Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Long Nữ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, nghe nói người đẹp thư ký tối nay có hẹn nên đã đi về từ sớm rồi. Đào Nhiên lúc này cầm chìa khóa đi từ phía trong ra, nhìn Long Nữ một cái, không nói thêm gì đi qua luôn. Long Nữ hậm hực lườm bóng lưng anh, ghê gớm lắm đấy, làm như cô nợ anh ta cả đống tiền không bằng, phí công cô đã ủng hộ cô ta như vậy. Bỏ đi, không thể yêu phụ nữ vốn đã là chuyện rất bi thảm, mình nên rộng lượng với anh ta thì hơn. Lần này thì đã hiểu tại sao Giang Đông chẳng bao giờ thèm để ý tới cơn giận dữ của cô rồi, vì mỗi lần cô giận, anh còn chưa kịp dỗ dành thì cô đã tự an ủi mình xong, hơn thế nữa còn không thể nhìn ra là cô đã buồn. Lấy được người vợ mạnh mẽ như vậy là có phúc đấy.
Long Nữ vừa đi xuống dưới tòa nhà thì nhìn thấy xe Giang Đông đang đỗ ở đối diện. Cô nguýt một cái rồi đi thẳng ra ngoài, không nhìn thêm lấy một cái. Đúng lúc đưa tay định vẫy taxi thì Giang Đông đã lái xe dừng ngay trước mặt cô. Cô gái dưới ánh nắng chiều, đôi mắt to tròn, đôi môi sắc hồng, bộ đồ vàng nhạt trẻ trung lại kín đáo, dáng người nhỏ nhắn khiến người khác muốn được ôm cô vào lòng. Giang Đông bật cười, mắt Long Nữ càng mở lớn, tên này tự nhiên chẳng có chuyện gì lại cười, lại còn cười cái kiểu làm người ta sợ thế chứ.
“Em muốn chạy?” Khóe môi Giang Đông mang theo ý trêu đùa, ý đó có nghĩa là em muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Tối nay em có việc.” Long Nữ bình tĩnh trả lời, mắt nhìn tứ phía, nói dối không phải sở trường của cô.
“Anh đã hẹn với em rồi, có việc thì em lùi lại đi.” Sự nhẫn nại của Giang Đông bay mất, nụ cười cũng không còn, đầu mày đã hơi cau lại.
“Này anh ép người quá đấy, canh có chịu nói lý lẽ không đó?” Long Nữ mang bộ dạng bị chọc giận tới mức không chịu nổi. Tuy biết nói lý lẽ với người đàn ông này chẳng khá gì đàn gảy tai trâu, nhưng cô là người văn minh, điều gì nên nói thì vẫn phải nói.
“Em có lên xe hay không? Anh xuống lôi em lên thì nhìn không hay đâu, hơn nữa em muốn nói lý lẽ, chúng ta tìm một chỗ nói cho tử tế.” Giang Đông đột ngột nhìn thẳng vào Long Nữ chầm chậm nói, giọng rất thấp nhưng rất có uy lực. nhưng mà có phải cô mới quen biết anh đâu, trước đây cô không để tâm, sao giờ lại so đo làm gì, thôi đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh làm gì, cẩn thận bị anh cho một trận đứng ngồi không yên.
Long Nữ bĩu môi, hai mắt trợn tròn, hai đầu lông mày dính lại với nhau, nộ khí khắp mặt, nhưng sau một phút đấu nhãn, cô đành phải thở hắt ra một hơi, tự mở cửa leo lên xe. Giây phút đó cô cảm thấy thật tủi thân và sầu thảm, cả tức giận nữa vì bản thân thật kém cỏi, nhưng trong mắt Giang Đông thì lại thoáng một nét đắc ý.
Xe của Đào Nhiên đỗ ngay phía sau xe Giang Đông, anh ngồi trong xe nhìn thấy nét mặt lúc thì tức giận, lúc thì bất lực, lúc lại tủi thân của Long Nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện rõ ràng sự mâu thuẫn giữa vẻ cứng cỏi, nhưng lại không thể không nghe lời. Cô gái này đúng là người đa nhân cách. Khi tranh cãi với anh thì hệt như sư tử gầm gừ, khi đối diện với Giang Đông thì lại trở thành con mèo ỉu xìu. Sau khi xe của Giang Đông rời đi, anh nhìn hình ảnh mình trong tấm gương chiếu hậu, cười tự giễu. Việc nhà của người ta thì liên quan gì tới mình, chuyện không nên dính dáng thì tách bạch ra vẫn sẽ tốt hơn. Mà không rõ khi Giang Đông biết tin vợ mình là trợ lý cho anh thì sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ, anh thật mong được xem cảnh này.
Lúc này điện thoại đổ chuông.
“Ba, con biết rồi, con về ngay đây.” Nói xong anh khởi động xe đi về hướng ngoại thành.
Tại nhà hàng Âu trong Đông Nam, một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi tại vị trí đẹp nhất. Nhân viên ở đây đều biết anh chàng nam tính kia chính là sếp của họ, thế nhưng tất cả nhân viên được đào tạo bài bản ở đây tuyệt đối không vì có ông chủ tới mà thay đổi thái độ, tất cả đều tiến hành công việc của mình y như bình thường. Đang giờ đông khách, cặp đôi ngồi ở vị trí đó lại càng thu hút sự chú ý của người khác.
Giang Đông nhẫn nại cắt hết chỗ thịt bít tết. Long Nữ không muốn nhìn, nhưng vẫn không kìm lòng được, thỉnh thoảng lại trộm nhìn. Người này chỉ cắt thịt bít tết giúp cô hồi chưa cưới. Khi đó cô cực kỳ sùng bái anh, cảm thấy mình thực sự đã tìm được một người đàn ông rất tốt, yêu cô chiều cô đến vậy. Nhưng cưới rồi, hai người rất ít khi ra ngoài ăn, lại còn không bao giờ đi ăn đồ tây, vì anh toàn nói cô ngốc và phiền phức. Vở kịch hôm nay là thế nào đây? Phục vụ bàn rót rượu vang vào ly, màu đỏ thắm tươi rói của rượu khiến người ta mới nhìn đãthấy nôn nao. Một người không hiểu biết gì về rượu như cô cũng lờ mờ hiểu được giá trị của nó không hề nhỏ.
Giang Đông đặt đĩa thịt đã cắt xong trước mặt Long Nữ, mỉm cười tỏ ý bảo cô ăn đi. Long Nữ mím môi cầm dĩa lên ăn một miếng. Cô không thích ăn những thứ này lắm, trước đây vì anh nên mới cố ép mình thích ứng với thói quen, sở thích của anh, giờ thì không cần nữa, tự nhiên hứng thú sẽ ít đi.
Giang Đông nhìn biểu cảm của Long Nữ, không để tâm nhiều, vừa cười vừa nhấc ly rượu lên nhẹ nhàng nói: “Uống một ly được chứ?”
Nhìn khuôn mặt của anh xuyên qua lớp chất lỏng đỏ tươi, không biết tại sao suy nghĩ trong đầu lại là, liệu anh có như vậy với người phụ nữ khác? Nếu vậy thì cô là cái gì? Chẳng phải đã ly hôn rồi sao, cô đúng là rất yêu anh, nhớ anh, nhưng nếu đã lựa chọn con đường này thì chẳng có lý do gì để quay đầu, tuy rằng đau nhưng vẫn phải nói rõ ràng thì tốt hơn, như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Long Nữ nâng ly lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt ly xuống, nhìn Giang Đông nghiêm túc nói: “ Bất luận anh có chấp nhận hay không, sự thật chúng ta đã ly hôn rồi, cứ tiếp tục dây dưa thế này không có ích lợi gì, không phải sao?”
Giang Đông tựa như không nghe thấy lời cô nói, vẫn tiếp tục thưởng thức mỹ tửu, nhìn ngắm cảnh đêm, không nhìn ra được có biến đổi cảm xúc nào không.
“Chúng ta quen nhau trong một tháng, em chấp thuận lời cầu hôn của anh, sau đó anh trở lại thành phố B, còn em vẫn ở thành phố D học tiếp, nửa năm liền không gặp nhau. Lần gặp tiếp theo là tại đám cưới của chúng ta. Trước đây em cảm thấy đó như một câu chuyện cổ tích, thật đẹp đẽ. Nhưng hiện tại, trưởng thành hơn, em mới nhận ra khi đó có phải mình đã quá liều lĩnh, chẳng hiểu chuyện gì, tự cho rằng đó là tình yêu. Nhưng trong suốt chặng đường từ yêu đến hôn nhân, luôn chỉ có một mình em, em yêu, em khóc, em cười. Ngoài những rắc rối phiền toái, em hình như chẳng chẳng cho anh được thứ gì. Giờ nhớ lại, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy nhưng hình như chưa từng bình tĩnh nói chuyện cùng nhau thế này. Anh luôn coi em như đứa trẻ con, luôn cho rằng em không hiểu chuyện. cho rằng em không thể hiểu thế giới của anh. Nhưng em cũng là một con người độc lập, em cũng có tư tưởng của em, có cuộc sống của em, em không thể hoàn toàn sống bám vào anh. Sau khi ly hôn rồi, em luôn nghĩ có phải mình lại quá kích động bồng bột rồi không, nhưng chuyện này chưa hẳn đã là không tốt. Thà một đao chặt đứt còn hơn cứ mãi tự lừa dối bản thân.”
Hình như Long Nữ chưa từng nói liền một lúc nhiều như vậy với Giang Đông, bản thân cũng hơi giật mình, cúi đầu nhìn ly rượu, cô nghe tiếng thở của Giang Đông đang dần nặng nề hơn. Cô biết đó là dấu hiệu anh tức giận, hơn nữa lúc anh không nói năng gì là đáng sợ nhất. Anh ta sẽ cứ như vậy mà nhìn, chỉ nhìn không thôi mà khiến toàn thân cô run rẩy.
Giang Đông đặt ly rượu, chạm vào chiếc nhẫn trên tay, dường như đang suy nghĩ, dường như đang hồi tưởng, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Em nói vậy có ý gì?”
Long Nữ ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn anh, có ý gì à? Có ý gì như vậy còn chưa đủ rõ ràng?
“Chúng...chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa, về phần ba mẹ... em sẽ nói chuyện.” Giọng nói của Long Nữ rất nhỏ, nhưng giọng điệu thì cực kỳ kiên định. Cô hiểu trốn tránh không phải cách, nếu đã ly hôn thì trong nhà sơm muộn gì cũng sẽ biết. Có câu thành thật thì được khoan hồng mà, ba cô chắc hiểu câu này rõ nhất, ôi chao, không biết khi đó cô sẽ chịu kết quả bi thảm đến mức nào đây.
“Nếu anh không đồng ý thì thế nào? Giang Đông nheo mắt nhìn cô.
Long Nữ hoàn toàn kinh ngạc, không đồng ý? Điều này cô thực sự chưa nghĩ tới. Theo kinh nghiệm của cô thì đáng lý anh phải vội vàng đồng ý ấy chứ, anh xuất sắc như vậy, nhiều cô gái yêu thích anh như vậy, trút bỏ được cô sẽ càng tốt mà.
“Việc này... em không biết, tóm lại là giờ em muốn được yên tĩnh.” Long Nữ trở nên hoang mang, suy nghĩ ban đầu hoàn toàn bị phá vỡ, người đàn ông này qua kỳ dị.
Giang Đông tựa vào ghế nhìn cô. Lúc này Long Nữ lại giống lúc cô làm sai chuyện gì đó thời vẫn còn ở nhà, hoang mang, lo sợ, căng thẳng. Anh nghĩ có thể nào là vì chênh lệch tuổi tác quá lớn nên Long Nữ luôn có vẻ sợ anh, khi đó anh đã coi điều này là tình yêu, là sự kính trọng của cô đối với anh, giờ mới nhận ra sự sợ hãi này xuất phát từ bản năng. Anh thực sự rất đáng sợ sao?
Long Nữ thấy anh không nói gì, cũng không dám lên tiếng. Nhưng cứ kìm nén thế này cũng đâu phải cách, cô ngẩng phắt đầu, mắt sáng lấp lánh tựa như lấy hết dũng khí của mình, khuôn mặt căng thẳng nói: “Giang Đông, anh đừng ức hiếp người khác, em nói không gặp anh tức là không gặp, anh có đến tìm em cũng không gặp. Mấy ngày nữa em sẽ về nhà nói rõ, mặc kệ có ra sao thì ra.” Nói cô liền đứng dậy rời đi.
Có thể là vì đi qua nhanh, có thể là vì vừa rồi cô đã quá gắng sức, nên mới xuống được tầng dưới thì đã thở phì phò. Nhớ lại hình ảnh Giang Đông vừa rồi, cô tủi thân mím chặt môi, anh ta là vậy, nhìn cô náo loạn, nhìn cô khóc lóc, nhìn cô đau lòng, nhưng chưa từng dỗ dành cô, chưa từng đuổi theo cô. Hôm nay coi như cô đã giành lại được một ít tự tôn của mình.
Giang Đông vẫn ngồi đó, chai rượu đã nhìn thấy đáy. Buông tay cô? Anh chưa từng có suy nghĩ, sau ngày hôm nay lại càng không. Anh biết mình có lẽ đã quá đáng, nhưng rất nhiều chuyện không thể nói thay đổi là thay đổi được, đặc biệt là đối với một người đàn ông. Anh cũng rất muốn dỗ dành cô, nhưng anh thực sự không thế thốt nên lời.