Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bác sĩ tâm lý cũng thấy không thể nào tin được.” Anh cười: “Cũng thật kì lạ, đến bản thân anh còn cảm thấy không thể tin được."
Thời Ngọc Minh nhỏ giọng hỏi: "Trước đây anh chưa từng bao giờ đến núi Vân Đài sao?"
"Chưa đến, một lần cũng chưa đến."
"…Ồ."
"Em cũng không tin sao? Chuyện này thật sự là có chút thâm sâu khó hiểu, bản thân anh cũng không đoán ra được chuyện gì đang xảy ra."
Thời Ngọc Minh nói: "Anh có thể...!giới thiệu bác sĩ tâm lý của anh cho em được không?"
Nụ cười của Phong Đình Quân biến mất: "Làm sao vậy? Em cũng bị bệnh à?"
"Không có, em rất khỏe."
"Đó là bọn trẻ..."
"Bọn trẻ cũng rất tốt, em chỉ muốn hỏi cô ấy vài câu."
Phong Đình Quân hiểu ra: "Về tiên sinh sao?"
Cô liếm môi, rồi gật đầu: "Đúng vậy."
Anh cười đau khổ: “Em đúng là thật thà lắm, một chút cũng không giấu giếm sự lo lắng cho tiên sinh."
Thời Ngọc Minh nói: "Em nghĩ rằng cởi mở và trung thực thì sẽ tốt hơn, từ lúc bắt đầu sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, cơn hơn là làm mọi người hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"..."
"Hiểu lầm vẻ mặt thiện cảm của anh đối với em là bởi vì anh thực sự chỉ là người thay thế cho anh ta?"
"..."
"Hiểu lầm là em và anh giả vờ yêu đương là vì muốn diễn kịch cho ông nội xem, em hoàn toàn không quan tâm đến anh chút nào sao?"
Thời Ngọc Minh thở dài một hơi: "Anh hà tất gì lại..."
“Hà tất gì phải chọn nói rõ ràng?” Phong Đình Quân cười nhẹ: “Ngọc Minh, nói ra, ít nhất anh cũng có thể tự thành thật với bản thân mình, sau này tất cả những nụ cười và sự thân mật mà em dành cho anh, thực ra đều là dành cho một người đàn ông khác, khoảnh khắc đó anh có thể tự nhắc nhở bản thân mình rằng, phải nhận ra rõ ràng chính mình, không thể để bản thân chìm đắm được."
"..."
"Anh nói sai rồi sao? Tại sao không nói nữa."
Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại: "Em không biết nên nói gì."
"Em không cần phải nói gì cả, anh đều hiểu, anh làm sai mọi chuyện, là anh có lỗi với em và các con, đây là những gì anh đáng phải nhận, anh phải nhận lấy, cho dù là bảo anh đi chết, anh cũng sẽ không nói lời thứ hai."
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng nói: "Em không bảo anh đi chết, anh sống cho tốt đi, vì ông nội Phong, vì hàng nghìn nhân viên trong công ty anh mong chờ anh phát lương."
Bầu trời từ từ tối dần đi.
Khi màn đêm dần dần buông xuống, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm xuống.
Phong Đình Quân cởi áo khoác của mình ra quấn lấy cho cô: "Mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Không cần đâu..."
"Anh có thể hiểu được em vì tiên sinh mà giữ lại thân thể ngọc ngà này, không bằng lòng chấp nhận áo khoác ngoài của một người đàn ông khác, nhưng mà Ngọc Minh, em không được bị bệnh, em còn có bao nhiêu người phải bảo vệ, có rất nhiều việc phải làm.
Hôm nay chúng ta vội vàng rời đi, cũng không cầm được bản hợp đồng hiến tặng mà Tôn Bảo đã ký."
Thời Ngọc Minh mím môi, vẫn là nhận lấy, rũ rũ áo khoác rồi khoác lên người mình.
Bên ngoài áo khoác, vẫn còn lưu giữ lại hơi ấm của cơ thể anh.
Lại còn có...!mùi khói thuốc thoang thoảng, còn có cả mùi rượu.
Thảo nào giọng của anh lại giống như tiên sinh đến vậy, hóa ra đã hút thuốc.
Phong Đình Quân đưa điện thoại di động của mình cho cô, nhân tiện bấm luôn số của nữ bác sĩ: "Đây chính là bác sĩ tâm lý của anh, em có vấn đề gì thì có thể hỏi ý kiến cô ấy.
Hai người cứ từ từ nói chuyện, anh đi sang bên cạnh, sẽ không nghe lén."
Nói xong, anh đã quay lưng bước đi ra chỗ xa, đứng dưới gốc cây đa quay lưng về phía cô, nhìn về nơi xa xăm, không biết là đang nghĩ cái gì.
“Alo? Anh Phong?” Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên trong điện thoại, triệu hồi lại suy nghĩ của cô.
Sự chú ý của Thời Ngọc Minh bị thu hút vào điện thoại: "Xin chào, tôi là..."
Nữ bác sĩ ở đầu dây bên kia ngừng lại, cười rạng rỡ: "Tôi nghĩ là, tôi có thể biết cô là ai rồi."
"Hả?"
"Nếu như tôi đoán không sai, thì cô có lẽ là...!vợ cũ của anh Phong?"
Thời Ngọc Minh có chút ngạc nhiên, nhưng mà vẫn lịch sự đáp lại: "Đúng vậy, tôi là vợ cũ của anh ấy, tôi học Thời, Thời trong từ thời gian.".