Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Krizak
Beta: Suzaku (cảm ơn đã beta giúp em ^^~)
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực tư tưởng nguyên bản thật sự siêu cấp ngược, nhưng là…. Càng viết càng luyến tiếc ngược TT, cho nên làm cho kết cục có chút vội vàng ~
Dù sao cũng là thân mụ a thân mụ ~ ╮[ ╯▽╰] ╭
Tân văn vẫn là viết hào môn đi ~ tiểu công như trước là loại hình bt ~ sắp tới đại khái sẽ mở hố ~
NewYork năm 1919.
Một hồi vũ hội xa hoa lộng lẫy của xã hội thượng lưu.
Các thiếu nữ lộng lẫy tại chính giữa hội trường nhẹ nhàng trò chuyện.
Mặt nạ tiếu ý khắc vào khuôn mặt xinh đẹp, sâu thẳm bên dưới vĩnh viễn là dục vọng cùng nhàm chán, mọi thứ đã bắt đầu quay cuồng.
“Thiếu gia, lão gia và phu nhân hỏi ngài, từ lúc khai hội đến giờ, ngài có trúng ý vị tiểu thư nào không?”
Hàn Dục Tú phân phó tổng quản, cả đêm một tấc cũng không được rời khỏi người Edward, xem hắn có đặc biệt lưu ý tiểu thư nhà nào không.
Rất nhiều cha mẹ vì hành vi phóng đãng của đứa con mà cảm thấy lo lắng, nhưng Hàn Dục Tú lại đối với Edward bảo thủ lạnh lùng nhà mình cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ.
Edward mặc âu phục đen, tư thái đoan chính ngồi ở một góc khuất trong vũ hội.
Nhưng là bản thân hắn như viên kim cương lóe sáng rực rỡ, cho dù ngồi ở góc khuất, cũng làm cho các nữ nhân ghé mắt liếc nhìn.
Thật là một nam nhân vừa hoàn mỹ vừa đáng sợ.
Các nàng nghĩ thế.
Anh tuấn khôi ngô, nắm giữ gia tài to lớn, hơn nữa tài năng bản thân cũng thực nổi bật, có thể nói là lựa chọn tốt nhất của nữ nhân thượng lưu chưa lập gia đình.
Chẳng qua, các nàng luôn bị bộ dạng lãnh khốc thâm trầm của hắn dọa cho lui binh, muốn tới gần, cũng không có dũng khí.
Tính cách của hắn xuất hiện trong nhóm quyền lực là rất đáng tin cậy, nhưng nữ nhân các nàng dù sao vẫn là ưu ái nam nhân biết săn sóc ôn nhu a.
Hơn nữa, bọn họ nghe nói một năm trước Edward đã bắt đầu tiếp quản Hàn gia, mọi việc dưới sự khống chế của hắn, quy củ Hàn gia lại càng sâm nghiêm, nhiều loại khuôn phép làm người ta hít thở không thông, theo thói quen ăn chơi lưu luyến của nữ nhân các nàng càng làm thêm chùn bước.
Các nàng bị điều kiện ưu việt cùng tướng mạo tuyệt đỉnh của Edward hấp dẫn, đồng thời cũng khát vọng loại cuộc sống tự do hưởng lạc.
Nghe được lời quản gia, Edward không nói một tiếng, cũng chẳng trả lời, không thèm liếc mắt nhìn về phía đại tổng quản chủ gia đang đứng cạnh mình.
Vẫn như trước bình tĩnh ngồi một chỗ, một tay để trên bàn, một tay cầm ly rượu không hề động qua.
Đôi mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn về phía trung tâm vũ hội, lại không biết là hắn nhìn cái gì.
Một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng chậm rãi đến gần, mái tóc được buộc chặt cao cao, tiếu ý trên gương mặt tao nhã trang dung đến mê người.
Edward cũng quay đầu nhìn về phía nàng.
Đại quản gia vui vẻ cười nói:
“Đây là tiểu thư nhà ai, cử chỉ hành động thực dễ gần.”
Cơ hồ toàn bộ nữ nhân đều đem tầm mắt chuyển về hướng này, đa số mọi người thầm nghĩ, thế nhưng có người có lá gan lớn đến gần Edward.
Đại quản gia vừa nói xong, cô gái đã bước lại đây, quy củ đứng trước mặt Edward, ngập ngừng nói:
“Chú Edward, ta còn chưa muốn trở về, có thể ở trong này chút được không?…”
Edward lạnh lùng nhìn Christian, sau đó quay đầu nhìn chung quanh:
“Hiện tại đã tám giờ tối.”
Christian rụt lui đầu:
“Chú Edward, ta nhận thức vài người tỷ tỷ, bọn họ thật vui tính, ta muốn cùng các nàng trò chuyện trong chốc lát…”
“Về nhà.”
Edward mặt không chút thay đổi đứng lên, hắn không thích ở những nơi vũ hội thế này, thực không thích.
Hai giờ trước hắn đã tính toán trở về, nhưng Christian đòi chơi một lúc, hắn liền ở nơi này thêm hai tiếng, hiện giờ tính nhẫn nại đã muốn biến mất hầu như không còn.
“Chú Edward…”
Christian mang theo ngữ khí khẩn cầu nhìn Edward.
Christian mấy năm nay đều bên người hắn, tuy rằng Edward đối với cô bé luôn luôn nghiêm khắc, nhưng dù sao cô bé vẫn được nuôi dạy giống như thiên kim tiểu thư, hằng ngày đều an dật, cho nên đối với các loại hoạt động vũ hội xa xỉ này luôn là lưu luyến.
Thân thể từ từ trưởng thành, Christian bắt đầu có những chuyển biến.
“Hiện tại về nhà, ngày mai còn phải đến trường.”
Nói xong, Edward đứng dậy hướng thẳng ngoài cửa đi đến.
Christian dẩu dẩu đôi môi, nhưng vẫn nghe lời Edward đi theo sau, cô bé nhiều nhất chỉ là làm nũng, nhưng chưa bao giờ dám không nghe lời Edward.
Lưu luyến nhìn thoáng qua vũ hội xa hoa trong đại sảnh, Christian thành thành thật thật theo Edward ra ngoài.
Bọn người hầu cũng nhanh chóng theo sau.
“Thiếu gia, trời mưa.”
Tài xế từ trong lái xe ra, cầm theo chiếc ô đen lớn, vì Edward mà che mưa.
Edward ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đen tuyền, thấp giọng nói:
“Trời mưa.”
Làn mưa nhẹ nhàng rơi trên mặt hắn.
Hắn vươn tay tiếp nhận ô, che trên đỉnh đầu mình:
“Các ngươi đem Christian tiểu thư về trước.”
“Vâng, thiếu gia.”
Tài xế cùng tùy tùng người hầu gật đầu, đối với quyết định của Edward, bọn họ sẽ không hỏi một câu, chỉ trực tiếp lái xe ra ngoài cửa lớn chạy.
Edward dọc theo ánh sáng hôn ám trên đường chậm rãi bước đi.
Thật lâu lắm rồi, hắn chưa bao giờ như vậy, đi bộ một mình trên đường phố NewYork. Chưa bao đi giữa đêm khuya thế này.
Nhưng là, đứa nhỏ kia vẫn luôn như vậy, ở nơi phố lớn ngõ nhỏ này, tại vô số nơi ngỏ ngách tối đen không thấy rõ bàn tay, vượt qua thời kì niên thiếu lúc ban đầu.
Có lẽ, khi đó cậu hẳn thật sự vui vẻ đi.
Rất nhanh đi đến quảng trường phố mười ba, Edward chậm rãi đi đến địa phương lúc trước Brent ở.
Edward dọc theo thang lầu, từng bước một nhẹ bước lên trên.
Thang gỗ lâu năm truyền đến những tiếng chi chi nha nha không thay đổi, trong thanh âm ấy tựa hồ mang theo một loại cảm xúc triền miên, yếu ớt không nói nên lời.
“Chi –“ một tiếng, đẩy cửa ra.
Edward nhấc chân đi vào.
Trong phòng thực sạch sẽ, Edward mỗi ngày đều cho người đến quét tước.
Không có mở đèn, trong phòng một mảnh tối đen.
Edward cứ như vậy đi trong phòng khách một vòng.
Vươn tay kéo bức màn, làm cho ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua màn mưa chiếu rọi vào những tia sáng ảm đạm.
Hắn nhìn lọ hoa trên bàn trà, còn có đóa hoa trong lọ, đêm đã khuya, đóa hoa kiều mị ngượng ngùng ban ngày giờ phút này đã có chút úa tàn.
Mọi thứ trong phòng cơ hồ không có gì biến đổi, hai năm trước, ba năm trước, bốn năm trước… Vào một ngày Edward đến đây, gần như giống nhau như đúc, thủy chung vẫn duy trì sạch sẽ.
Thật giống như nơi này vẫn có người.
Edward đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng lam nhạt, mưa bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, giống như thời điểm hai năm trước, những hạt mưa mạnh mẽ hung hăng dội vào mặt đất.
Edward xoay người đi vào phòng ngủ Brent, mở cửa ra, bước đến bên giường nằm xuống, nắm lấy kiện áo sơmi chất vải thô của cậu đặt vào trong ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Brent, kỳ thật ta luôn chờ ngươi lớn lên. Sau nhìn xem bộ dáng thành thục khi ngươi 30 tuổi.
Có thể giống ta hay không, khuôn mặt lãnh khốc, tâm ngoan thủ lạt, hay vẫn giống như khi 17 tuổi bất cần đời, không sợ sống chết?
Nhưng hiện tại ngẫm lại, như vậy cũng tốt, nói như thế, ngươi có thể vĩnh viễn ở trong lòng ta, vĩnh viễn là gương mặt tươi cười xấu xa đó, ở tại trong lòng ta.
Ngươi mất, ta cơ hồ quên – năm tháng dần trôi.
Thời gian yên lặng, như hóa thành băng.
I miss you. [Ta tưởng niệm ngươi.]
I miss you. [Ta bỏ lỡ mất ngươi.]
“Chi –“ một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Edward không tiếng động nghiêng mặt đi. Nằm trong bóng đêm, hắn híp mắt nhìn về phòng khách bị ánh trăng soi rọi.
Mái tóc hồng sắc, áo trắng, cần cổ thon dài còn có dây chuyền kim cương, tại ánh trăng mông lung lại lóe lên ánh sáng kỳ dị.
“Đèn đâu chứ?”
Brent cầm ô trên tay, thuận thế mở cửa, tìm kiếm nguồn điện quen thuộc, trong bóng đêm lầm bầm lầu bầu một chút, một vươn tay dọc theo vách tường sờ soạng mở chốt nguồn điện.
Xuất thần nhất thời cũng không chú ý đến chỗ phòng u ám, một thân ảnh gầy yếu hướng chính mình đi tới.
“Ai?!”
Bàn tay đang tìm mở nguồn điện đột nhiên bị bao trùm, Brent cảnh giác nâng tay trái lên cho đối phương một quyền, lại bị người gắt gao nắm chặt.
“Tách!” một tiếng.
Brent cảm giác được bàn tay của mình bị người dùng sức ấn, ngọn đèn trong phòng lập tức được mở toàn bộ.
Ánh sáng nháy mắt rõ ràng, Brent theo phản xạ chớp chớp mắt, thấy Edward đứng trước mặt mình.
Người này vẫn như trước giống trong trí nhớ, gương mặt tái nhợt, đôi môi đỏ sậm, mái tóc đen tùy ý thùy hạ hai bên má, nói không biết nên nói là lãnh khốc hay hoa lệ.
Hô hấp Brent trong nháy mắt cơ hồ đều đình trệ, cậu chỉ có thể há hốc mồm, ánh mắt lom lom, ngơ ngác nhìn vẻ mặt Edward dịu dàng cùng cặp mắt sâu đen.
“Thân ái.”
“Ngươi so với hai năm trước thật giống nhau… Cơ hồ không thay đổi.”
Edward hơi hạ thắt lưng, đem mặt Brent kéo sát gần, gương mặt không chút biểu tình nhìn chăm chăm vào ánh mắt Brent, tựa hồ muốn đem cậu nhìn thấu.
Brent cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra, sợ hãi khi Edward tới gần, muốn lui về phía sau một bước.
Edward dùng sức kéo cánh tay cậu, mạnh mẽ hãm cậu vào lòng, ngón tay thon dài hữu lực quyện vào những sợi tóc Brent.
“Đứa nhỏ này, ngươi đi đâu vậy.”
Edward cúi đầu hôn môi Brent.
Cậu mạnh đẩy hắn ra:
“Ta phải đi.”
“Phanh –!”
Edward nhấc chân đá vào cánh cửa sau lưng Brent, đem cửa đóng lại.
“Còn muốn chạy?”
Edward cười lạnh một tiếng, nâng tay tát lên mặt cậu.
“Ân…!”
Brent ôm má, đầu từng trận tiếng vang, dòng máu ấm áp từ trên mũi duyện theo độ cong đôi môi chảy xuống cằm, sau đó rơi trên thảm.
“Bé cưng.”
Edward một tay ôm cậu kéo vào lòng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của Brent,
“Ta chờ ngươi thật lâu, ta biết ngươi không chết.”
“Ta thật muốn hung hăng trừng phạt ngươi.”
Edward nói xong lời cuối cùng, Brent đã run rẩy khóc nấc.
“Không, không cần đánh ta…”
Nước mắt hòa lẫn cùng vết máu làm dơ đi bộ âu phục sang quý của Edward.
Hai tay Edward ôm lấy đầu cậu, buộc Brent mang cả mặt nước mắt nhìn thẳng vào hắn:
“Vì sao ta đánh ngươi? Ta đánh ngươi mấy lần?”
Brent lắc đầu:
“Từ 15 tuổi ta theo ngươi vẫn bị đánh…! Mãi cho đến bây giờ…!”
Nói xong, Brent dùng sức muốn thoát khỏi cánh tay Edward.
Hắn dùng sức ôm cậu vào lòng, thì thào nói:
“Vẫn là giống như trước đây a.”
“Hai năm nay ngươi tránh ở nơi nào? Suy nghĩ cái gì, suy nghĩ hai năm chỉ nhớ rõ những tính xấu của ta thôi sao.”
“Brent, rời đi ta, ngươi cũng không trở nên thật tốt, không phải sao.”
Brent rống giận một tiếng, tách Edward ra xa xa, ngón tay chỉ vào hắn nói:
“Ta hiện tại rất tốt, thực giàu có!”
“Ta nói rồi, lão tử nhất định sẽ giàu có!”
Brent hai mắt mông lung đẫm lệ nhu nhu mặt mình, oán giận nói:
“Biến thái… Tên khốn! Bị ngươi tát một cái, ta đều quên chính mình là ai.”
Kỳ thật Edward cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần hắn đứng trước mặt cậu, Brent sẽ quên chính mình là ai.
Quên chính mình ở nơi nào, quên luôn chính mình họ gì.
Chỉ nhớ rõ trước mắt là – Edward.
“Trừ bỏ ngươi là của ta, thì ngươi còn có thể là ai.”
Edward tại trán cậu in một nụ hôn.
Brent nhắm mắt lại, cả người run rẩy.
Bàn tay Edward trượt xuống dưới, ôn nhu ve vuốt làn da Brent, sau đó tay hắn đan vào tay cậu, mười ngón giao triền.
“Edward…!”
Brent tiến lên, dùng sức ôm cổ hắn, đầu vùi vào ngực Edward, thấp giọng nói:
“Edward, ta bây giờ thực giàu có, ta hiện tại có thể xứng với ngươi, đúng không?… Đúng không?”
“Ngươi không cần giàu có, cũng xứng đôi với ta.”
“Xứng hay không xứng, là do ta định đoạt.”
“Edward!”
Brent xúc động hai tay dùng sức, ngẩng đầu ôm cổ Edward bắt đầu hôn nồng nhiệt, không cho Edward cơ hội để thở.
“Edward, đêm đó là ta không đúng, ta không nên dọa ngươi, nhưng là… Ta muốn trưởng thành, sau đó sóng vai cùng ngươi đứng chung một chỗ!… Dù sao, ta cũng là nam nhân!”
“Ân.”
Edward gật đầu, trầm mặc không lên tiếng ôm Brent đi vào phòng.
Thời điểm Brent cảm nhận được Edward chạm đến chính mình, bàn tay hơi hơi run rẩy, cậu đã muốn kiệt lực khống chế chính mình.
Brent vừa đi vừa cởi quần áo, khi đến bên giường, hai tay dùng sức đẩy ngã Edward, nhanh chóng xoay người đè Edward nằm xuống.
“Trời ạ, ngươi biết không, ta đã cấm dục hai năm, ta thấy ta khẳng định là điên rồi, bây giờ bọn họ đều bảo ta vô năng…”
Brent một bên hồi tưởng lại hai năm qua không biết đã cự tuyệt bao nhiêu mỹ nữ, một bên thô lỗ đem âu phục trên người Edward kéo xuống, sau đó cúi đầu tại bên cổ Edward duyện hôn.
Edward chống hai tay trên giường, nhượng Brent muốn làm gì thì làm.
“Ta thật muốn cùng ngươi làm tình.”
“Ta thậm chí nghĩ đến thừa dịp ngươi ngủ, vụng trộm từ cửa sổ sau hoa viên đi vào, đem ngươi cường bạo… Bất quá, ta không có can đảm kia, khẳng định sẽ bị ngươi trói lại hung hăng dạy bảo!”
Brent hắc hắc cười, sợi tóc đỏ thẫm ôn nhu rơi trên mặt Edward.
“Cường bạo?” (=))) đang tính nói.)
Edward chọn chọn mi,
“Ngươi vẫn thực ngây thơ.”
Nói xong, Edward xoay người đem Brent đặt dưới thân, một tay chế trụ hai tay cậu, tay kia nâng một chân Brent lên.
“Vù vù…”
Brent thở dốc một ngụm, loại kích thích này đã lâu không có như khiến cậu chết chìm bên trong.
Cậu muốn càng nhiều, muốn tất cả của Edward, thậm chí muốn vây Edward trên giường, chỉ làm tình, những chuyện khác đều không nghĩ làm.
“Cởi quần áo đi!… Please…!”
Brent căm tức trắng mắt liếc Edward còn chưa cởi quần áo.
Edward mặt không thay đổi nhìn thoáng qua Brent, sau đó đem Brent trở mình, để cậu ngồi trên người hắn.
…
Một giờ sau.
“Này… Edward, ta còn muốn… Này, chớ đi a.”
Edward từ trên giường đứng lên, chuẩn bị mặc quần áo.
Brent từ phía sau ôm lấy eo hắn, dùng đầu cọ a cọ sau lưng Edward, quần áo hắn cũng thành công bị cậu lấy hết.
“Chớ đi nha ~ Edward, chúng ta lại làm một chút, làm tình cùng ngươi thật sự thật sự rất thoải mái nga ~ làm thêm một chút ~ cầu ngươi…” (chết cười, lần đầu tiên =)) đó giờ chỉ thấy ng ta xin đừng làm nữa, còn đằng này lại kêu làm nữa nha.)
Cùng Edward làm tình thật sự rất thích, thoái mái đến mức Brent như một khối băng cũng triệt để tan chảy.
Cho dù giống như nữ nhân bị Edward đặt dưới thân, cậu cũng nguyện ý.
Con ác thú cùng tham lam là tội ác, nhưng là chỉ có tội ác đó chân chính cho ngươi khoái cảm.
Edward vươn tay đem Brent dán sau lưng mình đẩy ra, bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.
“Này, vô năng!”
Brent căm tức cầm lấy gối đầu nện trên lưng Edward.
Hắn cũng không tức giận, vẫn như trước có nề nếp đem quần áo mặc vào. Kỳ thật một thân âu phục đã bị Brent biến thành bẩn hề hề, nhưng mặc trên người Edward vẫn toát lên vẻ sang quý.
“Cùng ta về nhà.”
Edward đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên giường, nhìn chằm chằm gương mặt Brent, tựa hồ như muốn xác nhận thiếu niên trước mắt đúng là cậu, mà không phải là người nào khác.
“Ta muốn làm, Edward, ta còn chưa làm đủ ~”
Brent hỗn loạn nhu nhu tóc, cậu còn muốn cùng Edward một ngày một đêm ở trên giường
Bây giờ cậu phi thường khó chịu, kế hoạch của cậu là thời điểm hai người gặp lại, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu được khát vọng lẫn nhau của đối phương, sau đó nhanh chóng quay cuồng trên giường, chân chính làm tình cả ngày.
Edward đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, thản nhiên nói:
“Brent, ở trong này, ta không có cảm giác an toàn, ta muốn ngươi cùng ta về nha, ta sẽ hảo hảo cùng ngươi.”
Nói xong, Edward quay đầu, hơi hơi híp mắt nhìn về phía Brent, đôi môi đỏ sẫm khêu gợi gắt gao mím cùng một chỗ.
Brent chăm chú nhìn ánh mắt Edward, dường như mê hoặc ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng xuống giường bắt đầu mặc quần áo:
“Ta đã biết.”
Sau khi mặc xong quần áo, hai người xuống lầu, bên ngoài mưa to từng đợt rơi xuống.
“Chúng ta trở về như thế nào?”
Thời điểm đi xuống, Brent hỏi, ánh mắt xuất thần nhìn mưa lớn ngoài trời.
“Bên ngoài mưa thật to a.”
Edward không nói gì, một tay cầm ô đi phía trước, sau đó xoay người nhìn Brent thật sâu,
“Nắm tay ta.”
Brent vươn tay, mỉm cười nắm lấy, nhanh chóng sóng vai đi bên người Edward.
Hiện tại đêm dài yên tĩnh, hai người sóng vai đi trên con đường hôn ám, Brent đem đầu tựa vào vai Edward, thấp giọng nói:
“Edward, lúc trước ngươi chưa bao giờ nắm tay ta như vậy.”
Edward quay đầu nhìn cậu một cái, nhanh chóng kéo cậu đến một nơi thang lầu u ám, Edward cầm ô tạo ra che chắn, sau đó vươn tay kéo cả người Brent vào lòng, thản nhiên nói:
“Chỉ cần ngươi nghe lời, về sau ngươi có thể đứng bên cạnh ta.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
Brent cười xấu xa vài tiếng, đem đầu vùi vào ngực Edward.
Hai người sóng vai bước vào giữa màn mưa khôn cùng.
— End.
Trên thế giới để cho người mê muội, chính là yêu thương một thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành;
Trên thế giới để cho người bi thống, chính là không thể cùng thiếu niên kia, cùng nhau đi qua những năm tháng tuổi trẻ.
Edward cùng Brent cuối cùng bên nhau trong đất trời.
Nhưng là trong hiện thực, chúng ta chung quy trong một thời khắc nào đó, đem một thiếu niên như vậy lộng ném.
Cho nên, cẩn thận mà nói, bên người chúng ta luôn vụng trộm có một thiếu niên.
Thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành không hẹn mà gặp gỡ cùng ta.
n Sát Na Phương Nhan.