Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người nọ không cho cô câu trả lời xác thực.
Chỉ là nói: "...!Tôi có phải Lục Hào hay không với cô mà nói rất quan trọng hay sao?”
Thời Ngọc Minh cắn môi, không biết nên trả lời làm sao.
Nhưng mà...!
Quả thật rất quan trọng.
“Thưa anh, nếu như anh thật sự là Lục Hào, thì tôi sẽ..”
Người nọ cười khẽ: “Cô sẽ làm gì?”
“Tôi cảm thấy anh và Như Ý nên đi nói chuyện thẳng thắn một chút.
Quá khứ giữa hai người có hiểu lầm, cần cởi bỏ khúc mắc.
Trong lòng anh còn để ý đến cô ấy như vậy, còn...!Còn tới tìm tôi.
Hai người nên ngồi xuống nói ra chuyện năm đó một lượt cho thật tốt”
Người nọ khẽ thở dài một cái, ôm ngang cô lên, đi tới bên mép giường nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt cô vào trong ngực: “Ngọc Minh, có lúc, quan hệ giữa người và người rất vi diệu.
Lúc nào gặp phải, lúc nào tách ra, kết quả sau cùng hoàn toàn khác nhau.
Bỏ lỡ một lần, đời này có lẽ cũng không có cơ hội được gặp mặt lại, cũng không cần thiết, nếu cứ ép uổng sẽ chỉ khiến cả hai người thêm khó xử mà thôi”.
Thời Ngọc Minh cảm giác mình quên cả hô hấp, cũng mất đi bản năng hô hấp.
Lời này của người nọ, giống như là thậm chấp nhận, cũng như là từ chối.
Cô cảm thấy có thể là thuốc gây tê lúc làm giải phẫu có tác dụng chậm, hoặc giả là người nọ quả thông minh, cô căn bản không đoán ra được tâm tư của anh ta.
“Ngọc Minh, trước đó không phải cô đã đồng ý với tôi sẽ không vấn vương mãi chuyện thân phận của tôi rồi hay sao? Cái đề tài này hãy dừng lại ở đây, chúng ta cùng nhau đi nốt quãng đường cuối cùng có được hay không?”
Lần này, Thời Ngọc Minh không khỏi cúi đầu.
Cô cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Thưa anh, thật xin lỗi, là tôi nuốt lời.
Có điều, đây là lần cuối cùng tôi tò mò về thân phận của anh.
Bởi vì chuyện này liên quan đến bạn thân tôi.
Sau ngày hôm nay sẽ không nhắc đến nữa”
“Được”
“Bây giờ tôi cũng không có cách phân biệt rốt cuộc anh có phải là Lục Hào hay không.
Nhưng nếu anh đúng thực là người đó, vậy thì tôi muốn nói với anh rằng Như Ý là cô gái tốt.
Hai người còn có cơ hội vãn hồi, trở về với nhau một lần nữa.
Nếu như anh không phải là người đó vậy coi như tôi chưa nói mấy lời này, anh nghe như gió thoảng qua tại là được.”
Người nọ không lên tiếng, dường như cũng đang suy nghĩ lời của cô.
Thời Ngọc Minh lại bổ sung một câu: “Thưa anh, trước đó anh nói gì tôi cũng nghe hết.
Nhưng khi nãy anh mới nói, có vài người bỏ qua rồi thì sẽ lỡ mất một đời.
Điều này tôi cảm thấy thật ra cũng không hoàn toàn đúng.
Nếu như còn có đường vãn hồi, tại sao không đi cố gắng một chút? Nếu như nhớ mãi không quên đối phương, luôn giữ trong góc quý báu nhất trong lòng, vậy tại sao không hết sức đi tranh thủ thử một lần chứ?”.
Người nọ ôm chặt lấy cô: “Ngọc Minh, cô cảm thấy tôi nên đi dùng toàn lực vãn hồi hay sao? Bất kể tôi có phải là Lục Hào hay không, bất kể người phụ nữ tôi yêu mến có phải Thẩm Như Ý hay không, nếu như còn có một phần nghìn cơ hội, khả năng rất mong manh, mong manh, tôi cũng nên đi vãn hồi sao?”.
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: "...!Nếu như còn có cơ hội, thì đừng để cho mình có tiếc nuối.
Giống như tôi, vốn là còn muốn đoạt lại công ty cùng tài sản của bố mẹ, đuổi nhà cậu tôi từ trong nhà tôi ra ngoài, lại đem nhà họ Phong trả cho Phong Đình Quân, nhưng mà...!Tôi không biết mình còn có thể sống được bao lâu, chuyện này có khi mới làm được một nửa thì tôi đã chẳng còn”
“Sẽ không đâu” Người nọ giống như thể là vô cùng sợ, chợt ôm chặt lấy cô, cả người cũng đang phát run: “Ngọc Minh, cô sẽ không sao đâu, tôi sẽ không để cho cô rời đi.”
Thời Ngọc Minh cười khổ: “Nhưng mà tôi mắc bệnh ung thư đó”
Loại bệnh này không thể dùng tiền bạc hay là quyền thế mà chống lại được.
Nó muốn mang người đi lúc nào thì cứ tùy lúc đó sẽ lấy mang đi.
Trên cái thế giới này, tiền bạc có thể giải quyết được phần lớn vấn đề, chỉ có sinh lão bệnh tử, sinh ly từ biệt là phải nghe theo ý trời.
Bất kể anh có tiền đến mức nào, có địa vị cao đến đâu, đứng trước căn bệnh ung thư cũng bình đẳng như nhau.
Có điều, chuyện tới bây giờ, Thời Ngọc Minh ngược lại cũng đã thản nhiên như không.
Cô không ngại chết.
Cô chỉ muốn trước khi chết, có thể bầu bạn với tất cả người yêu mình thật vui vẻ, sắp xếp cho người mình thương yêu thật kĩ càng, lúc đi không lưu lại chút nào tiếc nuối, thế này là đủ rồi.
“Thưa anh, anh nói lần trước anh sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi, vậy...!Những ngày qua chúng ta đã gặp nhau hay chưa? Gặp với thân phận chân thực của anh”
Đây là thăm dò cuối cùng của cô.
Cũng là một lần cuối cùng.
Người nọ vùi mặt mình vào trong tóc cô, quyến luyến khẽ khàng ngửi mùi thơm trong tóc cô, ôn nhu nói: “Ngọc Minh, tôi không phải là người nào xa lạ, tôi chính là tiên sinh, chúng ta cứ như vậy đi tiếp, được không?”
“...Được.”
Người nọ cười, hôn lên trán cô một cái, rồi từ từ hướng xuống, hôn lên mắt cô: “Ngọc Minh, cô có đôi mắt rất đẹp, rất giống sao trên trời”
Nụ hôn của anh ta từ từ tuột xuống, hôn lên chóp mũi của cô, tiếp theo sau đó tuột xuống, rốt cuộc dừng lại trên môi cô.
“Thế nào? Cậu xem này!” Thẩm Như Ý vui vẻ hưng phấn kéo võ táo ra thật dài, cười ha hả khoe khoang: “Mình không có gạt cậu chứ? Nếu như trong thế vận hội có thể gọt táo, mình chắc chắn đứng hạng nhất!”
Thời Ngọc Minh nhìn dây vỏ táo dài kia, long trọng gật đầu: “Vậy cậu tuyệt đối có thể nắm chắc huy chương vàng!”
Thẩm Như Ý vui vẻ, cắt táo thành miếng nhỏ đưa cho Thời Ngọc Minh, còn đặt một miếng nhỏ khác trong bàn tay bé nhỏ của của Minh Nguyệt: “Đây là táo mẹ nuôi gọt cho con, rất ngọt đó!"
Minh Nguyệt giống như là nghe hiểu được, cầm táo dồn vào trong miệng.
Cô bé như biết mình vẫn chưa có răng, cũng không cắn mà chỉ mút mút một chút xíu.
Thẩm Như Ý nhìn, chậc chậc lưỡi kì lạ: "Không ổn rồi, không ổn rồi.
Đứa bé này lớn lên chắc chắn là không ổn rồi.
Bố mẹ ai cũng thông minh tuyệt đỉnh, con đẻ ra còn không một bước lên mây sao mà được?”.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Thời Ngọc Minh reo lên.
Là một dãy số xa lạ.
Cô nhận máy: “Alo? Xin chào?”
“Xin chào cô Thời, tôi là Lục Hào”
- --------------------.