Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuộc họp buổi chiều thực sự khiến Long Nữ căng thẳng vô cùng. Không phải cô không chuyên nghiệp, dù cô đúng là không chuyên nghiệp thật, không phải cô không dám đối mặt với Giang Đông, dù cô đúng thật là không dám. Tóm lại là cô đã phải xây dựng tâm lý suốt cả buổi sáng. Người đẹp thư ký trông bộ dạng căng thẳng của cô mà hiếm có dịp không cười nhạo cô, còn giúp cô sắp xếp tài liệu, sau đó uốn éo bước tới dịu dàng nói: “Long Nữ à, có phải cô không khỏe không? Hay là xin nghỉ đi, tốt nhất là tới bệnh viện khám xem thế nào.”
Long Nữ cảm kích ngẩng đầu lên, trong lòng chất đầy nỗi khó hiểu, cô này chuyển tính nết à, sao lại tốt với cô thế? Chẳng lẽ cô có khuynh hướng thích bị đày đọa nên người ta đối xử tốt với mình thì chịu không nổi? Cô còn chưa kịp mở miệng thì người đẹp kia đã tiếp tục dùng nụ cười “mê người” nói: “Tôi có thể thay cô dự cuộc họp, hơn nữa tôi cũng có biết một chút về dự án này, tôi và tổng giám đốc Giang của Đông Nam... cũng có quen biết một chút.” Nói đến đây khuôn mặt người đẹp lộ ra vẻ xấu hổ e lệ, vừa rồi Long Nữ còn có chút ít cảm kích cô ta, giờ thì hiểu hết rồi, hóa ra là vì Giang Đông à. Nghĩ lại một chút, Giang Đông đáng chết dám thò tay đến tận đây cơ à, nhìn xem, anh khiến em thư ký bé bỏng mê mẩn đến mức nào kìa. Hừ, quyết không để anh đạt được âm mưu. Nghĩ tới đây nối lo sợ và căng thẳng trong lòng Long Nữ bị quét sạch bách, oai phong hùng dũng ôm đống tài liệu đi vào thang máy.
Người đẹp thư ký tức tối dậm chận, căm hận chỉ vào bóng lưng Long Nữ mà nói: “Hứ, con ranh kia, cô xứng làm phượng hoàng được sao?” Cô ta không biết, “con ranh” mà cô ta nói vốn dĩ là phượng hoàng, một phượng hoàng tự bay xuống khỏi cành cao, nguyên nhân hoàn toàn là tại người đàn ông mà cô ta vừa tơ tưởng đến.
Nhận được cuộc gọi của Tần Chi Dương gọi cô tới văn phòng của anh một lát, đúng lúc cô cũng muốn tìm gặp anh ấy nói chuyện Trác Lan, muốn hỏi anh ấy tại sao lại bắt tay với tên Giang Đông lang sói kia. Văn phòng của Đào Nhiên ở tầng 35, văn phòng của chủ tịch ở tầng 40, còn của Tần Chi Dương thì ở tầng 33. Cô nhanh chóng tới được văn phòng của anh, gõ cửa rồi mỉm cười đẩy cửa đi vào.
Tần Chi Dương không giống với Giang Đông và Đào Nhiên. Giang Đông cho người ta có cảm giác lạnh lùng, khó tiếp cận, Đào Nhiên thì luôn cười, nhưng không khí xung quanh lại ám chỉ phải giữ khoảng cách với anh ta xa một chút. Còn Tần Chi Dương thì lại là người rất thân thiện, đối với ai cũng vậy, tính khí cực kỳ dễ chịu. Hồi đó anh hơn cô hai khóa, luôn đối xử với cô như anh trai với em gái, lại thêm quan hệ với Trác Lan nên ba người họ thân nhau lắm. Ai ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy. Thế nên mới nói tất cả mọi chuyện đều không thể lường trước. Ai biết được cặp đôi mà ai cũng nghĩ sẽ ở bên nhau trọn đời này lại đứt gánh trong yên lặng như thế. Cái trò tình cảm này không thể dùng lý lẽ thường tình để xét đoán. Ai mà biết một cô gái không chịu yêu đương như cô lại đi lấy chồng ngay khi vừa mới tốt nghiệp. Rồi ai mà biết được người sợ cha mẹ, sợ Giang Đông như cô lại dám nằng nặc đòi ly hôn. Thế sự thật khó đoán.
Long Nữ mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt hạnh phúc của Trác Lan khi nằm trên giường nói với cô, Long Nữ, cả đời này tớ quyết định sẽ đi theo Tần Chi Dương. Nhưng cô lại nhớ ra, vừa mới hôm qua thôi, trên một chiếc giường khác, bốn năm sau khi nói ra câu kia, Trác Lan bình thản nói với cô, thế sự khó đoán. Cô cũng không biết sau này sẽ ra sao, khi trước chính hai người họ cho cô niềm tin vài tình yêu, rồi cũng chính hai người họ phá hỏng hi vọng của cô đối với tình yêu. Ngày họ chia tay, Trác Lan không khóc, chỉ ngẩn ngơ đứng ở dưới cửa sổ ngắm nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói một mình, “Nhìn xem, anh ấy đang ở trên chiếc máy bay kia, anh ấy đi rồi, tớ sẽ không bao giờ tìm thấy anh ấy nữa.” Còn Long Nữ đứng bên cạnh khóc lóc, vừa khóc vừa mắng, tại sao cậu không giữ anh ấy lại, tại sao cậu không đi cùng anh ấy, hai người yêu nhau như vậy tại sao phải chia tay? Mặc cho cô khóc, mặc cho cô náo loạn, Trác Lan chỉ ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời xanh thẳm, khóe miệng mỉm cười, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Sao anh lại ở đây?”
“Sao em lại ở đây?”
Hai người cùng cất lời, rồi cùng không nhịn được mà bật cười. Tần Chi Dương tỏ ý bảo cô nói trước. Long Nữ hơi ngước mặt lên, cố gắng thở hắt ra một cái rồi khẳng khái nói: “Em ly hôn rồi.”
Tần Chi Dương hơi nhíu mày, ly hôn? Chẳng phải Giang Đông nói chỉ là Long Nữ đang gây sự thôi sao, sao mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức này? Anh và Giang Đông quen biết nhau từ trước khi anh quen Long Nữ, tuổi tác xấp xỉ nhau, lại đều là người trong nghề nên quan hệ cũng không tệ. Nhưng khi anh đang ở bên Mỹ, được tin Giang Đông cưới Long Nữ thì anh thực sự kinh ngạc. Trong đầu hình dung ra cô gái nhỏ lúc nào cũng đi theo anh và Trác Lan, khuôn mặt ngây thơ non nớt suốt ngày nói phải gặp được bạch mã hoàng tử của mình thì mới chịu yêu. Còn Giang Đông, cái tên cả ngày mặt mũi lầm lì, luôn khiến người ta không thể đoán được tâm ý, hai người này là một tổ hợp kỳ lạ. Lần này anh trở về, đúng dịp hợp tác với Giang Đông, khi nhắc tới Long Nữ, Giang Đông chỉ nói cô đang gây sự, mãi tới hôm qua, thấy Long Nữ ngồi phía sau Đào Nhiên thì anh mới ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình.
“Ly hôn? Long Nữ, em đâu còn là trẻ con nữa, em chắc chắn không phải là đang kích động chứ?”
“Em thấy lúc kết hôn mới là kích động, hơn nữa thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như em đây mà sợ không ai thèm sao, cho tên Giang Đông đó thuận lợi đi tìm ma nữ.” Lúc nói câu này, Long Nữ đang nghĩ tới vẻ e lệ của em người đẹp thư ký kia, cô lại càng thêm bực mình, chút ân hận áy náy theo gió bay sạch mất.
“Em đó, khi nào mới làm người khác yên tâm được đây? Vậy tại sao em lại chạy tới làm trợ lý cho Đào Nhiên?” Tần Chi Dương xem thái độ của cô là biết, vẫn là tính khí trẻ con đó, tiếp tục nói thế nào cô cũng thấy phiền mà cũng chẳng mang lại kết quả gì.
“Đản Đản xin cho em vào đây, sau đó người đẹp họ Đào cho em thăng quan, đơn giản vậy thôi.” Long Nữ nói nhẹ tựa lông hồng, đưa tay nghịch nghịch ống bút trên bàn của Tần Chi Dương. Bản thân cô hiếu động, chẳng lúc nào chịu yên.
“Người đẹp họ Đào?” Tần Chi Dương không hiểu gì.
Long Nữ đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Đào Nhiên.” Sau đó tiếp tục đùa nghịch cái ống bút, lôi hết các thứ trong ngăn kéo nhỏ xíu ra, mải mê chơi đùa, không nhìn thấy vẻ mặt muốn co rút của Tần Chi Dương.
“Đúng rồi, sao anh không hỏi xem Đản Đản thế nào, anh thực sự quên cậu ấy rồi sao?” Long Nữ hoàn toàn bóc tách xong cái ống bút, loay hoay lắp ghép một lúc lâu cũng không ấn được vào nên rất khó chịu, đẩy hết lên phía trước rồi đưa ánh mắt rầu rĩ chằm chằm nhắm vào Tần Chi Dương.
Tần Chi Dương có lẽ không ngờ cô lại hỏi trực tiếp như thế, bị hỏi xong thì ngẩn người, không nói gì, đưa tay đỡ lấy chiếc ống bút đã bị cô tháo tung tỉ mỉ lắp lại từng chút một. Long Nữ thấy anh như vậy thì nổi nóng, đưa tay cướp mẩu ống bút anh đang chuẩn bị lắp vào, hậm hực trừng mắt với anh: “Tần Chi Dương, em luôn cho rằng anh là người con trai tốt, người con trai tốt thì không nên làm như vậy. Đản Đản vẫn luôn chờ đợi anh, tại sao anh lại không có động tĩnh gì?”
Tần Chi Dương tựa người vào ghế nhìn cô, chầm chậm nói: “Long Nữ, bọn anh luôn nói em vẫn là trẻ con, thế giới của em rất đơn giản, rất sạch sẽ, em nghĩ chuyện gì thì sẽ làm chuyện đó. Em cảm thấy thích Giang Đông em liền kết hôn với anh ta, muốn ly hôn liền ly hôn. Nhưng liệu có bao nhiêu người có thể sống giống như em? Bọn anh chia tay nhau đã lâu như vậy rồi, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Đúng là trong lòng bọn anh vẫn có hình bóng của người kia, nhưng em bảo anh ngay lúc này chạy tới trước mặt Trác Lan nói với cô ấy rằng hãy quay trở về bên anh, em nghĩ Trác Lan sẽ nghe lời anh sao? Nếu cô ấy nghe lời anh, thế thì có chuyện bọn anh phải chia tay không?”
Long Nữ đưa trả anh mảnh hình vuông kia, ngồi yên một chỗ. Rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh vui vẻ nói: “Anh nói câu này tức là vẫn còn yêu Đản Đản, thật là, anh nói sớm một chút có phải tốt không?” Cô đang muốn nói tiếp thì điện thoại đổ chuông, liếc xem thì là người đẹp họ Đào gọi. Cô thở dài một cái rồi đứng dậy, thẳng lưng cao đầu, hít vào một hơi thật sâu rồi nghe máy: “Thưa Tổng giám đốc vâng em sẽ qua ngay.”
“Em đi đây, anh mau mau giải quyết vấn đề cá nhân của anh đi, em thấy cô thư ký ngoài kia của anh trông cũng chả ra làm sao, anh mau đi tìm Trác Lan đi.” Để lại câu này xong thì Long Nữ cũng vội bước ra ngoài, vẻ mặt cứ như đi ra pháp trường, vì Đào Nhiên gọi cô mau quay về, Giang Đông đã đến rồi.
Tần Chi Dương khẽ lắc đầu cười. Đúng lúc này thư ký bước vào thông báo đã sắp đến giờ họp. Anh ngẩng lên nhìn, nhớ đến lời Long Nữ nói ban nãy, lại càng thấy buồn cười hơn. Cô thư ký nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, vị Phó tổng này tính tình luôn rất thân thiện hòa nhã, nhưng sao hôm nay lại cười có phần kỳ quái như vậy?