Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Thủy Hoàng tiếp tục nói: "Vì vậy, những gì chúng ta phải làm bây giờ là phân hóa bọn chúng, cứ người nào muốn sống an lành qua ngày, đều là người dân của Đại Tần. Nhất định không được giết bọn họ."
"Khi người dân trên khắp thiên hạ này đều có thể an cư lạc nghiệp, thì ai còn nhớ đến những người quyền quý ở Lục quốc. Có ai lại không muốn một cuộc sống yên bình chứ, nếu chọn điều đó không phải là tự làm khó mình à? Mọi người thật sự xem tất cả người dân này là kẻ ngu sao? "
"Vậy nên một trăm nghìn tên lính đầu quân này cũng giống như những người dân đó vậy. Thay vì lãng phí binh lực của chúng ta để chăm sóc bọn chúng, tốt hơn là để họ trở thành binh lính của Đại Tần. Ngươi nghĩ rằng nếu như bọn họ có một cuộc sống tốt hơn, thì chúng có tự nguyện đầu quân cho chúng ta hay không? "
“Lời nói của bệ hạ như thể đã làm thức tỉnh kẻ còn ngu muội. Vi thần kiên quyết ủng hộ quyết định của bệ hạ.” Phùng Khứ Tất hô lớn để bày tỏ sự đồng tình.
"Vi thần ủng hộ Bệ hạ."
Tất cả đại thần từ quan văn đến quan võ đều hô to một hồi, vậy nên ba mưu kế của Tần Thủy Hoàng cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa.
Sau đó bộ máy chiến tranh khổng lồ của Đại Tần bắt đầu hoạt động, và kết quả toàn bộ đất nước cũng nhanh chóng bắt đầu trở nên hùng mạnh hơn trước đây.
Khung cảnh lớn mạnh của Đại Tần cũng được các Ngự sử đại phu ghi chép lại tại các buổi chầu.
[Vào năm Đại Tần thứ hai mươi chín Thủy Hoàng đưa Thông Vũ Hầu vào cõi tiên cảnh và mang đến tiên kế tam tắc ...]
Vào tám giờ sáng, Trần Viễn thức dậy từ Trần gia thôn.
Mùi rượu của ngày hôm qua đã bay đi hết, sau một giấc ngủ ngon anh ta liền cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, sau đó anh ấy vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ rồi đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi phòng, anh liền thấy một vị tướng đang chần chừ đứng trước nhà kho lương thực.
"Tướng quân, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Trần Viễn cũng tò mò và đi tới, sau khi nhìn một cái, thì cả người hắn đứng ngây ra ở đó.
"Mẹ khiếp, một cái kho lớn chứa đầy khoai tây của tôi đâu rồi ?"
"Trời ơi, mười nghìn cân khoai tây của tôi đã đi đâu mất rồi?"
"Ngày hôm qua rõ ràng còn rất nhiều, sao bây giờ đều không thấy nữa rồi, tướng quân, ngươi hãy nói sự thật đi, có phải ngươi không trong coi kho lương thực nên đã bị trộm hết không?"
Trần Viễn lúc này rất muốn nói tục, nhưng thấy vị tướng quân này vẻ mặt đầy sự uất ức, nên anh ta cứ lầm bầm, giống như đang nói những chuyện không liên quan đến nó nữa.
“Không đúng, lẽ nào là do lão Tần và lão Vương, hai tên này đã lấy đi sao?” Trần Viễn lúc này mới nhớ tới việc đó.
Nghe vậy, tướng quân liền gật đầu lia lịa và không ngừng giải thích.
Hai người này đúng thật là thổ phỉ mà, nếu như mà anh ta chịu tặng chút gì cho bọn họ, thì cũng không đến nỗi bị bọn họ lấy hết sạch không còn thứ gì?
Hai tên khốn này thực sự không khách sáo chút nào với anh ấy, mặc dù Đại Tần không có khoai tây, nhưng cũng không đến mức phải đi trộm chứ?
"Hai người này hãy chờ đó, xem ra lần sau nếu như bọn họ tới đây, ta phải dạy dỗ cho một trận mới được."
Lúc này, Trần Viễn chỉ đơn giản là muốn khóc nhưng cũng không ra nước mắt.
"Ting: Chúc mừng chủ nhân đã thay đổi lịch sử, nhận được mười nghìn đồng tiền vàng."
"Ting: Chúc mừng chủ nhân sức khỏe ngày càng tốt."
"Ting: Chúc mừng chủ nhân nhận được cơ hội tăng linh khí cho trang trại một lần."
"Ting: Chúc mừng chủ nhân đã lấy được một viên Ngự Thú Đan."
Đột nhiên giọng nói nâng cấp hệ thống vang lên trong đầu Trần Viễn, và lúc đó Trần Viễn bỗng nhiên trợn tròn cả hai mắt.
"Quái, chỉ gửi một ít khoai tây thôi mà có thể nhận lại nhiều đồ tốt như vậy sao?"
"Không phải chỉ mới một đêm thôi sao?"
Trần Viễn lập tức sửng sốt, không ngờ tốc độ của Tần Thủy Hoàng khá nhanh, chỉ trong một đêm thôi mà lại thay đổi nhiều như vậy.
"Hệ thống, nhưng những đồng tiền vàng này lại có công dụng gì chứ?"
Tuy nhiên, hệ thống ngẫu nhiên này vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề trả lời câu hỏi của Trần Viễn.
Trần Viễn kiểm tra một lúc lâu, anh ta không biết đồng tiền vàng được sử dụng như thế nào, vì vậy anh ấy chỉ có thể tạm thời đặt nó xuống và bắt đầu kiểm tra phần thưởng của mình.
Đầu tiên, thể chất của toàn thân sẽ trở nên cường tráng hơn, anh cảm thấy cơ thể mình như thể đã trải qua những thay đổi lớn, sức lực của anh đã tăng lên gấp nhiều lần, chỉ cần một cú đấm cũng có thể làm ngã lăn một con bò và tất nhiên điều này không thành vấn đề.
Lúc này, Trần Viễn cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh.
Loại cảm giác mạnh mẽ này vẫn rất sảng khoái, còn viên Ngự Thú đan này là thứ đen sì mà thôi.
Nhìn thấy viên Ngự Thú Đan này, tướng quân lập tức hưng phấn, không ngừng chạy xung quanh Trần Viễn, hết lần này tới lần khác còn cọ vào ống quần của Trần Viễn.
Trần Viễn tức giận nhìn tên đó, và dùng chân đá hắn ra ngoài: "Ngươi sao vậy gấp gáp gì chứ, đồ này mà cho tôi, tôi cũng ăn không được."
Sau đó anh ta ném cho vị tướng quân đó một cách thản nhiên.
Tướng quân hưng phấn đến nỗi nuốt nước miếng, sau đó tìm một chỗ trèo xuống, liền vui vẻ bắt đầu thưởng thức nó.
Về phần phần thưởng kia, đó là cơ hội tăng cường tập trung linh lực của nông trại.
"Cái này, đây là thứ đồ tốt đó. Linh khí trong truyền thuyết có thể khiến người ta tu luyện cũng không biết là thật hay giả."
Trần Viễn hai mắt bắt đầu sáng lên, trên mặt tràn đầy niềm vui.
Đến khi đó, không những cây trồng trong trang trại của anh không những sản xuất nông sản nữa mà các cây ở đây cũng có thể trở thành cây linh thảo, thứ này ngay cả ngàn vàng cũng không thể mua được nó.
"Hệ thống bắt đầu tăng nồng độ linh khí của trang trại."
Trần Viễn ra lệnh ngay lập tức.
Trong tích tắc, toàn bộ trang trại được bao phủ bởi ánh sáng trắng chói lóa, và sau đó không khí trong trang trại bắt đầu trở nên trong lành hơn.
Trần Viễn hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên tràn đầy sinh lực.
Hoa cỏ, cây cối xung quanh cũng như động vật, cũng tràn đầy năng lượng, như thể chúng được tiêm một nguồn năng lượng bí ẩn.
Khi ánh sáng trắng đó tan đi, Trần Viễn cảm giác được rõ ràng toàn bộ trang trại đã thay đổi, nếu tiếp tục tới vài lần nữa, thì ở đây chắc chắn biến thành thiên địa vạn phúc cũng không thành vấn đề.
Bất kỳ động vật và thực vật nào ở đây sẽ phát triển nhanh chóng, và những người sống ở đây chắc hẳn cũng có thể sống đến một trăm tuổi.
"Không tồi, không tôi, thực sự rất tuyệt."
Trần Viễn vui đến nỗi không thể nhịn được cười, anh ta cũng không còn tính toán đến việc Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn lấy hết số khoai tây của mình nữa.
Nhìn trang trại ngày càng đẹp đẽ, tâm trạng của Trần Viễn cũng vui lên không kém.
"Trang trại vẫn chưa đủ lớn, và nó có một chút đơn giản thì phải, vậy nên chúng ta hãy xây dựng một chiếc guồng nước ở bờ ao này đi."
"Sau đó chúng ta trồng thêm một ít trái cây, không lâu sau là có thể ăn trái cây, và cũng nuôi một số loài chim, những thứ này chắc hẳn sẽ đảm bảo mỹ quan."
Với vô số suy nghĩ trong đầu Trần Viễn lúc này, càng nghĩ càng thấy vui, xắn tay áo chuẩn bị để triển khai công việc này.
Đầu tiên, anh ta đặt mua một số giống con công, đà điểu và chim trĩ trên mạng. Thật ra thì những con vật này cũng có chỗ bán.
Sau đó, kêu người đem tới một số gỗ tốt qua đây.
Ngay sau khi tìm thấy bản vẽ thiết kế một chiếc guồng nước trên Internet, anh bắt đầu bận rộn, và anh sẽ tự tay chế tạo một chiếc guồng nước lớn.
Vừa hay hôm nay cũng không có khách tới đây nên anh cứ thông thả làm.
Hơn nữa, anh ta đã có kỹ năng thợ mộc của bậc thầy, làm một cái guồng nước vẫn là chuyện nhỏ.
Đừng đánh giá thấp Trần Viễn, trên thực tế, rất nhiều kiến trúc trong trang trại này đều do anh ta xây dựng.
"Tướng quân, đồ chó chết này đừng có ở đó mà làm biếng nữa, mau tới đây giúp ta đi!"
"Đúng rồi, hãy lấy hộp công cụ của tôi ra trước đi. Tôi rất cần công cụ."