Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lam Sắc.
Một buổi sáng mấy ngày sau, Giản Phàm báo tin, Lương Tích Nghi đã đi rồi.
Diệp Lạc nâng tay che mắt, vì sao nắng sớm cũng chói mắt như vậy chứ?
Giản Phàm nhìn nàng: “Vẻ mặt Lương Tích Nghi rất bình tĩnh.
Diệp Lạc gật đầu, rất lâu mới nói: “Có lẽ đây là kết thúc tốt nhất đối với nàng.” Đối với một nữ tử vô cùng tôn quý, dung mạo vô song lại bị hủy dung, tàn tật, bị vị hôn phu vứt bỏ, thì ra đi chính là một loại giải thoát.
Diệp Lạc không đi gặp Lương Tích Nghi lần cuối. Nàng chỉ đứng nhìn từ phía xa, nhìn ngọn lửa sáng lên rồi lại tắt. Khi mọi thứ lại yên tĩnh lại, nàng mới nhẹ nhàng nhắm mắt: “Ngươi đi đi, việc ta đã đồng ý với ngươi, tất sẽ làm được.”
Trong Thành Phụng Định có Diệp Tinh Dương chỉ huy, rất nhanh đã tu sửa lại những chỗ bị cuộc chiến kia tàn phá.
Trên giáo trường là từng trận chém giết, quân dung nghiêm chỉnh. Diệp Tinh Dương ở trên khán đài, người mặc ngân giáp, tay cầm trường kiếm,vô cùng hăng hái.
Diệp Lạc đứng ở dưới đài nhìn lên, trong mắt có sự dịu dàng thản nhiên.
“Sao hả? Hối hận lúc trước đòi hắn làm ca ca, lấy họ Diệp hả?” Phong Gian Ảnh đi từ phía sau lên, đứng sóng vai với nàng, nhìn về phía Diệp Tinh Dương.
Diệp Lạc thở dài: “Ta chỉ có cảm giác nhà có con trai mới trưởng thành thôi mà!”
Phong Gian Ảnh nghẹn lời, nửa ngày sau mới nói: “Tiểu Diệp Diệp, ngươi nghĩ Diệp Tinh Dương là trẻ con như Diệp Thiên Hạ sao?”
Thiên Hạ à? Diệp Lạc thu hồi tầm mắt: “Phong Gian, ngươi nói xem bây giờ Thiên Hạ đã biết gọi cô cô chưa?”
Phong Gian Ảnh giật mình: “Ừ nhỉ, chúng ta nên trở về xem xem.”
Diệp Lạc cười cười: “Phong Gian, thu dọn đồ đi!”
Ai cũng có thiên hạ của riêng mình. Diệp Tinh Dương, từ nay về sau, cũng có thiên hạ của riêng hắn. Sẽ không cần vì sự tồn tại của nàng mà làm lu mờ phong thái của mình, cũng không cần che giấu ánh sáng của mình vì nàng nữa.
Ngoài Thành Phụng Định, cảnh tượng máu tươi đầu đất, thi thể khắp nơi ngày đó giờ đã không còn nữa. Khắp nơi đều là mùi thơm của đất, chỉ còn lại một khung cảnh an bình.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa chạy tới, ai người chạy như bay đến cửa thành. Diệp Tinh Dương chạy đến trước, dừng lại, ánh mắt sáng như sao nhìn về phía sau.
Diệp Lạc đến sau, cũng dừng ngựa lại, thở hổn hển nhìn hắn, trong mắt hiện ý cười: “Tinh Dương, bây giờ ta không thắng được ngươi rồi.”
Diệp Tinh Dương xoay người, cầm cương ngựa của nàng: “Chạy không được, cũng có thể chậm rãi đi.”
Diệp Lạc không nói nữa, mặc cho hắn kéo vào thành.
Diệp Tinh Dương đi trước nàng một chút, không nhìn ra biểu tình của hắn. Một lát sau, hắn mới nói: “Tiểu thư, ngươi phải đi sao?”
“Đúng vậy.”
“…”
Diệp Lạc nhìn bóng dáng của hắn, cao lớn dày rộng, đã sớm không phải thiếu niên gầy yếu trong trí nhớ, dù ôm nàng vào lòng cũng không che được mưa cho nàng nữa. Hóa ra những năm tháng này đã khiến một người từ ngây ngô trở nên thành thục từ trong ra ngoài rồi.
Hai người đều im lặng đi về doanh trại.
Diệp Tinh Dương nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh, vẫn bình thản ấm áp như trước: “Tiểu thư, xuống ngựa thôi.” Hắn vươn tay ra.
Diệp Lạc không nhúc nhích, Diệp Tinh Dương cũng không giục nàng. Mắt Diệp Lạc chớp mấy cái, đột nhiên nhảy từ trên ngựa xuống. Diệp Tinh Dương nhanh chóng vươn tay, ôm nàng vào lòng: “Tiểu thư…….”
Diệp Lạc ôm chặt hắn: “Tinh Dương, ngươi vĩnh viễn là Tinh Dương của Diệp gia chúng ta. Tinh Dương, bảo trọng.”
“Được!” Rất lâu sau, Diệp Tinh Dương mới trả lời.
Diệp Lạc biết, Diệp Tinh Dương cũng biết, có lẽ tất cả trở về quỹ đạo, thì Diệp gia cũng không thể khôi phục sự yên tĩnh như xưa. Diệp Lạc là con dâu Hoàng Gia do tiên hoàng tự mình ngự bút. Bất luận là đi con đường nào, cũng không thể bình thường như trước.
Hôm nay từ biệt, ai cũng không biết, lúc gặp lại là hoàn cảnh nào.
Lúc Diệp Lạc rời khỏi Thành Phụng Định, trận chiến của Quân Hoằng và Quân Nặc đã ngày càng kịch liệt. Hai người đều tự chỉ huy, đánh giáp lá cà.
Nhưng mà cứ khi nào đánh với đội quân Cốc Tử Vong thì đều bị thương vong nặng nề. Trong lúc này, trừ Hổ Bí Doanh còn có thể đối kháng một hai ra, thì các đội khác của Quân Hoằng vừa nghe tên đối phương đã run sợ trong lòng.
Diệp Lạc vừa ra khỏi Phụng Định, đã để Tang Du và Giản Phàm quay về chăm sóc Thiên Hạ. Còn nàng thì mang theo Phong Gian Ảnh lên phía Bắc.
“Công tử, ngươi không đi tụ họp với Hoàng Thượng à?”
“Ta đi làm cái gì?”
“Nghe nói, đội quân ở Cốc Tử Vong kia vô cùng lợi hại. Hoàng Thượng tạm thời đang thúc thủ vô sách.”
Diệp Lạc cười cười: “Nếu hắn thúc thủ vô sách, ta cũng bất lực.”
Phong Gian Ảnh quay đầu nhìn nàng, bộ dạng ngạc nhiên: “Công tử, ta còn tưởng là không có gì ngươi không làm được.”
“Xì!” Diệp Lạc bật cười: “Phong Gian, ta cũng chỉ là người thường thôi.”
“Nhưng chúng ta không đi xem thật à?”
“Không đi.” Diệp Lạc giơ roi ngựa lên: “Chúng ta đi tìm Tô Thành.”
Nàng tin năng lực của Quân Hoằng. Nếu ngay cả hắn cũng không đối phó được, thì nàng đi cũng chỉ uổng công. Nếu thực sự muốn giúp hắn, bây giờ đi tìm Tô Thành, có sẽ tốt hơn.
Từ chỗ Kinh Hồng, nàng đã biết là trong kinh thành, các lão thần có ý dao động, đều được Quân Hoằng thả ra. Tuy trước mắt đều có người kế nhiệm, nhưng là từ xưa đến nay, lúc tân hoàng kế vị, mà thay đổi triều thần là tối kỵ của nhà binh. Dù người mới có chí tiến thủ, cũng có sự liều lĩnh phù phiếm. Có rất nhiều việc trên triều đình, không thể nói cho người ngoài, lại tự lan truyên, kéo dài qua các triều đại.
Đến khi Quân Hoằng trọng chấn triều cương, chỉ có mỗi thế lực mới là không được. Một khi tân hoàng kế vị, chỉ dựa vào vũ lực không đủ để làm thành tựu. Tô Thành là đại nho đương thời, nói về uy vọng thì tuyệt đối là trợ lực tốt cho quân vương lập uy.
Tuy vì Tô Uyển Nhi, hắn một lòng muốn đi. Nhưng nàng vẫn muốn thử một lần, cho dù không thể mời được hắn về triều, có thể lấy được một vài đề nghị cũng tốt.
Nhưng trước khi đi tìm Tô Thành, nàng còn phải làm một việc khác.
Không phải việc Hoàng Hậu Sùng Hưng tương lai phải làm, mà là việc thân là nữ tử, Diệp Lạc phải làm.
Sau nhiều trắc trở, nàng và Phong Gian Ảnh cũng tìm được một đống đất có vẻ giống phần mộ trong đám cỏ dại.
Phong Gian Ảnh nhìn tờ giấy trong tay, có chút hoài nghi: “Công tử, ngươi xác định tình nhân của Lương Lược chôn ở chỗ này chứ?”
“Ta không xác định, nhưng mà…….” Diệp Lạc cúi người, vạch cỏ dại trên tấm bia đá nhìn hồi lâu: “Theo chữ trên bia mộ thì hẳn là nơi này.”
“Lương Lược từng làm Thừa Tướng, lại tham ô quốc khố nhiều như vậy. Vậy mà lại mai táng nữ nhân mà hắn gọi là yêu ở chỗ này à?” Phong Gian Ảnh không thể tin được nhìn xung quanh: “Nếu không phải chỗ này cao, đón gió nên khô ráo, thì đã sớm bị mưa gió ăn mòn không còn gì rồi. Sao có thể tìm được mộ phần chứ. Xem ra cái gọi là thâm tình của mấy người này cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Diệp Lạc lắc lắc đầu: “Có lẽ từ một cái góc độ nào đó mà nói thì Lương Lược đang bảo vệ nàng thì sao. Ngươi nghĩ xem, Lương Lược quyền cao chức trọng, cây to đón gió, nếu mai táng nàng quá phô trương, thì sao nàng còn có thể an bình đến bây giờ? Hơn nữa, ngươi chết như đèn tắt, nếu là ta, ta tình nguyện lúc còn sống người đó tốt với ta. Nếu đã chết, dù đối tốt cũng chả để làm gì. Sau khi ta chết, thì hỏa thiêu, không cần thu thập tro cốt của ta, để gió thổi bay đi lưu lạc thiên nhai, sẽ rất tiêu sái tự tại!”
“Ta đồng ý: “ Phong Gian Ảnh ngồi xổm xuống, mang hũ tro cốt của Lương Tích Nghi ra để lên trước bia mộ: “Dù sao ta nhất định sẽ chết trước ngươi, tro cốt ngươi muốn xử lý thế nào ta không quyết định được.”
Diệp Lạc nhìn hắn: “Không thì chúng ta cùng chết đi? Về sau tro cốt còn có thể kết bạn đi khắp giang hồ.”
“Ta cũng đồng ý, nếu Hoàng Đế Bệ Hạ không phản đối.”
“……”
Gió núi thổi nhẹ, có cảm giác man mát.
Diệp Lạc sắp xếp xong hũ tro cốt của Lương Tích Nghi, chỉ lập một khối bia mộ không tên: “Lương tiểu thư, chỉ mong ở thế giới khác, ngươi có thể không mệt mỏi vì thân phận, thanh danh, nhận được hành phúc và sự bình yên ngươi hy vọng. Nay, an táng ngươi ở bên cạnh người phụ thân ngươi yêu, có lẽ, hồn phách của các ngươi sẽ có thể gặp nhau, lại tiếp tục duyên phận cha con.”
Lấy ống trúc trong lòng ra, nghĩ nghĩ, lại nói: “Lương tướng, bất luận lúc ngươi sống, chúng ta có mâu thuẫn gì, hiện giờ ta thay Lương Tích Nghi hoàn thành tâm nguyện của ngươi, coi như xóa bỏ mọi ân oán của chúng ta.”
Phong Gian Ảnh lấy đoản đao tùy thân ra, ngồi xổm trước mộ phần đào đất, vừa đào vừa nói: “Công tử, ngươi nói xem có phải việc đời dễ thay đổi không? Còn có phần buồn cười nữa, ai có thể nghĩ tới tâm nguyện của Lương Lược lại do ngươi hoàn thành?”
“Nói nhiều, mau đào đi.”
“Không phải, công tử, a…….”
Đoản đao đụng phải một vật cứng, kêu lang keng. Vẻ mặt Phong Gian Ảnh đau khổ, ngẩng đầu lên: “Công tử, phía dưới là tảng đá lớn, thôi bỏ đi, cứ chôn bừa thôi.”
Diệp Lạc nhìn nhìn, mặt nhăn lại: “Không được đâu, mới đào được nông như vậy, chỉ mấy trận mưa là bị lộ ra.”
“Nhưng đây là đá đấy: “ Hắn lại đào chỗ bùn đất bên cạnh: “Hơn nữa còn là một tảng đá rất to nữa!”
Diệp Lạc đặt tay lên trên tảng đá, thử vận lực, quả nhiên rất dầy. Nếu dùng lực làm vỡ thì cũng được, nhưng là mộ phần ở ngay bên cạnh. Nhỡ dùng sức không tốt sẽ làm hỏng cả mộ phần, lúc đó mới là tội lớn.
Nàng đứng dậy: “Phong Gian!”
“Làm sao thế?”
“Đi tìm cuốc và xẻng đến, chúng ta thử chuyển tảng đá này đi.”
“Hả?”
“Đi đi.”
Đến tận mặt trời lặn, hai người mới dời được tảng đá đi, mệt lả ra.
Sau khi dời tảng đá ra thì cuất hiện một cái hố to. Diệp Lạc nhảy xuống, bọc ống trúc vào giấy dầu rồi đặt vào trong đất. Nhưng tay vừa chạm vào đất, đã thấy có vẻ là lạ. Chỗ tiếp xúc lạnh như băng, nàng nhẹ nhàng gạt đất ra, gọi lên: “Phong Gian.”
Dưới bùn đất, là một cái tráp xanh biếc.
“Chẳng lẽ nói đây là cái tráp Lương Lược chuẩn bị để ống trúc. Thế sao lúc đó không chôn luôn nhỉ?” Phong Gian Ảnh khó hiểu.
Diệp Lạc mở tráp ra, bên trong đựng một cái lệnh bài, và một phong thư.
Bên ngoài thư viết: “Thân gửi con gái.”
Diệp Lạc lau mồ hôi trên đầu, chần chừ, đây là Lương Lược viết cho Lương Tích Nghi. Nếu nàng mở ra, chẳng phải sẽ biến thành con gái Lương Lược sao?
Phong Gian Ảnh không quan tâm nhiều như vậy, cầm lấy xem: “Ta xem hộ Lương Tích Nghi.”
Vừa mở thư ra, vẻ mặt hắn liền thay đổi. Thư rất ngắn, hắn rất nhanh đã xem xong. Sau đó, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cổ quái: “Công tử, hóa ra lời của người xưa là thật. Người tốt sẽ được đền đáp.”
Thư là Lương Lược viết cho Lương Tích Nghi, trong thư nói cho nàng ấy danh sách tất cả tử sĩ của Lương gia, cùng với viẹc làm sao để liên lạc và phương pháp chỉ huy tử sĩ, kể cả đội quân ở Cốc Tử Vong, cũng được nói trong thư. Mà đi kèm thư là lệnh bài chỉ huy tử sĩ cao nhất.
Diệp Lạc xem xong, không khỏi tán thưởng liên tục.
Tâm cơ Lương Lược quá sâu. Lúc trước hắn bảo Lương Tích Nghi là năm năm sau đi hoàn thành tâm nguyện của hắn. Năm năm, tất cả đã trở thành tro bụi. Nếu Quân Nặc bại thì thôi. Nếu hắn thắng lợi xưng Vương, Lương Tích Nghi trở thành Hoàng Hậu, nếu Quán Nặc vẫn đối xử với nàng như trước thì không cần nói. Còn nếu Quân Nặc không đối xử tốt với nàng, thì Lương Lược cũng để lại cho nàng thứ để bảo vệ bản thân.
Hơn nữa cho dù đến được đây, hắn cũng thiết kế đủ tầng. Nếu không phải người thành tâm thành ý muốn hoàn thành tâm nguyện cho hắn, sẽ không thể tìm được cái tráp này. Cho dù tìm được tráp, thì Quân Nặc cũng sẽ không dùng thân phận “con gái” để mở tráp ra. Tất nhiên thứ trong tráp sẽ vẫn về tay Lương Tích Nghi.
Đáng tiếc, hắn không tính được là Quân Nặc còn ngoan độc hơn hắn nghĩ. Thậm chí còn không đợi nhiều năm như vậy đã ép Lương Tích Nghi chết.
Diệp Lạc thở dài, tất cả mọi thứ đều đã định sẵn, có lẽ, đây chính là ý trời.
“Phong Gian, ngươi lập tức lên đường, giao thư và lệnh bài cho Quân Hoằng.”