẫn không thay đổi.
Hai người xuống phòng khách ngồi, cô hỏi.
- Anh có chuyện gì muốn nói với em ạ?
Anh Tuấn đột nhiên dùng ánh mắt tha thiết nhìn cô nói.
- Trúc! Anh... anh muốn xin lỗi em chuyện lúc trước.
Thu Trúc mỉm cười không sao cả nói.
- Không có gì đâu ạ! Chuyện qua lâu rồi em cũng đã quên. Nhưng mà ngược lại em cũng phải cảm ơn anh.
Anh Tuấn ngạc nhiên.
- Cám ơn anh?
- Dạ đúng! Nếu anh không từ bỏ em thì em đâu có gặp được anh Tú, đâu có được đi học tiếp thỏa sức thực hiện ước mơ của mình. Có lẽ giờ này em đang ở nhà làm bà nội trợ chăm con suốt ngày ở sau bếp bận rộn cũng nên.
- Thì phụ nữ vốn nên là như vậy mà!
Thế nhưng, cô lại lắc đầu nói.
- Không đâu ạ! Đó chỉ là áp dụng cho những người phụ nữ nhu nhược và yếu đuối dựa vào đàn ông mà sống thôi ạ. Em không phải! Em muốn dựa vào bãn lĩnh của mình mà kiếm tiền, em không muốn phụ thuộc vào ai kể cả chồng mình. Nếu em là một người vợ thì em phải đứng ngang hàng với chồng mình chứ không phải là đứng sau lưng để được che chở bảo vệ đâu ạ. Chính vì thế em mới phải cần học thật nhiều thứ, để hiểu biết, để áp dụng. Và nhất định có một ngày em sẽ có thể tự tay tạo ra sản nghiệp của mình và còn có thể phụ giúp anh Tú một tay nữa. Em nhất định sẽ làm được.
Anh ngẩn người khi nghe cô nói những lời đó. Nhìn thấy sự quyết tâm cháy bổng trong mắt cô anh không khỏi nghe tim mình thổn thức. Cái cô bé ngây thơ ngày nào rụt rè e ấp đã không còn nữa rồi, thay vào đó là một cô gái đầy nhiệt huyết. Mà chính sự nhiệt huyết đó đã khiến anh động tâm. A... có lẽ bây giờ anh đã hiểu vì sao Thanh Tú lại nói cô khác các cô gái khác rồi. Bởi vì cô là người thích tự lập không thích phụ thuộc vào người khác. Mà người như vậy thì bắt cô an phận ở nhà làm nội trợ quả là phí phạm của trời, cô sẽ trở nên buồn tẻ cô đơn dần dần sẽ trở thành cái xác không hồn. Nhưng nếu có thể thoát đi thì cô cũng sẽ không ngần ngại bay đi ngay lập tức hướng đến bầu trời tự do của mình.
Tuy rằng anh hay nói phụ nữ chỉ là nên ở nhà chăm con nấu cơm, kiếm tiền đã có đàn ông lo. Nhưng thực tế sâu trong tiềm thức của anh vẫn muốn một người cùng mình gánh vát công việc, đỡ đần mình những lúc khó khăn, cùng mình chia sẽ niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống và công việc. Chứ không phải mỗi lần về nhà là anh ơi cho tiền em đi mua sắm, anh ơi tiền điện tháng này tới rồi, anh ơi tiền... vân vân và mây mây. Đúng là điên cái đầu! Anh đột nhiên nhận ra hình như anh đã đánh mất thứ gì đó rất trân quý thì phải. Anh đột nhiên phì cười, nói như đùa như thật.
- Trúc à! Nếu anh nói anh vẫn yêu em thì thế nào?
Anh tưởng có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt cô nhưng không, cô lại nhún vai thản nhiên nói.
- Thì kệ anh thôi! Trong lớp học cũng có nhiều người nói tiếng yêu em đấy. Nhưng em đã yêu anh Tú rồi! Em không yêu ai nữa đâu. Dù là anh người em đã từng yêu cũng thế! Nếu anh không phải là anh của anh Tú thì em sẽ xem anh như người xa lạ. Nhưng vì anh là anh của anh ấy nên em sẽ xem anh như anh của mình. Còn việc anh xem em là gì đó là việc của anh.
Anh lại hỏi.
- Thằng Tú có điểm gì đặc biệt mà em yêu nó chứ? Nó không đẹp trai như anh, còn tài năng thì anh cũng không kém.
Câu này thật ra là anh muốn thử cô, chứ Thanh Tú là em của anh, anh làm sao có thể đem ra so sánh chứ. Nhưng khi anh nói anh lại dùng dụng điệu như có phần coi thường Thanh Tú làm Thu Trúc cảm thấy khó chịu. Cô nhíu mày nói.
- Yêu một người không cần người đó đẹp hay xấu, giàu hay nghèo, có tài hay không. Mà quan trọng là người đó đối với mình như thế nào. Anh Tú đối với em rất tốt, lúc em tuyệt vọng đau khổ anh ấy là người cho em động lực đứng lên, lúc em buồn anh ấy an ủi, lúc em vui anh ấy cùng em chia sẽ, khi em ước mơ về tương lai của mình có anh ấy ủng hộ, cổ vũ. Anh ấy là người chấp cho em đôi cánh để em có thể bay lên bầu trời mơ ước của mình. Khi em mỏi mệt có anh ấy dang rộng vòng tay đón lấy em. Cho nên với em anh ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất không ai có thể sánh được. Và xin anh đừng đem anh ấy ra so sánh với anh hay bất kỳ một người nào. Bởi vì đối với em họ chỉ là kẻ lạ người xa.
Anh chết lặng mà nghe cô nói, bây giờ anh đã hiểu vì sao Thanh Tú có thể tin tưởng cô như vậy rồi. Khi nói về Thanh Tú, ánh mắt cô trở nên ôn hòa, dịu dàng và tha thiết cũng như khi Thanh Tú nói về cô vậy. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nên nó sẽ không bao giờ lừa dối ai được. Anh bổng nhiên cảm thấy ganh tỵ với Thanh Tú vô cùng, anh hối hận, hối hận vì sao lúc trước anh lại từ bỏ cô, từ bỏ một viên ngọc lục bảo quý giá mà nhặt lại một hòn sỏi bên lề bẩn thỉu, để rồi bây giờ cảm thấy tiếc nuối. Anh tự giễu bản thân mình, anh tự cho rằng mình thông minh, tài giỏi hơn người. Nhưng bây giờ xem ra anh mới là thằng ngu nhất, một thằng dở nhất.
Thu Trúc lại nói.
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép lên phòng học bài tiếp ạ!
Anh vẫn ngồi im lìm như đang suy nghĩ điều gì, cô cũng không bận tâm bèn đứng dậy bỏ đi lên phòng. Nhưng một lúc sau cô lại đi xuống và đưa cho anh một mớ giấy tờ. Cô nói.
- Anh Tú nói anh muốn lên đây phát triển sự nghiệp nên nói em liệu có cách nào giúp anh dễ dàng thành công không? Em tuy không biết phải giúp làm sao nhưng em có lên mạng tìm hiểu một vài thông tin thị hiếu chơi cây cảnh của dân thành thị này và cả để ý mọi người bên ngoài có sở thích chơi cảnh như thế nào nữa. Sau đó em đã đút kết lại và soạn ra những ý tưởng này đây. Anh có thể tham khảo nếu thấy được thì anh có thể áp dụng còn không thì cũng xem như anh đọc cho đỡ buồn. Và còn anh muốn nhiều người thậm chí người nước ngoài biết đến sản phẩm của anh thì anh nên liên hệ với công ty quảng hay thiết kế nào đó tạo cho mình một wedside cá nhân, đưa những sản phẩm đẹp nhất, độc đáo nhất của mình lên, anh sẽ dễ dàng kiếm được khách hàng nhiều hơn cũng giống như anh Tú vậy đó. Em chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi, còn lại anh cứ từ từ suy nghĩ nhé!
Nói rồi cô lại bỏ đi lên phòng. Anh Tuấn lẳng lặng cầm mớ tài liệu cô đưa mở ra xem. Anh xem rất kỹ từng câu chữ từng trang một. Kết quả, sau khi anh đọc xong thì nở một nụ cười nhưng là một nụ cười vô cùng chua xót.