Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngải Mễ cúp máy trong trạng thái thẫn thờ, cô cũng không biết mình đang làm gì. Rõ ràng câu nói của Tiểu Côn mách bảo với cô rằng đó là một cái bẫy, bản photo lá thư tuyệt mệnh chính là mồi dụ, nhưng cô không đủ sức chống chọi với cám dỗ đó. Cô không biết tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, liệu anh ta có bắt cô phải trao thân để đổi lấy bản photo này không? Anh ta sẽ nói thế nào nhỉ? Yêu cầu trắng trợn rằng: “Em không ngủ với anh thì anh sẽ không đưa em bản photo này ư?”
Nếu anh ta nói như thế thì cô sẽ xử lý thế nào? Ngủ với anh ta? Sau này Allan biết được sẽ phản ứng ra sao? Xét về lương tâm, cô không cảm thấy có gì là dơ bẩn, vì cô làm chuyện đó với anh ta không phải vì tình yêu hay dục vọng cá nhân mà chỉ vì muốn có được bản photo đó. Nhưng liệu Allan có nghĩ thế không? Liệu anh có phê phán cô là kẻ lăng loàn và bỏ rơi cô không? Cô nghĩ hầu hết đàn ông đều như thế nhưng Allan sẽ không làm như vậy, anh coi trọng trái tim cô hơn là thân thể cô. Nhưng cô cũng không kiếm được bằng chứng gì để chứng minh Allan là người như thế.
Cô gần như chưa bao giờ cho anh cơ hội ghen tuông, ngay từ thời gian đầu tiếp xúc, cô đã hoàn toàn thuộc về anh. Trái tim cô, con người cô, thời gian, suy nghĩ của cô đều thuộc về anh. Cô chưa bao giờ yêu một anh chàng nào ngoài anh.
Cô cũng thấy hơi hối hận, đáng lẽ trước đó nên tìm mấy cơ hội thử lòng Allan, xem anh có bực bội, ghen bóng ghen gió hay không. Khi cô hỏi về quá khứ của anh, anh không quay lại hỏi về quá khứ của cô, cô không biết nên lý giải thế nào. Rốt cuộc là vì anh thật sự không quan tâm đến quá khứ của cô hay anh tin chắc rằng quá khứ của cô không đáng phải lưu tâm, hoặc là anh có quá khứ nên mới thông minh không hỏi về quá khứ của cô, như thế hai người có thể xí xóa cho nhau? Cô quyết định, bất luận tối hôm nay xảy ra chuyện gì, cô sẽ không kể với Allan để anh khỏi nghi ngờ linh tinh.
Hiện tại, mối lo lắng duy nhất của cô không phải là Tiểu Côn đòi cô phải trao thân cho anh ta rồi mới đưa bản photo lá thư tuyệt mệnh, mà là sợ anh ta giảo họat hơn cô, bắt cô ngủ với anh ta nhưng lại không đưa cho cô bản photo đó, thậm chí là giết cô. Cô tính toán trong đầu các khả năng có thể xảy ra tối hôm nay, có ba khả năng lớn: 1. Cô lấy được bản photo, Tiểu Côn không làm gì cả mà chỉ thật lòng giúp cô, dường như khả năng này không cao lắm; 2. Cô lấy được bản photo và cũng phải bán thân mình, dường như điều này còn có thể chấp nhận; 3. Cô không lấy được bản photo, đồng thời còn bị Tiểu Côn lừa, thậm chí là giết, như thế thì thật là thiệt thân. Cô không biết mỗi khả năng này xác suất chiếm bao nhiêu phần trăm, nhưng cô quyết định chuẩn bị một số biện pháp đề phòng tình huống bất trắc.
Cô viết một bức thư, ghi lại toàn bộ quá trình này và gửi cho mình. Trong một, hai ngày tới, bức thư này sẽ gửi đến nhà cô, nếu hôm nay cô đi mà không trở về thì chắc chắn bố mẹ cô sẽ tìm cô khắp nơi, không thấy sẽ báo công an, sau đó họ sẽ nhận được lá thư đó, bóc ra xem sẽ biết ai là hung thủ. Cô viết thư cho mình chứ không viết cho bố mẹ, vì cô không thể loại trừ khả năng Tiểu Côn chỉ muốn giúp cô, nếu như thế thì không cần thiết phải để bố mẹ đọc lá thư đó, chắc chắn họ sẽ ngất xỉu vì sợ.
Cô lại gọi điện thoại cho cô bạn thân Hướng Hoa, nói nếu chín giờ tối nay vẫn không nhận được điện thoại của cô thì nhờ Hướng Hoa gọi điện bảo bố mẹ cô đến địa điểm nọ tìm cô, đồng thời bảo họ chú ý nhận một lá thư Ngải Mễ gửi cho chính Ngải Mễ. Sau đó cô mua một con dao gấp và đút trong túi xách, chỉ tiếc là cô không biết mua loại hơi cay chuyên để đối phó với những gã thuộc nhóm máu D vẫn xem trên phim ở đâu, nên đành phải mua một chai gôm xịt tóc thay thế. Nếu xịt vào mắt, hắn chắc chắn sẽ phải co giò bỏ chạy.
Cô viết giấy nhắn để lại cho bố mẹ, nói là về trường, cuối tuần mới về nhà, như thế cô sẽ không phải giải thích tối đi đâu nữa.
Cô về trường nhưng không đi học, vì cô quá hồi hộp, chẳng còn đầu óc nào mà nghe giảng nữa. Cô cũng không biết tại sao mình lại hồi hộp như thế, rốt cuộc là vì chuyện này rất mạo hiểm, rất hồi hộp hay là vì có khả năng sẽ phải hy sinh thể xác mình, hay là vì sắp lấy được bản photo lá thư tuyệt mệnh kia? Cô ngồi xe đến địa chỉ Tiểu Côn cho và hỏi thăm thì biết đó là ký túc xá dành cho nhân viên của báo Pháp luật, cô cũng yên tâm hơn, chắc là phóng viên của báo pháp luật sẽ không sát hại một vị khách đến thăm ngay trong ký túc xá của mình.
Hơn năm giờ cô bắt đầu thay quần áo, nên mặc bộ nào cũng là vấn đề khiến cô phải suy nghĩ nát óc. Mặc quá sexy thì lại sợ Tiểu Côn sinh nghe, chưa kịp lấy bản photo lá thư tuyệt mệnh đó đã bị xơi tái rồi, mặc không đủ sexy thì lại sợ Tiểu Côn không hào hứng, không cho cô xem, xem ra hy sinh dung nhan cũng không phải là chuyện dễ dàng, muốn hy sinh một cách phù hợp, hy sinh cho có thì đòi hỏi phải có một chút vốn liếng và kỹ xảo.
Tối đến, cô gần như chẳng ăn gì, không muốn ăn, nuốt không trôi, đến giờ cô liền gọi một chiếc taxi đến nơi Tiểu Côn ở. Phòng Tiểu Côn nằm trên tầng ba, lên đến tầng ba, gặp một anh chàng, cô liền mỉm cười duyên dáng với anh ta, cô nghĩ nếu mình gặp chuyện bất trắc, anh chàng này sẽ là nhân chính nhìn thấy mình vào phòng Tiểu Côn.
Cô gõ cửa, Tiểu Côn ra mở cửa ngay và mời cô vào phòng cũng ân cần pha trà mời cô như lần trước, để cô ngồi ghế, còn anh chàng thì ngồi trên giường, hai người cách nhau khoảng một mét. Cô liếc sơ qua nơi mình sẽ chết hoặc thất thân trong buổi tối hôm nay, đây là một căn phòng đơn, nửa trước làm phòng khách, nửa sau làm phòng ngủ, phòng ốc bài trí rất đơn giản nhưng sạch sẽ, chắc là được thu dọn cẩn thận trước khi cô đến.
Dường như Tiểu Côn cũng ăn mặc chỉn chu hơn lần trước, nhìn cũng có tinh thần hơn nhiều, có thể gọi là “gọn gàng”. Cô liền sốt sắng hỏi: “Bản photo của anh đâu? Cho em xem chút được không?”
Tiểu Côn cười, nói: “Vội gì chứ? Bây giờ cho xem ngay để em chạy mất luôn à?”
Cô liền hỏi với vẻ đã từng kinh qua trận mạc: “Anh định lấy cái gì để đổi?” Cô tiếc rằng mình không biết hút thuốc, nếu không bây giờ có thể vừa ngậm điếu thuốc vừa mặc cả như một tay anh chị lão làng, có khi còn làm cho Tiểu Côn sợ vãi tè chứ chẳng chơi.
Tiểu Côn hỏi: “Em định lấy cái gì ra để đổi?”
“Việc này anh phải là người ra giá chứ, anh là người muốn đổi, còn em chẳng muốn mang gì ra đổi cả.”
Tiểu Côn liền bật cười, nói: “Em cũng thật thà đó nhỉ! Em biết anh muốn trao đổi nhưng lại không muốn mang cái gì ra đổi, làm sao anh cho em xem tài liệu quý được?”
“Thôi anh cứ nói thẳng là anh cần gì đi!”
“Nghe khẩu khí của em, có vẻ như chỉ cần anh đòi là em đều cho được hả?”
Ngải Mễ cắn răng, nói: “Xét ở một mức độ nào đó thì là như thế, đương nhiên nếu anh đòi tính mạng của em thì em không đời nào cho đâu.”
“Nếu anh muốn đổi bằng cơ thể em thì em cũng cho ư?”
Ngải Mễ nhìn anh chàng, không biết câu nói này là thật hay giả, cô quyết định sẽ không chơi trò chơi ô chữ này nữa. Cô nói: “Nói thẳng với anh là em đã có sự chuẩn bị tinh thần về việc này nhưng em cũng hy vọng rằng anh là người chính trực, nếu anh là một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ như thế thì em cũng chẳng còn cách nào khác.”
Tiểu Côn lắc đầu rồi hỏi với vẻ đầy thắc mắc: “Anh không biết gã Thành Cương này lấy cái gì để quyến rũ bọn em, cô nàng tên Giản Huệ đó chưa kịp nói lời yêu thương với anh chàng đã tự tử, giờ lại đến em chấp nhận hy sinh bản thân vì anh ta, không hiểu anh ta là loài động vật quý hiếm nào mà bọn em phải làm như vậy?”
Ngải Mễ sốt sắng hỏi: “Jane chưa thổ lộ với anh ấy hả? Thế tại sao cô ấy lại tự tử? Anh cho em xem bản photo lá thư đó trước được không? Em cam đoan sẽ không nuốt lời.”
“Em hứa gì với anh?” Tiểu Côn hỏi. “Không sợ Thành Cương được thả, thấy thế lại bỏ em à?”
“Anh ấy sẽ hiểu thôi.” Ngải Mễ bực bội hỏi: “Thế anh có định cho em xem không? Em nghi là anh chẳng có bản photo gì hết, chắc là mới chỉ ngó qua được một lần mà thôi.”
“Em vội gì chứ?” Tiểu Côn nói. “Anh đã đưa ra điều kiện gì đâu.” Thấy Ngải Mễ nóng lòng chờ đợi, anh chàng bèn cười, đưa ra điều kiện: “Nếu điều kiện của anh là em buộc phải yêu anh thì sao?”
Ngải Mễ liền lấp liếm cho qua chuyện: “Được, em đồng ý, nhưng em chỉ yêu anh đến khi Thành Cương được thả, sau khi anh ấy được thả em sẽ không yêu anh nữa đâu.”
Tiểu Côn bật cười ha ha. “Chỉ yêu đến khi Thành Cương được thả? Thế thì gọi gì là yêu? Cùng lắm chỉ được gọi là “lừa” mà thôi.” Anh chàng không nói gì nữa mà rút từ ngăn kéo ra bản photo đó và đưa cho Ngải Mễ. Ngải Mễ đón lấy và đọc ngấu nghiến, cô muốn khắc sâu từng chữ từng câu trong tâm trí, vì cô biết Tiểu Côn sẽ không cho cô mang bản photo này đi. Tiểu Côn định nói chuyện với cô, cô liền làm dấu ngăn lại, nói: “Đừng nói gì, để em đọc mấy lần nữa là thuộc.”
Tiểu Côn nói: “Thôi, anh cho em mang bản photo đó về đấy. Còn chưa tin hả? Em cất vào túi xách đi nhưng tuyệt đối không được cho ai xem đâu, nếu không sẽ rắc rối cho cả anh và em đấy.”
Ngải Mễ ngẩn tò te nhìn anh chàng với vẻ không tin rồi tần ngần đút bản photo vào túi xách, không biết bước tiếp theo sẽ là gì.
“Chắc trong túi xách có đựng vật dụng phòng thân gì đó nhỉ?” Tiểu Côn cười, hỏi.
Ngải Mễ cũng không giấu giếm mà hỏi thẳng: “Anh đã quen người bên công an thì anh có thể nói giúp với họ những phân tích của em được không?”
“Nghe nói báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của bác sĩ pháp y đã chứng minh được rằng vết dao của cô gái họ Giản đó là tự sát.” Tiểu Côn liền khen: “Em cũng không đơn giản chút nào nhỉ, chưa xem báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi đã suy luận ra được điều này. Chỉ có thể nói là em quá thông minh hoặc quá hiểu về người đã khuất.”
“Bên công an đã biết hết rồi, vậy tại sao vẫn chưa chịu thả anh ấy ra?”
“Vì không thể loại trừ khả năng hung thủ đứng ở sau lưng, ôm chặt cô gái đó rồi nắm tay cô ta để cắt cổ tay. Lá thư tuyệt mệnh được viết trong hoàn cảnh cô gái đó bị hung thủ ép, nhưng em thật sự không cần thiết phải nhúng tay vào vụ này vì em không thể gây ảnh hưởng tới tiến trình giải quyết vụ án được.”
Ngải Mễ biết Tiểu Côn nói đúng, khả năng của cô có hạn, liền hỏi: “Thế bây giờ em về nhà được rồi chứ?”
“Còn sớm mà, chưa đến tám giờ, ngồi chơi chút nữa đã, anh sẽ không ăn thịt em đâu, chỉ có điều là anh bị em hớp mất hồn rồi. Nhưng em đừng nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, anh chỉ bị em hớp hồn vì lối yêu bất chấp mọi hậu quả của em mà thôi. Anh cũng đã từng yêu như thế, anh đã từng tưởng rằng chỉ có đàn ông mới yêu như vậy, còn phụ nữ đều phải có nguyên tắc riêng của mình…”
Ngải Mễ nhìn anh chàng vốn rất thật thà, cù lần này, khi nói đến tình yêu, cả khuôn mặt sáng bừng lên rạng rỡ, rất cuốn hút, cô liền đặt túi xách xuống và chăm chú lắng nghe.
Tiểu Côn liền cười, nói: “Thực ra câu chuyện rất đơn giản, thậm chí đối với người ngoài thì chẳng có nghĩa lý gì.”
“Chỉ cần đó là tình yêu chân thành thì đều vĩ đại cả, làm sao có chuyện chẳng có nghĩa lý gì? Em đang rất muốn được nghe đây.”
“Anh từng có một cô bạn gái, bọn anh rất yêu nhau, anh không thích những người yêu anh chỉ vì vị thế của bố anh, nhưng cô ấy không phải người như thế. Bọn anh quen nhau trong phong trào học sinh, sinh viên năm 1986-1987, yêu nhau trong lúc hoạn nạn, có thể nói là từ trong đống xác chết bò ra. Hồi ấy bọn anh tưởng rằng tình yêu của mình là vô tiền khoáng hậu, có thể trải qua bất kỳ thử thách nào.
Sau đó, cô ấy muốn ra nước ngoài học và đã nhận được giấy gọi nhưng chỉ được học bổng bán phần. Anh học luật, biết dù ra nước ngoài cũng chẳng có tiền đồ gì nên không muốn đi, nhưng vì muốn được ở gần cô ấy mà anh cũng cố gắng thi TOEFL, GRE, muốn học ngành khác, nhưng anh không nhận được giấy gọi. Cô ấy vì vấn đề chưa hết hợp đồng với đơn vị nên bị gây khó dễ, anh đã phải tìm cửa giúp cô ấy, để cô ấy lấy được mọi giấy tờ, rồi anh còn tìm cách kiếm cho cô ấy giấy chứng minh tài chính để nhận được visa nữa.
Sau khi cô ấy ra nước ngòai, mới đầu bọn anh vẫn yêu thương mặn nồng, thư từ, điện thoại liên tục. Anh biết cô ấy thiếu tiền nên ở bên này, anh tìm mọi cách để kiếm tiền, nói thẳng ra là anh đã từng dùng rất nhiều cách không chính đáng, vì khoản thu nhập hợp pháp của anh không đáng là bao. Anh đổi hết số tiền kiếm được sang USD và gửi cho cô ấy. Cô ấy bảo ở bên đó, cô ấy là sinh viên Trung Quốc duy nhất đi xe ô tô mới, điều này khiến anh vô cùng tự hào. Sau đó cô ấy lấy được bằng thạc sĩ, tìm được một công việc, cô ấy không muốn về nước nữa, cô ấy bảo anh nên cố gắng thi để được sang đó, nếu không bọn anh chỉ còn cách chia tay nhau thôi.
Anh không biết làm thế nào mới có thể cứu vãn tình yêu của bọn anh, anh cũng đã thi rất nhiều lần nhưng vì môn tiếng Anh không ra gì nên chẳng ăn thua. Và thế là tình yêu của bọn anh cũng đứt luôn.”
Ngải Mễ nói: “Xem ra tình yêu chịu được sóng gió nhưng chưa chắc đã chịu được thử thách của thời gian và khoảng cách. Vì cô ấy mà anh không chịu lấy vợ à? Chắc anh phải… ba mươi rồi nhỉ?”
“Ba mươi hai rồi.” Tiểu Côn nói. “Cũng không phải vì cô ấy mà không lấy vợ, chỉ là do không tin vào tình yêu nữa, cảm thấy mọi thứ vô vị, không lấy lại được tinh thần, kiểu chán đời buông xuôi. Nói thật là hôm nay, lúc đầu anh cũng định lấy cái gì đó của em, có qua có lại mà, chuyện này không phải chưa làm bao giờ. Nhưng thấy em yêu anh ta bất chấp mọi hậu quả như vậy, rồi lại nghĩ đến mối tình của mình, anh quyết định thôi, cho em một đường sống.”
“Anh nói cho mình một đường sống thì đúng hơn.”
“Em yểm con dao trong túi, nếu anh xông tới, em có trở tay kịp không?”
“Em định đầu tiên dụ dỗ anh đã, đợi đến khi anh lơ là mất cảnh giác sẽ lấy dao sau, hoặc là cắn cho một nhát…”
Tiểu Côn cười chảy cả nước mắt: “Em thú vị thật đấy, chắc chắn là bị lây nhiễm qua sách vở hay phim ảnh đây.”
Ngải Mễ không biết phải nói gì. “Thực ra là do em không biết anh có xông tới hay không, vì em vốn là người không có sức quyến rũ.” Cô liền kể lại chuyện ở đồn thu thẩm cho Tiểu Côn nghe, rồi cười, nói: “Mấy anh chàng bảo vệ đó có thèm để mắt đến em đâu, chứng tỏ em chẳng biết cách dụ dỗ đàn ông.”
Tiểu Côn liền nói: “Đó là do điều kiện không cho phép, đứng ở chốn đó, em tưởng bọn họ sẽ ra điều kiện với em à? Em thử đổi chỗ nào kín kín mà xem, bọn họ không nuốt chửng em thì anh không phải là người.” Nói xong Tiểu Côn dừng lại một lát, nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Ít nhất là trong mắt anh, em có đủ vốn để dụ dỗ đàn ông, hay nói cách khác là em rất quyến rũ, vì em rất trẻ và xinh đẹp, điều quan trọng nhất là em không biết mình có sức quyến rũ, không õng ẹo làm trò, thế nên càng quyến rũ hơn, đàn ông đứng khoảng cách gần thế này nhìn em, không bị em quyến rũ là điều không thể…”
Ngải Mễ nhìn dáng vẻ của anh chàng, hình như đang có phản ứng, cảm thấy sức quyến rũ của mình đã được chứng thực, công với việc được anh khen mấy câu, tính sĩ diện nổi lên, lòng trắc ẩn cũng nổi lên, bèn hỏi: “Anh… khó chịu trong người hả?”
“Hỏi câu này thì giải quyết được vấn đề gì?”
“Nếu vì em… mà anh bị như thế thì… em có thể giúp anh… bằng tay, ý của em là…”
“Thôi, em không phải giải thích ý định của em nữa, anh còn không hiểu à? Ngoài dùng tay ra, em còn biết gì nữa? Biết dùng miệng không?”
Ngải Mễ ngẫm nghĩ, cái giá này đắt quá nên cô lưỡng lự hồi lâu không trả lời.
“Có vẻ như cũng biết, chỉ có điều không chịu thực hành mà thôi.” Tiểu Côn cười ha ha. “Cô nàng này… thú vị thật… xem ra cha Thành Cương đó có diễm phúc lớn nhỉ…”
Rồi anh chàng đứng dậy, nói: “Để anh đưa em về, em làm người ta không thể chịu nổi, trêu người một cách vô tâm, càng vô tâm càng không chịu nổi.”