Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
“Christian!”
“Christian!”
Brent từ phố mười ba chạy ra liền ngăn cản một chiếc taxi lập tức đuổi về biệt thự.
Vừa xuống xe liền vọt vào trong, điên cuồng gọi Christian.
Bởi vì đã hơn nửa đêm, tiếng kêu lớn như vậy cơ hồ đánh thức mọi người trong biệt thự. Ban đêm trong biệt thự vô cùng yên tĩnh nháy mắt đã trở nên huyên náo hẳn lên.
“Cậu Brent?… Cậu, cậu như thế nào đã trở lại?”
Quản gia thấy trên người Brent có vết máu, biểu tình vô cùng sa sút vọt vào cửa lớn, vẻ mặt ông kinh ngạc nhìn về phía Brent, trong lúc nhất thời không biết phản ứng làm sao.
“Cậu… Cậu làm sao? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?!”
“Thiếu gia nhà ta đâu?… Cậu Brent!!”
Tuy rằng Brent lâu lâu cũng làm vài chuyện khác người, nhưng quản gia vẫn rất dễ dàng bị sự điên cuồng của Brent dọa sợ.
“Christian!”
Brent chạy đến trước phòng ngủ Christian, một cước đá văng cửa ra, vọt vào.
“Sao lại thế này? Brent?”
Christian vẻ mặt mờ mịt ngồi trên giường, nương theo ánh đèn ôn nhu mờ nhạt nhìn về phía Brent.
Trên người cậu dính không ít vết máu, nhưng cũng không có cái hơn nữa.
Cất bước đến trước mặt Christian, vươn tay kéo cô bé dậy, nắm xuống giường, đưa Christian một kiện áo khoác, sau đó không nói lời nào dẫn cô bé ra ngoài.
“Sao lại thế này?… Brent, anh nói rõ ràng…”
Christian rất muốn biết Brent vì cái gì lại vội vã đem mình kéo ra ngoài như vậy.
Brent quay đầu, nước mắt trên mặt còn chưa khô, nhìn chằm chằm Christian, trong mắt phủ đầy tơ máu.
“Christian, anh xong rồi… Anh đã giết Edward!”
“Em hiện tại theo anh về nhà…!”
Christian nhất thời mở to hai mắt nhìn về phía Brent, vẻ mặt không thể tin nói:
“Vì cái gì…?”
“Brent, anh vì cái gì lại đả thương chú Edward?”
Nói xong, trong mắt Christian đã ẩn ẩn nước mắt trong suốt.
Brent đau lòng cau mày, lôi kéo cánh tay cô bé về phía trước:
“Nhanh lên… Theo anh đi!”
“Không cần! Vì cái gì anh lại đả thương chú Edward?!”
Christian cau mày, biểu tình phi thường khổ sở.
“Ba –!”
Brent nâng tay không chút lưu tình cho Christian một cái tát, ngữ khí hung tợn nói:
“Đừng quên là ai nuôi em lớn! Anh mới là anh trai ruột của em!”
“Brent…?”
Christian không tin được ôm má mình, chớp đôi mắt nhìn Brent.
Brent vươn tay, mạnh mẽ ôm cô bé vào ngực, thấp giọng nói:
“Christian… Thân ái, về sau đừng nói chuyện tên khốn đó được chứ?”
“Hắn không phải người tốt… Thật sự… Anh hận hắn, anh hận chết hắn!”
Christian chưa bao giờ gặp qua một Brent luôn luôn kiên cường lạnh lùng giờ phút này lại toát ra vẻ mặt như vậy, thậm chí thanh âm nói chuyện đều mang theo run rẩy.
“Brent… Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Anh không nói với em?”
Brent lắc đầu, chỉ kiên định nhìn cô bé.
“Hiện tại theo anh đi.”
Christian ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ thế nào, Brent cũng là anh trai cô bé yêu thương nhất, cũng là người Christian tín nhiệm nhất.
“Christian tiểu thư… Cậu Brent, các người đi đâu?”
“Trời ạ, các người nếu đi như vậy, thiếu gia trở về ta nói như thế nào?!”
Vẻ mặt quản gia kinh ngạc nhìn về phía Brent và Christian.
Brent đẩy ra quản gia, trực tiếp đi đến cửa lớn biệt thự, bắt một chiếc taxi, sau đó nói với tài xế.
“Đến Club Four Brothers.”
Tay phải Brent gắt gao nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Christian, làm cô bé có chút ăn đau, nhưng vẫn không nói lời nào, tùy ý Brent nắm lấy.
Taxi quay đầu, nhìn Christian và Brent, tưởng hai người là thiếu gia tiểu thư nhà có tiền, vì thế trêu ghẹo nói:
“Chậc chậc, đứa nhỏ ngoan vẫn là về nhà ngủ, bố mẹ sẽ không yên lòng…”
“Lăn con mẹ ngươi! Nhanh lên đi!”
Brent hung tợn nhìn tài xế phía trước, nâng chân hung hăng đá một cước vào phía chổ ngồi.
Tài xế nhún vai, bị biểu tình tàn bạo của Brent dọa sợ, vội vàng xoay người hướng Club chạy đến.
“Buổi tối tốt a ~ Brent ~”
Sawada ha ha cười nhìn Brent. Ngoài miệng hàm một điếu xì gà, vươn tay ôm Brent.
Mặt cậu không chút thay đổi cùng Sawada ôm ôm.
Tuy rằng không có cảm xúc gì, nhưng nhìn đến anh em chính mình, khẩn trương trong lòng nháy mắt cũng tan hơn phân nửa.
“Chào, tiểu mỹ nhân! ~”
Sawada xoay người ôm Christian.
Cô bé bị Sawada ôm như vậy kêu một tiếng, hai má liền đỏ, thẹn thùng hướng Brent đang đứng sau lưng, mở to hai mắt nhìn Sawada.
Brent vươn tay lôi kéo caravat của Sawada, đem nam nhân một thân tà khí cợt nhã kéo đến trước mắt mình, mặt đối mặt nhìn, ngữ khí hung tợn nói:
“Sawada, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn đừng đánh chủ ý lên người em gái ta, ngươi dám chạm vào cô bé một chút, ta lập tức cho ngươi ăn hai viên đạn. Ngươi biết rõ, Louis ta từ trước đến nay không phải người tốt gì.”
Sawada ha ha cười.
“Brent, nhìn ngươi xem ~ tính tình càng lúc càng nóng nảy ~”
Brent nhún nhún vai, kéo Christian tìm sopha ngồi xuống.
“Tính tình ta vẫn tốt lắm, đối với người tùy tiện như ngươi vẫn là đề phòng một chút…”
Bên ngoài rộn ràng nhốn nháo không biết xảy ra chuyện gì, đám người phát ra từng đợt rối loạn, bắt đầu tụ tập ngoài cửa club.
“Sao thế này?!”
Sawada lập tức đứng lên, Kagawa và mập mạp đã nhanh đi đến, hướng phía bọn họ.
“Sawada, Brent, có một đám người xông vào, nói muốn điều tra nơi này của chúng ta!”
Sawada cười hì hì lúc này gương mặt đã trở nên dị thường lãnh khốc, vỗ bàn đứng dậy, chửi ầm lên:
“Mẹ nó! Chó chết! Ai dám đến địa bàn chúng ta gây rối?!”
“Cảnh sát NewYork còn không nói sẽ lại đây điều tra! Bọn họ tính cái gì?!”
Nói xong, Sawada nhìn Brent:
“Brent, ngươi đi nghỉ ngơi trước, ta đem chuyện giải quyết, chúng ta lại tiếp tục!”
Brent nhất thời cảm thấy không đúng, xoay người, thân thủ lôi kéo cánh tay Sawada:
“Sawada, nếu có người hỏi ta có nơi này hay không, ngươi liền nói ta không có!”
Sawada nhìn đến gương mặt Brent luôn luôn bình tĩnh thế nhưng giờ đây lại mang thân sắc kinh khủng chưa bao giờ thấy, hắn kỳ thật rất muốn biết rốt cuộc cái gì làm Brent “Vô cùng tàn bạo” người nghe đều cảm thấy sợ hãi lại trở nên như vậy.
Nhưng làm anh em tốt của Brent, Sawada chỉ biết chờ Brent chính mình nói cho hắn biết, hắn sẽ không bức bách cậu.
Nếu Brent cái gì cũng không nói, như vậy, Sawada vĩnh viễn cũng không chủ động hỏi đến.
Đây là anh em tốt ngầm hiểu ý nhau.
Không có lúc nào không tín nhiệm.
Hơn nữa cũng không cần lý do.
“Được, Brent, anh em tốt của ta.”
Sawada vỗ vỗ mu bàn tay Brent trấn an, hơn nữa còn chân thành nói:
“Mặc kệ người nào đến khiêu khích, ta sẽ không tiết lộ tin tức của ngươi.”
Brent dùng sức ôm lấy Sawada, hắn vỗ vỗ bả vai cậu, xoay người đi ra ngoài.
Christian đã vài năm không thấy qua trường hợp hỗn loạn này, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, không biết như thế nào mới tốt.
Vì thế, Christian thật cẩn thận kéo kéo ống tay áo Brent, thấp giọng nói:
“Brent, chúng ta về nhà đi…”
Brent lắc đầu:
“Christian, chúng ta bây giờ không thể trở về nhà, anh sẽ bảo vệ em, em đừng lo lắng, cái gì cũng đừng nghĩ.”
“Có phải chú Edward tìm đến đây hay không?… Brent, rốt cuộc chú Edward có chết hay không?”
Tuy rằng khẩu khí Christian mang theo sợ hãi, nhưng ánh mắt lại là vẻ mong chờ.
Brent đặt hai tay lên vai cô bé, cúi hạ lưng, gằn từng tiếng:
“Christian, không cần nghĩ đến tên đó. Chúng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không trở về!”
Cả người Christian run lên, trong ánh mắt lan tràn đầy lệ.
“Brent, có phải chú Edward khi dễ anh hay không?”
Brent lắc đầu, vùi đầu thấp giọng nói:
“Khi dễ?… Hừ, hắn không cần khi dễ anh… Hắn cho tới bây giờ cũng không khi dễ anh.”
Người nọ, luôn là quang minh chính đại tra tấn ta.
Trong thế giới của hắn, không có loại chuyện khi dễ này.
Mọi người quả thực đều rất đơn thuần.
Lẳng lặng ngồi trong phòng chờ.
Từ đầu Brent còn có điểm khẩn trương, lo lắng sẽ phát sinh bắn nhau, còn có thể đưa tới cảnh sát, có khả năng bị thương đến Sawada bọn họ.
Dẫn đến cảnh sát là chuyện nhỏ, đều có thể đi qua, nếu bị thương bọn Sawada, Brent nhất định chết rất khó chịu.
Brent hàm điếu thuốc trên miệng, trầm mặc không lên tiếng ngồi ở sopha.
Một tia chua xót từ đáy lòng chậm rãi trỗi dậy.
Chính mình vốn không sợ trời không sợ đất, ít nhất loại bạo lực hắc bang tranh đấu hoàn toàn không làm chính mình lo lắng sợ hãi.
Nhưng nam nhân kia từ đầu đến đuôi đều làm cậu sợ hãi, Brent chưa bao giờ sợ một người nào như vậy.
Không đúng, phải nói, trước khi gặp qua Edward, Brent chưa bao giờ quá sợ hãi.
Chỉ là nghe được tên nam nhân ấy, Brent bắt đầu ngồi không yên.
Từ khi gặp được hắn, toàn thế giới cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Chỉ có hắn… Mới là chân thật rõ ràng.
Brent phiền não dập điếu thuốc trong tay, sau đó ôm đầu ngồi trên sopha.
“Brent!”
Sawada vừa vào cửa, Brent liền ngẩng đầu.
Thấy thần sắc trên mặt Brent ảo não suy sút, Sawada đầu tiên là hơi hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường.
“Brent, thật sự có người tìm ngươi!”
Brent gật gật đầu, ngồi thẳng thân thể,
“Sao lại về đây? Có đánh nhau không? Có người bị thương không?”
Brent tỉ mỉ nhìn Sawada từ trên xuống dưới.
Sawada lắc đầu:
“Thật sự kỳ quái, đầu tiên là một đám người đến tìm ngươi, ta còn chưa nói gì, lại có một đám người tới, bọn họ nói gì cùng nhau, sau đám đến trước rời đi. Thật sự kỳ quái.”
Sawada phát hiện chính mình cuối cùng chỉ đứng nơi đó nhìn một trò khôi hài. Nhịn không được than thở.
Thân thể và tinh thần Brent đều mệt mỏi, bị Edward tra tấn phi thường không thoải mái, mông và eo đều đau nhức.
Vì thế cậu chống hai chân đứng lên, vỗ vỗ bả vai Sawada:
“Sawada, ta và Christian chỉ sợ sẽ ở đây vài ngày.”
Sawada gật gật đầu:
“Yên tâm, ngươi là anh em của ta, cam đoan các ngươi không chuyện gì. Nếu ai dám thương tổn các ngươi, trừ phi đem Sawada ta xử lý!”
Brent xoay người, dùng sức ôm mập mạp và Kagawa.
“Mập mạp, nếu ta chết, ngươi nhớ rõ phải chăm sóc tốt cho Christian.”
“Mẹ, ngươi nói cái gì đó?!”
Mập mạp hung hăng dùng tay thúc vào vai Brent.
Brent hì hì cười, vươn tay kéo Christian, hướng phía cửa đi ra.
“Christian, từ hôm nay trở đi, em phải ngủ cùng anh.”
Dẫn Christian đến trên hành lang, thanh âm Brent có vẻ rất trầm thấp.
“Được, Brent.”
Christian ngoan ngoãn gật đầu.
Brent vừa lòng xoa đầu cô bé, Christian vẫn như trước đây luôn nghe lời, cá tính ôn nhu trầm tĩnh cơ hồ không thay đổi.
Chính mình thì sao?
Những hình ảnh xấu xa, làm người ta buồn nôn từng chút từng chút chợt lóe trong đầu cậu.
Cuối cùng dừng ở gương mặt băng lãnh của Edward.
Đó chính là thuộc về hắn… Thời kì trưởng thành băng lãnh.
Brent hít một hơi thật sâu, tựa hồ là theo bản năng nổi lên một loại cảm xúc đáng ghét.
Lại phát hiện chính mình đau lòng muốn chết.
Gương mặt Edward quẩn quanh trong đầu không đi.
Brent lại nghĩ đến, về sau sẽ không ngừng có người tìm đến phiền toái.
Nhưng Brent phát hiện, bản thân cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Hơn hai tháng trôi qua, mùa xuân rực rỡ dần đến, nhưng Hàn gia bên kia một chút động tĩnh cũng không có.
Vô luận là Hàn gia, hay Edward đều vậy.
Sinh hoạt đột nhiên trở nên dị thường an tĩnh.
Thời gian chậm rãi lưu chuyển nơi góc đường, Brent phát hiện, trí nhớ bản thân đối với hai tháng này tựa như trang giấy trắng.
Thời gian lớn đại khái đều không dùng.
Vô luận làm cái gì, cũng không có biện pháp khắc chế trong lòng.
Không có cái gì lưu lại một chút ấn tượng trong đầu.
“Ai u ~ đại tiểu thư, ngươi thật sự quá lợi hại ~ ta căn bản không phải đối thủ của ngươi nha ~…”
Buổi sáng thứ hai, Christian đã rời giường từ rất sớm.
Bởi vì trước kia được Edward dạy dỗ, cô bé không được phép ngủ nướng.
Thói quen dậy sớm này đã kiên trì qua nhiều năm, không phải một hai ngày có thể bỏ.
Sau khi rời giường, Christian đầu tiên là đọc sách một chút, sau thật sự nhàm chán, liền lôi kéo bọn Sawada chơi đánh bài.
Một khi đã quen thuộc, Christian trở nên thực hoạt bát. Cô bé thực thích chính là bạn bè của anh trai.
Nhất là Sawada, chú này luôn cười hì hì, hơn nữa không giống Edward luôn luôn nghiêm túc, mà là vô cùng yêu thương chính mình.
Sawada đem Kagawa ngủ bên cạnh một cước đá tỉnh, lôi kéo (vợ)hắn đánh răng rửa mặt, sau đó kêu ầm ĩ tất cả mọi người lên.
Thời gian còn sớm, cho nên mọi người còn chưa ăn sáng, liền lật bộ bài, ngồi cạnh bàn, vòng quanh một vòng tròn đánh bài (cào).
“Brent, lại đây cùng nhau chơi nha ~”
Sawada vươn tay nhận lấy điếu thuốc, Brent đứng cạnh cửa sổ yên lặng hút.
Brent nghiêng mặt đi nhìn vài người bọn họ, lắc đầu:
“Ta không thích chơi bất cứ thứ gì liên quan đến bài bạc.”
“Ha ha. Thật là… Thật sự không chút tình thú nam nhân ~”
“Có phải hay không, Kagawa? ~”
Sawada dùng bả vai huých huých Kagawa, biểu tình thực ái muội, thực hạ lưu.
Kagawa yên lặng nhìn hắn, sau đó không nói lời nào đứng dậy, qua ngồi bên cạnh Christian.
Sawada tức giận muốn chết.
Brent đi đến cạnh bàn ăn, đầu tiên là lấy hộp sữa đặt trên đó, sau đó cầm một khối sandwich lên ăn, nói:
“Sawada, đưa chìa khóa xe cho ta, ta ra ngoài đi dạo.”
Sawada gật gật đầu, nhìn Kagawa hất hất cằm:
“Kagawa, ngươi đem chìa khóa đưa cho Brent, ta không đi ra.”
Kagawa ngoan ngoãn ừ một tiếng, đứng dậy tìm chìa khóa cho Brent.
Bren lái xe, trở về nhà cũ, phát hiện trong phòng sạch sẽ, vết máu lúc trước bởi vì hành hạ Vivian đều biến mất như không.
Trong phòng tựa hồ đã được cẩn thận quét tước qua, hết thảy đều phi thường ngăn nắp, thậm chí chăn trên giường đều được gấp chỉnh tề ngay ngắn.
Thời điểm mở cửa sổ cho thoáng gió còn có thể nghe được một mùi hương nhàn nhạt.
Hai tay Brent đút vào túi tiền, mặt không chút đổi dạo qua dạo lại vài vòng. Thời điểm đi đến thư phòng, phát hiện bút lông Edward ngày trước thường dùng vẫn còn treo.
Brent hít một hơi thật sâu, yên lặng hút thuốc, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Sau, Brent lái xe đến biệt thự.
Tại góc đường chậm rãi dừng xe lại, hai tay Brent đặt trên tay lái, thân thể hơi nghiêng, miệng ngậm điếu thuốc, im lặng nhìn cửa lớn biệt thự.
Edward không phải người bình thường.
Nếu hắn chết, tin tức chắc chắn truyền ra.
Toàn bộ NewYork khẳng định sẽ bởi vậy oanh động không thôi.
Lão cha Edward cũng sẽ không thương tiếc mà đem mình hành hạ đến chết.
Cho nên, đối với tình huống gió êm sóng lặng trước mắt này, cũng chỉ có một loại giải thích – chính là, Edward không có chết.
Đôi mắt lục sắc từ trên xuống dưới đánh giá ngôi biệt thự quen thuộc.
Phát hiện trên vách tường ngoài cửa hoa đỗ quyên quấn quanh đang nở rộ.
Đỏ au, phi thường xinh đẹp.
Tiếp tục nhìn xuống, ánh mắt Brent dừng tại lùm cây quanh thân hoa.
Brent phát hiện, bụi cây sinh trưởng phi thường rậm rạp, hơn nữa còn rất quy tắc cắt tỉa thành một loại hình dạng.
Brent nhấc lên khóe môi.
Hít thở không thông hồi lâu trái tim có chút nhảy lên.
Edward không có chết.
Ân, khẳng định không có.
Brent nuốt nuốt nước miếng, cau mày, hít một hơi thật sâu, sau đó ném điếu thuốc ra cửa sổ.
Edward đối với người bên cạnh cùng sự vật chung quanh có bao nhiêu cưỡng bách thật sự ít người có thể lý giải.
Tỷ như nói, chỉ cần Edward ở nhà, thực vật trước nhà sẽ được tu bổ ngay ngắn. Nếu cái nào không tốt, liền trực tiếp nhổ bỏ.
Năm trước, có một gốc cây tử đằng cực kỳ xinh đẹp đã bị Edward sai người nhổ tận gốc.
“Có đẹp hay không không trọng yếu, bởi vì đồ vật xinh đẹp có rất nhiều, trật tự nhưng chỉ có một loại tồn tại.”
Đây là lời Edward nói.
Quản gia lúc ấy hỏi hắn vì sao nhổ gốc tử đằng xinh đẹp kia, Edward đầu tiên chỉ quở mắng một chút, sau đó nói những lời này.
Brent trong lòng hiểu được, đối với những thứ không phải rất trọng yếu, Edward căn bản không chú ý đến bề ngoài mỹ cảm, những thứ đó đều có thể tùy thời thay đổi.
Thứ Edward muốn chính là hoàn toàn có thể khống chế, là tuyệt đối trật tự.
Cho dù thời điểm làm tình, Edward cũng không ngoại lệ tuân theo những nguyên tắc nguyên thủy, không thích làm những chuyện gấp gáp.
Thậm chí một lần kia mình bị cường bạo, bị trừng phạt vài lần, vô luận Edward sinh khí cỡ nào, cũng đều ôn nhu hôn môi, sau đó mới làm tình.
Chính mình xem Edward như một người khác.
Mặt khác, bất luận là chuyện gì, đều là đều nhịp như vậy, giống như không hề quay quanh Edward.
Brent tự cố mục đích bản thân mà cười cười, tình cảm ngọt ngào quỷ dị nảy lên trong lòng.
Brent từ đầu đến cuối chưa bao giờ phát hiện, nhưng là, này thật sự ngọt ngào.
Brent ngồi trong xe chờ đợi một buổi sáng cũng không gặp từ trong biệt thự có người đi ra.
Từ bên ngoài thoạt nhìn, có một loại không khí trầm mặc.
Bren cảm thấy chính mình có chút đói bụng.
Vì thế cậu xuống xe đến tiệm ăn đối diện ăn chút gì đó.
Thời điểm gặp người bán hàng, Brent làm bộ vô cùng tùy ý hỏi:
“Hàn biệt thự đối diện giống như không có ai.”
Người bán hàng cười nói:
“Đúng vậy, ngài Edward hôm qua đã rời đi, nói là về nước, cụ thể nguyên nhân gì cũng không rõ ràng, nhưng hiện tại trong biệt thự không có người nào.”
Mặt Brent không chút thay đổi gật đầu:
“Hắn đi, Hàn gia bên kia cũng là không có người?”
“Như thế nào lại vậy?! Hàn nghị viên không phải còn ở sao?!… Cậu à, ta nghĩ cậu nên ăn đi ~”
Brent ừ một tiếng.
“Cho ta một ly cà phê, một phần sandwich phổ thông.”
“Được.”
Người bán hàng gật đầu, xoay người đi ra.
Brent đem hai tay đặt trên bàn, đầu nghiêng nghiêng suy nghĩ, sau đó thần sắc không kiên nhẫn đứng lên, làm ghế sau lưng đều ngã.
Sau khi trở về, Brent liền mang theo Christian quay về nhà cũ.
“Brent, vì sao phải đi về? Ở nơi này không phải tốt lắm sao?”
Sawada thực luyến tiếc nhìn người anh em mình rời đi.
Brent lắc đầu, vỗ vỗ bả vai hắn:
“Sawada, chúng ta đều là đàn ông, không nên như vậy, dính cùng một chỗ, thật giống đàn bà đi.”
Sawada ha ha cười cười, sau đó vươn tay kéo Brent đến một bên, tránh đi Christian, đè thấp âm thanh nói:
“Brent, ta thực sự hỏi ngươi, không phải có người muốn tìm ngươi phiền toái sao? Ngươi cùng Christian hiện tại rời đi bên này, có phải sẽ rất nguy hiểm không?”
Brent nhướng nhướng mi:
“Không, sẽ không.”
Có lẽ sẽ không bao giờ.
“Thật sự?” Sawada giống như thật sự xác định, nhìn chằm chằm về phía Brent.
Brent gật gật đầu.
“Đúng vậy, ngàn lần luôn, Sawada. Chúng ta về sau chỉ sợ thật giống đám nữ nhân mà cùng chung một chỗ.”
Sawada than thở một tiếng thật dài:
“A ~ chúng ta vài anh em mỗi ngày tụ một chỗ, kia thật giống những ngày trên thiên đường a~”
Brent nhìn Sawada, sau đó gật đầu.
Ân, những ngày giống như thiên đường.
Thời gian giống như một trang sách, một trang lại một trang lật qua.
Rất nhanh đã đến giữa hạ.
Brent thích nhất thời gian mùa hạ, không còn mùa đông tối tăm nặng nề cùng nỗi chua xót u ám trong trí nhớ, thời tiết hạ đến, chính mình có thể tận tình đổ mồ hôi, làm chuyện bản thân thích.
Brent đứng ở hành lang lầu hai, trên tay mang theo một điếu thuốc lá, nhìn không rời mắt về ngã tư đường rộn ràng người qua lại.
Sawada từ phía sau đi đến, xa xa nhìn Brent.
Brent mặc áo trắng, quần dài đen, tay không rời đút vào túi quần, mái tóc dài hồng sắc rực rỡ tùy ý phân tán.
Vuốt vài lần rơi rớt trên bả vai.
“Brent, suy nghĩ cái gì?”
Sawada mặt mang mỉm cười nhìn Brent bên cạnh.
Trong nháy mắt Brent quay sang, Sawada nhíu mày, chỉ cảm thấy anh mắt cậu tựa hồ không giống dĩ vãng.
Cặp mắt lục sắc loáng thoáng hơi thở bi thương.
Brent chớp chớp, nháy mắt đem cảm xúc che lấp, chỉ lắc đầu nói,
“Cái gì cũng chưa nghĩ.”
Sau đó phất phất điếu thuốc trong tay, nhếch lên khóe miệng cười:
“Không thấy sao? Ta đang hút thuốc.”
Sawada gật đầu, liếc nhìn Brent một cái sau đó vươn tay vuốt tóc chính mình:
“Vẫn là đem tóc cắt ngắn đi, như vậy không phiền toái?”
Brent sửng sốt,
“Không cần.”
“Luyến tiếc? Trời ạ, ta cũng không nghĩ ngươi sẽ luyến tiếc mái tóc…”
Sawada đứng bên người Brent không ngừng nói chuyện.
Brent dần dần thất thần, bên tai mơ hồ không rõ, vươn tay sờ sờ tóc mình.
Chợt nhớ tới những lần người kia không tiếng động vuốt ve mái tóc cậu.
Mỗi một lần, trong mắt người kia sẽ mang theo ôn nhu rất ít gặp.
Vì thế, thời gian sau này mỗi lần Brent nhớ lại một ít mẫu chuyện vụn vặt cơ hồ đều lấp đầy năm tháng về sau của cậu.
“Brent, như thế nào không tìm một nữ nhân gặp gỡ? Ngươi cũng không còn nhỏ nha ~ kinh nghiệm dựa vào tích lũy, ngươi biết không? ~”
Sawada cầm một điếu thuốc cho vào miệng, tựa bên cửa sổ, tà tà nhìn Brent.
Brent cười cười,
“Kinh nghiệm? Ngươi như thế nào biết ta không kinh nghiệm, kinh nghiệm của ta rất nhiều.”
“Nữ nhân? Hay là thôi đi ~”
“Brent, ngươi không phải là không được đi?! Ta nhớ rõ ngươi sau khi cùng Vivian kia một chỗ, vốn không cùng người nào khác, ngươi không phải bị nàng dọa?… A ~ nàng kia khẳng định thật lợi hại đi ~”
Sawada xấu xa cười.
Nhắc tới Vivian, trong đầu Brent hiện lên gương mặt Edward cùng hắn ngày đó nói mỗi một câu, hai gò má tái nhợt cùng ngón dính đầy máu.
Dập điếu thuốc trong tay, lắc đầu nói:
“Không, nàng tốt lắm, nhưng ta không nghĩ lại cùng bất luận kẻ nào chung một chỗ.”
“Trời ạ, ngươi sẽ không thích người nào đi? … A, Brent. Ta như thế nào cũng không nghĩ ngươi là người như vậy a!”
Sawada vươn tay hung hăng huých cậu một phát.
Brent khụ một tiếng, lui về phía sau một bước.
Sau đó ngẩng đầu, trêu tức cười nói:
“Đúng vậy nha ~ ta đã nói rồi, Sawada, ta là người chung thủy a~.”
“Ta đã sớm yêu một người, hơn nữa ta đã quyết định giữ gìn như vậy.”
Sawada cười lắc đầu, giống như đùa nói:
“Được rồi được rồi, chung thủy, rất chung thủy, ta tin tưởng ngươi ~”
Nói xong, hắn liền xoay người ly khai.
Thời điểm Sawada rời đi cậu liền thu liễm vẻ mặt.
Xoay người đến gần bên cửa sổ, để ánh sáng chiếu vào trên người.
Nhìn xem, Edward, không có ai tin tưởng ta thật sự yêu ngươi.