Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong bóng tối, Thời Ngọc Minh cũng không thấy đượccái gì, nhưng người đàn ông nọ lại có vẻ hết sức thành thạo.
Anh ta đi vào nhà bếp, múc hai chén súp gà rồi trở lại, rất thuần thục, ngồi xuống ở đối diện cô.
Trong hơi thở có mùi thơm của súp gà.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm trong bóng tối như thế này.
"Mùi vị rất ngon" Người đàn ông khẽ nhấm nháp một miếng: "Rất có mùi vị món ăn của mẹ".
Thời Ngọc Minh ngượng ngùng cười một tiếng: "Tôi học theo người giúp việc trước đây.
Mặc dù bà ấy chỉ là một người làm vườn, nhưng tay nghề nấu cơm không kém chút nào so vớiđầu bếp chuyên nghiệp.
Món ngon nhất là làm hoành thánh, sủi cảo.
Chỉ tiếc tôi chỉ có thể học được một chút ít từ bà ấy, nồi súp gà này còn kém xa lắm"
Giọng nói của người đàn ông nọ hết sức dịu dàng: "Đã rất tốt rồi, tôi rất thích".
"Cảm ơnanh" "Cô có biết cô đã nói bao nhiêu lần câu cảm ơn với tôi rồi hay không?" Thời Ngọc Minh ngây ngẩn.
Những lời này, hình như có chút quen thuộc.
Lần trước lúc Tổng Giám đốc Hoắc tới, cũng nói một câu y hệt thể này.
"Thưa anh...!Anh.." Chẳng lẽ anh ta là Hoắc Viễn Thiên?
Thời Ngọc Minh cẩn thận nhớ lại một chút, người đàn ông này rất thần bí, cho tới bây giờ chưa từng để cho cô nhìn thấy mặt của anh ta.
Nhưng chuyện của cô, anh ta đều rõ như lòng bàn tay, ngay cả chi phí giải phẫu cũng coi như là vừa đủ.
Dáng người cũng khá giống với Tổng Giám đốc Hoắc.
Chẳng qua là...!Giọng nói dường như có chút không giống nhau lắm.
"Được rồi, không nói cái này nữa, nói chuyện của cô một chút đi".
Người đàn ông nọ chuyển đề tài: "Vẫn chưaly dị à?".
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng vừ" một tiếng: "Phong...!Chồng cũ của tôi tạm thời có việc ở công ty, nên chưa làm thủ tục ly hôn"
Người đàn ông hỏi: "Cô có tin không?"
"Công ty bận bịu, là cớ mà đàn ông thường mượn nhất"
Thời Ngọc Minh không hiểu: "Vậy tại sao anh ta lại không muốn ly dị với tôi chứ? Trước đó anh ta chỉ mong sớm ngày ly dị với tôi.
Bây giờ tôi đồng ý, thậm chí tôi cũng đã đến cửa cục dân chính rồi nhưng mà anh ta lại lâm trận bỏ chạy."
"Cái này đoán chứng chỉ có mình nah ta biết thôi".
Tâm trí của Thời Ngọc Minhrối như mớ bòng bong.
Hôm nay Phong Đình Quânnói trong điện thoại rằng anh không muốn ly dị.
Có thể nguyên nhân cũng chỉ là không muốn để cho cô cùng đàn ông khác cùng ở chung một chỗ mà tiêu dao sung sướng.
Phong Đình Quân cũng quá để mắt đến cô rồi.Cô đã là mẹcủa hai đứa bé, hơn nữa còn là người mắc bệnh nan y, làm gì có người đàn ông nào nguyện ý cưới cô chứ?
Từ giây phút có được chẩn đoán chính xác là bệnh ung thư phổi thời kỳ cuối đó, sinh mạng của cô đã bắt đầu thay đổi.
Mỗi một phút, mỗi một giây đều hết sức quý giá, làm gì còn có chỗ để tiêu dao sung sướng.
"Mẹ cô có khá hơn chút nào không?" "Tốt hơn nhiều" Thời Ngọc Minh nói: "Cảm..."
Cô lại theo thói quen muốn bật thốt lên một tiếng "Cảm ơn", nhưng rồi lại ngừng lại.
Người đàn ông nọ bị cô chọc cười, thấp giọng cười hai tiếng: "...Quả nhiên."
"Cái gì quả nhiên?"
"Rất giống với cố nhân của tôi.
Cô ấy cũng như vậy, rất đơn thuần, rất khả ái, rất khiến người ta thương xót, cũng rất biết cách làm cho người ta yêu thích."
Thời Ngọc Minh có chút hiếu kỳ: "Thưa anh, cố nhân của anh...!Cô ấy kết hôn rồi sao?"
"Kết hôn rồi"
Thời Ngọc Minh khuyên anh ta: "Thật ra thì...!Cuộc sống dài như vậy, không cần cố chấp mãi với một người.
Nếu côấy đã kết hôn, không bằng chúc phúc côấy đi, đồng thời cũng trả tự do cho mình.
Anh tốt như vậy, xứng đáng có một cô gái tốt hơn".
Người đàn ông nuốt vào một hớp súp gà, giọng nói trầm trầm: "Đây coi như là nghĩ thông suốt cái gì gì đó đấy à?"
"...!Tôi chẳng qua là bộc lộ cảm xúc trong lòng mà thôi.
Anh cũng thấy rồi đấy, tôi chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Tôi đã chấp nhất, đã níu kéo chồng mình nhiều năm như vậy rồi.
Bất kể tôi cầu khẩn thế nào, giải thích thế nào, cũng không có cách gì có thể khiến cho anh ta hồi tâm chuyển ý.
Khi một người không thương mình thì mình làm chuyện gì cũng là sai"
Người đàn ông nọ cười có chút miễn cưỡng: "Cô nói đúng.
Người kia không thương mình, thì bất kể mình có đau khổ đến đâu đi chăng nữa thì cũng phí công mà thôi"
"Đúng vậy" Thời Ngọc Minh nói: "Cho nên không bằng nhìn về phía trước, bên người còn có người quan trọng hơn cần anh.
Quý trọng người trước mắt mình, tránh cho đến lúc không còn kịp rồi mới hối hận, khi ấy đã trễ mất rồi."
Người đàn ông dùng muỗng gõ chén của cô một cái: "Ăn đi, một hồi lại nguội mất"
Mấy chuyện khuyên người thế này, thật ra chuyện tốn công vô ích nhất.
Dù cho có nói hay đến thế nào, đạo lý có đi sâu vào lòng người đến mức nào đi chăng nữa, người nghe không nghe lọt vào tai thì tất thảy đều là uổng phí.
Trước đó cô cũng là như vậy, người khác không ngừng khuyên, nhưng cô khăng khăng làm theo ý mình.
Cho rằng tấm chân tình của mình có thể làm Phong Đình Quân cảm động, nhưng kết quả thế nào đây?
Cố chấp của người đàn ông nọ với cố nhân của anh ta, chỉ sợ rằng khuyên can vài ba câu trong nhất thời cũng không thể từ bỏ được.
Nói cho cùng, cô cùng với người đàn ông nọ cũng coi như là đồng bệnh tương liên..
"Để trống thời gian vào cuối tuần tới" Người đàn ông bỗng nhiên nhắc một câu.
Thời Ngọc Minhnuốt súp gà xuống bụng, ngẩng đầu hỏi: "Cuối tuần tới cần tôi làm gì sao?"
"Trở về nhà họ Thời."
"Thưa anh, nhà họ Thời bây giờ đã bị cậu tôi nắm trong tay rồi.
Bây giờ tôi đi về cũng chẳng làm nên được chuyện gì."
"Nghe tôi" Người đàn ông nọ trấn định mà kiến nghị: "Thời Ngọc Minh, cô ở cùng với tôi, tủi nhục cô chịu tôi sẽ đòi lại giúp cho cô."
Nhà họ Thời.
Cố Quân Nhiđem món quàhết lòng chuẩn bị đưa cho Trương Huệ: "Mẹ, quà sinh nhật tặng mẹ".
Trương Huệ cười nhận: "Hôm nay sao con lại về đây? Đúng rồi, mẹ còn chưa hỏi con khi nào thì con với Phong Đình Quân mới đi đăng kí kết hôn đây?".
Nói tới cái này, Cố Quân Nhi cũng rất phiền lòng: "...Con cũng không biết"
"Sao con lại không biết được kia chứ? Trước không phải nói rồi hay sao? Chờ Thời Ngọc Minh chết thì cậu ta sẽ kết hôn với con".
"...!Nhưng Thời Ngọc Minhvẫn chưa chết.
Nghe nói lần trước làm phẫu thuật ở bệnh viện, cắt bỏ một phần phổi.
Hơn nữa, gần đây con thấy hình như cô ta còn rất có tinh thần.
Đoán chừng trong thời gian ngắn thì không chết được đâu".
Biểu tình của Trương Huệthoắt đổi một cái: "Dù sao cũng là ung thư thời kỳ cuối, không khỏi dễ dàng được đâu.
Chúng ta cứ chờ một chút."
"Mẹ" Cố Quân Nhi nói: "Đình Quận gần đây có cái gì đó rất không đúng.
Con cảm thấy anh ấy có khi nào...!Vẫn còn tình cảm với Thời Ngọc Minh hay không?"
Trương Huệ trầm mặc một hồi, thở dài: "Dù sao cũng là mối thù giết bố giết mẹ.
Mẹ không tin Phong Đình Quân có thể vì một người phụ nữ mà bỏ qua coi như không có gì như vậy được! Cứ cho là cậu ta là Thời Ngọc Minh có tình cảm sâu đậm đi, nhưng dù sao kia cũng là bố mẹ nuôi cậu ta từ nhỏ đến lớn mà!".
"Nhưng mà...!Không biết là có phải Thời Ngọc Minh nói cái gì cũng Đình Quân, hay không, dường như anh ấy đã bắt đầu có chút nghi ngờ vụ tai nạn xe sáu năm trước đó, muốn bắt đầu điều tra lại.
Lần trước anh ấy tới nhà chúng ta, chính là muốn tìm Tôn Uyển Hà hỏi tình huống khi đó.
Lúc ấy thật là nguy hiểm, cũng may con lanh trí, chọc giận Thời Ngọc Minh, để côta đưa Tôn Uyển Hà đi"
"...Quân Nhi, tai nạn giap thông chết người năm đó, con chắc chắn đã xử lý tốt chứ?"
Cố Quân Nhi gật đầu một cái, khẳng định nói: "Con có thể chắc chắn, hai chiếc xe kia đụng hỏng, sau tai nạn đã ngay lập tức bị kéo tới bãi phế liệu, sợ rằng sớm đã thành một đống sắt vụn rồi, không ai có thể nhận ra được hệ thống thắng xe đã bị động chạm đâu".
"Vậy thì tốt" Trương Huệ nói: "Sáu năm, cậu ta có muốn tra cũng không dễ dàng như vậy.
Bây giờ con phải canh chừng đứa bé mà Thời Ngọc Minh sinh cho cậu ta kia kìa.
Nếu chỉ có mình Thời Ngọc Minh thì thôi, cùng lắm chúng ta nghĩ thêm cách nào đó cho cô ta biến mất.
Nhưng mà con bé kia ở đó, trong lòng của Phong Đình Quân sợ rằng hơn nửa là dành cho đứa bé đó rồi."
Nói tới cái này, Cố Quân Nhilại tố khổ: "Anh ấy rất yêu thích cái thứ con hoang kia.
Ôm không rời tay.
Tự mình thay tã, cho nó bú sữa.
Cho tới bây giờ con chưa từng thấy qua người đàn ông nào có thể chăm sóc tốt cho trẻ sơ sinh như vậy.
Hơn nữa, anh ấy có vẻ như vẫn chưa tin tưởng con lắm, nên đã đưa đứa con hoang đó cho người giúp việc ở nhà cũ coi sóc.
Con nói muốn đến thăm lo cho đứa bé đó anh ấy cũng không chịu!"
"Con đừng vội, đứa bé kia giao cho mẹ.
Trương Huệ nói: "Con yên.
tâm, mẹ sẽ không để cho con làm mẹ kế của người khác đâu".
Tôn Báo với tư cách là người điều hành công ty xí nghiệp hàng đầu.
thành phố Hòa Vân, hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật cho vợ mình, không ít người thuộc xã hội thượng lưu vì nể mặt nên dẫn theo phu nhân nhà mình đến dự.
Sinh nhật sẽ cử hành ngay tại biệt thự nhà họ Thời.
Vườn hoa bên.
ngoài biệt thự ban đầu là do má Phúc xử lý, sau đó Tôn Báo cùng Trương Huệđi vào ở, thì thẳng thừng phá đi, xây một hồ bơi.
Dọc theo bốn phíahồ bơi, là bàn thức ăn buffet cùng tháp rượu đã bố trí xong từ sớm..
Cố Quân Nhithay một bộ đồ bằng da của Chanel, đứng đợi ở cửa một lúc lâu, mới nhìn thấy chiếc Maybach của Phong Đình Quân lững thững lăn bánh tới.
"Đình Quân!".
Phong Đình Quân bước xuống từ trên xe, nhưng ngay sau đó, lại có thêm một người bước xuống từ trên xe.
- --------------------.