Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đinh Húc không phản bác lời hắn nói, thay hắn giới thiệu đơn giản một chút, “Đây là Đinh Hạo, bạn của cháu.”
Tài xế còn muốn hỏi thêm Đinh Hạo thuộc đơn vị nào một chút, Đinh Hạo chỉ nhắc một câu “Ở mạn trên thôi.” trả lời xong liền lái sang hướng khác, quan nội và địa phận mạn trên là hai hệ thống khác biệt, tài chính không giống nhau, vì thế tài xế liền thôi không định hỏi nữa.
Sau khi Đinh Hạo lên xe liền báo địa chỉ một khách sạn cao cấp mới khánh thành, trên đường đến tài xế cũng có nghe qua, biết chỗ đó chi phí đắt đỏ, nhất thời càng không đoán được lai lịch của cậu thiếu niên Đinh Hạo này. Hắn vừa lái xe vừa nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, cảm giác con trai sếp Đinh còn lợi hại hơn sếp Đinh nhiều, mới đến phương Bắc chưa đầy mấy tháng đã có thể quen biết được bạn bè như vậy.
Đinh Hạo không có hứng thú mà chú ý đến những người khác, vừa lên xe liền ngồi cạnh Đinh Húc, cười hì hì lấy ngón tay chọc chọc hắn, lặng lẽ nói với hắn: “Ế ế, sao cậu lại chịu gọi cho tôi thế?”
“Ở đây tôi cũng chỉ quen biết cậu.” Đinh Húc xoa xoa mi tâm, hơi bất đắc dĩ, quan hệ của hắn và Đinh Hạo quả thật không giống giữa những người bình thường, cùng là người có được bí mật (chuyện sống lại), cho nên trong tiềm thức người đầu tiên hắn muốn nhờ cậy là cậu ta. “Cảm ơn, lần này tôi nợ cậu, về sau sẽ bù lại.”
Đinh Hạo cảm thấy khá thú vị khi nghe thấy hắn nói cảm ơn, lúc nghe thấy còn cười nheo hết mắt lại, “Được rồi, được rồi, lần sau tôi đến lớp tìm cậu thì cậu nói chuyện với tôi nhiều thêm chút là được rồi. À đúng rồi, nếu có số điện thoại lạ gọi tới thì có thể nhận nhé, có thể là tôi gọi cho cậu đấy…”
Đinh Húc nhìn hắn một cái, có điều ngẫm nghĩ liền hiểu được dụng ý, “Bạch Bân thay cậu tìm số của tôi à? Hắn đúng là nhọc lòng quá.”
Mặt Đinh Hạo tỏ ra đắc ý, khoát tay nói: “Chúng tôi tuy hai mà lại là một, của tôi cũng là của cậu ấy thôi mà.”
Khóe miệng Đinh Húc giật giật, nói: “Thật sự tôi còn chẳng thấy cậu có thể giúp gì cho cậu ta… Đúng rồi, lần này có phải cậu cũng tìm Bạch Bân sắp xếp phải không?” Nếu như thế, coi như hắn cũng thiếu nhà họ Bạch một món nợ ân tình, nếu có thể giúp đỡ, đương nhiên sẽ giúp đỡ tận lực.
Đinh Hạo nói qua loa: “Xem như vậy đi, dù sao cậu cũng nhớ kĩ, có người giúp cậu là ok.” Nói xong quay đầu hỏi chuyện linh tinh, thầm hỏi Đinh Húc, “Này Đinh Húc, có phải có nhiều người theo đuổi cậu lắm hả? Ví dụ như đưa thư tình, còn có một vài chuyện khác…”
May là cửa xe được mở để thông gió, giọng Đinh Hạo lại nhỏ, người khác không nghe thấy. Nhưng như vậy cũng đủ để cả vành tai Đinh Húc đỏ lên, nói: “Cậu nói bậy bạ gì đấy, tôi chỉ nhận được một cái duy nhất, không phải thư tình, khả năng là hẹn đánh nhau thì đúng hơn.”
Đinh Hạo có chút cạn lời, há hốc miệng nói: “Gì?”
Đinh Húc nhíu mày, “Là một tờ giấy giấu bên trong hộp sắt, viết mấy chữ bảo tôi chờ bên ngoài trường học. Tôi hỏi Trương Dương, cậu ta nói như thế rõ ràng là hẹn đánh nhau, rất có thể là có người theo dõi tôi, bảo tôi tốt nhất buổi tối về nên đi đường chính, cẩn thận chút.”
Biểu cảm của Đinh Húc cổ quái, nói: “Cho nên, ngày đó cậu không đi đến đó hả?”
Đinh Húc chỉ cho là hắn lo lắng cho mình, chỉnh lại khăn quàng cổ chút, gật đầu nói: “Ừ. Cậu yên tâm, tôi có thể tự bảo vệ mình tốt, gần đây học bù cũng đi cùng người khác, rất ít khi ở riêng một mình.”
Đinh Hạo có vẻ muốn nói lại thôi, nhìn nửa buổi không nói chuyện. Tâm tình hắn hiện giờ phức tạp vô cùng, là có người không vừa mắt Đinh Húc, nhưng nếu như không phải có người không vừa mắt nha, thì là do Trương Dương phá hoại…Mà cũng đúng, chẳng phải Trương Dương cũng từng bị đánh ở ngoài trường rồi sao, khó trách sẽ hiểu theo cách đó thật.
Có điều cũng trùng hợp quá, người lúc trước đánh Trương Dương, cũng chính là người nhờ hắn chuyển thư – Lý Thịnh Đông.
Đinh Hạo thầm cầu nguyện cho Lý Thịnh Đông. Thật đúng là quả báo, lúc trước rõ ràng đánh người ta, bây giờ bị người ta vô tình hại lại.
Đinh Hạo thở dài, lại nhìn phía trước, logo trên vô lăng rất gây chú ý, một chiếc Audi A8. Đinh Hạo lấy cánh tay đẩy nhẹ Đinh Húc, nói: “Cậu… Không nói gì với người nhà sao?”
Đinh Húc đương nhiên cũng có chú ý đến những thứ này, giọng nói khàn khàn: “Tôi định ngày mai mới nói với cha tôi.”
Đinh Hạo nhìn bộ dạng cau mày tái nhợt của hắn, lòng cũng thở dài, hắn và Đinh Húc đều gặp tai nạn, có điều gia đình hắn lại may mắn hơn Đinh Húc nhiều lắm. An ủi vỗ vỗ vai hắn, nói: “Không quản được thì đừng lo nhiều nữa, chuyện này sai cũng đâu phải do cậu sai, hiện giờ cậu nói mấy câu thì đâu có ai nghe đâu. Tôi khuyên bà nội tôi mua phòng ở mà còn muốn đứt cả lưỡi kìa, huống chi cậu…Nếu có gì cần hỗ trợ, cậu phải đến tìm tôi đấy, tôi bảo Bạch Bân giúp cậu.”
Đinh Húc nghe mấy câu đầu còn có chút cảm động, nhưng đến câu cuối cùng thì nhịn không được buồn cười, nhìn hắn cười một cái nói: “Cậu đúng là chẳng thay đổi gì.”
Đinh Hạo bị nụ cười của hắn là cho ngơ một chút, nhìn hắn một hồi, nghĩ khó trách tên Lý Thịnh Đông lại coi trọng Đinh Húc, người bình thường lạnh lùng như băng, lúc cười rộ lên hoặc là khóc nhất định rất đẹp.
Sau khi đến khách sạn Đinh Hạo còn ở lại giúp bố trí nốt chỗ ở, đến quầy lễ tân mới biết đã được chuẩn bị loại phòng xa hoa, Đinh Hạo chậc lưỡi: “Thật sự là lỗ vốn quá, tôi mở miệng còn chưa được đãi ngộ tốt như vậy…”
Đinh Húc nhìn qua cũng nhíu mày, nói: “Phòng phổ thông là được rồi, cái này cũng quá mức.”
Đinh Hạo nhét thẻ phòng vào tay hắn, cười nói: “Không có gì cả, cũng là người nhà tôi mở khách sạn, cậu cứ yên tâm ở lại đi, hắn không để ý mấy cái này đâu.”
“Vậy cũng quá…”
“Giời, cậu cũng đừng khách khí với hắn quá, cấm xem thường nhà giàu mới nổi nhá!”
“…”
Đinh Húc dẫn mọi người đi lên phòng, Đinh Húc ở đại sảnh tranh thủ gọi cho Lý Thịnh Đông, chắc người đầu dây bên kia đang ngủ, nói bằng giọng mũi, “Alo, ai vậy?”
“Ông lớn của cậu.”
“…Đinh Hạo cậu muốn ăn hành hả!” Người bên kia bị tức cho tỉnh ngủ, xoa nhẹ mặt một cái nói: “Tối rồi còn tìm tôi có chuyện gì?”
Đinh Hạo che điện thoại nhỏ giọng: “Nói cho cậu một tiếng, đều ổn cả rồi, đám Đinh Húc đã vào phòng. Lần này cậu sắp xếp phòng nào tôi đều nhớ cả kỹ cả, cậu có tiền quá nhỉ, không sợ sau này cha cậu mà tìm cậu tính sổ ha. Đúng rồi, lần tới tôi muốn lấy phòng cũng không được kém đâu đấy…”
Lý Thịnh Đông đáp qua loa: “Biết rồi, cậu nhảm ít thôi, à mà, chưa nói tên của tôi ra chứ?”
Đinh Hạo hừ một tiếng, nói: “Chưa nói.”
Lý Thịnh Đông nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, đừng để cho cô ấy biết là rôi. Tôi không muốn để cô ấy biết chuyện này, đến thời khắc mấu chốt cô ấy mới cảm động mà nhận lời ở bên cạnh tôi chứ…”
*Lý Thịnh Đông vẫn chưa biết Đinh Húc là con trai.
Đinh Hạo không nhịn được mà trợn trắng mắt nói: “Tôi nói cậu giỏi quá ha, đến cùng thì cậu hiểu được người ta bao nhiêu mà đã vội vàng xông lên như thế?”
Lý Thịnh Đông nói: “Cậu đừng có xía vào nhá!”
Đinh Hạo rất vui vẻ: “Rồi, tôi mặc kệ. Đúng rồi, cậu viết gì trên thư gửi cho người ta vậy? Viết tên sao?”
Lý Thịnh Đông dùng lời lẽ nghiêm túc dạy dỗ hắn, “Cậu quê nó vừa vừa thôi, viết tên lên đấy thì như trò đùa của bọn trẻ con à.” Nói xong lại đắc ý tiếp, “Tôi hẹn cô ấy buổi chiều thứ ba gặp mặt ở cửa sau trường, kí tên là tôi biết cậu biết. Thế nào?”
Đinh Hạo cảm giác là người bình thường đều không dám đi, cái điệu bộ này có khác quái gì đám đầu gấu vơ vét tiền chứ, còn thiếu điều chưa viết “Dám đến thì tao đánh mày.” nữa thôi. Hắn chậc lưỡi nói: “Cũng được, cậu… ây thật sự không cần tôi cố vấn hả?”
“Lắm miệng quá, tôi tự theo đuổi được rồi!”