Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi dạ hội chưa tan thì Allan đã đề nghị đưa Ngải Mễ về nhà, anh nói là tối nay anh phải về nhà cô Giản, về muộn quá sợ ảnh hưởng đến mọi người. Cô biết người mà anh đang nói là một người bạn của bố mẹ anh ở thành phố J, sau khi bố mẹ anh di cư sang Canada, cuối tuần anh thường đến nhà cô Giản. Cô còn biết nhà đó chỉ có một cô con gái tên là Giản Huệ, tên tiếng Anh là Jane. Thấy anh bảo về nhà họ Giản, cô lại càng sốt ruột, bây giờ cô cảm thấy tất cả các cô gái đều là tình địch ngầm của mình.
Allan đưa cô lên tận nhà nhưng khi cô mở cửa, anh liền cáo từ: “Em nghỉ sớm đi, anh về đây.”
Cô liền năn nỉ: “Anh vào nhà ngồi đã. Bố mẹ em không có nhà, sang nhà bà nội em rồi.”
“Thôi, còn phải đạp xe gần tiếng đồng hồ nữa, anh về muộn quá thì ảnh hưởng đến mọi người trong nhà.”
“Hôm nay anh bắt buộc phải về đó à?”
“Anh không báo trước với mọi người, không về sợ mọi người lo.”
“Thế anh bỏ em một mình ở đây mà không sợ em buồn à?” Nước mắt cô bắt đầu rơm rớm, giọng nghẹn ngào hỏi. “Có phải anh ghét em lắm không?” Nói rồi nước mắt bắt đầu lăn xuống.
Cô thấy anh bắt đầu luống cuống, gọi nhỏ: “Ngải Mễ, Ngải Mễ, đừng làm thế….” Thấy cô khóc mỗi lúc một to, anh liền đẩy cửa, kéo cô vào nhà, bật đèn phòng khách và để cô ngồi xuống sofa.
“Sao vậy?” Allan lo lắng hỏi. “Đang vui vẻ, sao tự nhiên lại khóc vậy? Không sợ mọi người đi qua nhìn thấy à?”
Cô càng khóc lớn. “Nếu nhịn được thì em có khóc ở ngoài không?” Rồi cô thút thít nói: “Em đã phải nhịn rất lâu, rất lâu rồi…” Cô càng khóc dữ dội, càng nghĩ càng buồn hơn, mặc dù cô không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, chỉ biết là muốn khóc mà thôi.
Cô khóc mãi, anh liền luống cuống hỏi: “Ngải Mễ, em làm sao vậy?”
“Anh cứ mặc kệ em, để em khóc cho thỏa lòng, bình thường có người ở nhà, đến cơ hội khóc em cũng không có.”
Anh nhìn cô với ánh mắt khó xử, rụt rè hỏi: “Ngải Mễ, em làm sao vậy? Em cứ khóc thế này thì anh biết đường nào mà lần. Anh đã làm sai chuyện gì ư? Em nói cho anh biết, nếu làm sai chuyện gì thì anh sẽ xin lỗi em.”
“Xin lỗi suông thì giải quyết được gì? Nếu chuyện đó anh sai thì anh có sửa chữa không?” Cô sụt sịt hỏi.
“Nếu lỗi của anh thì đương nhiên là anh sẽ sửa, nhưng em đừng khóc nữa, em khóc thế này làm anh rất buồn…”
“Cái sai của anh là mãi không chịu theo đuổi em.” Cô thật thà nói. “Em đợi từ lâu lắm rồi, em khóc quá nhiều rồi, chỉ có điều anh không biết mà thôi.”
Allan nhìn cô hồi lâu mới nói: “Nhưng em vẫn là cô nhóc…”
Cô chỉ vào ngực trái của mình, hỏi: “Anh đã từng nói rằng, trẻ con hay không chủ yếu do chỗ này quyết định, đúng không?”
Allan gật đầu, nhưng cô không đợi anh nói mà kéo tay anh đặt lên bầu ngực trái của cô. “Anh xem đi, em có còn là con nít nữa không?”
Mặt Allan đỏ rực, anh cười khẽ và nói: “Em hiểu sai ý anh rồi, anh nói là trái tim chứ không phải…”
“Không phải là gì?” Cô ngước lên nhìn anh chằm chằm, hỏi.
“Không phải là tấm khiên bảo vệ trái tim…” Tay anh bị cô túm chặt và đặt trên tấm khiên dày của cô, khiến anh thấy không tự nhiên, nhưng anh không rút tay ra mà chỉ nhìn cô chăm chú. Cô phát hiện ra đôi mắt to, đen láy của anh có thể nhìn cô chằm chằm mà không chớp mắt. Cô cũng thử nhìn anh không chớp mắt nhưng cô nhận ra rằng rất khó làm được điều đó, càng không muốn chớp thì lại chớp càng nhanh.
Cô né tránh cái nhìn của anh, đưa bàn tay còn lại đặt lên ngực anh, nói: “Anh đừng nói em là con nít, thực ra anh còn con nít hơn em, anh có thừa nhận không?”
Allan cười rồi rút tay ra. “Thừa nhận, thừa nhận, anh nhỏ hơn em, em thắng còn anh thì thua cuộc. Cái miệng này của em đã cãi nhau thì không ai địch nổi.” Anh véo nhẹ mũi cô rồi nói: “Không là con nít thì sao lại khóc ầm ĩ như vậy? Làm anh không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.”
Đang khóc mà cô cũng phải phì cười, cô lấy móng tay bấm vào huyệt thái dương, nói: “Em cũng đang đau hết cả đầu vì khóc đây.”
“Hay là để anh xoa bóp cho? Mỗi lần mẹ anh đau đầu, anh đều mát-xa cho mẹ anh thế này, rất hiệu quả.” Allan bảo cô nằm xuống giường rồi lấy một cốc nước lạnh, chấm ngón tay vào nước và xoa bóp cho cô, đầu tiên là mát-xa cho mắt, sau đó mát-xa đến cả phần đầu và sau gáy cho cô. Ngón tay anh lành lạnh đặt trên mặt cô, tóc cô, gáy cô, rất dễ chịu, một cảm giác tê tê ngự trị từ đầu xuống chân. Cô cảm thấy đầu nhẹ hẳn, toàn thân trở nên thư thái, dễ chịu vô cùng.
Anh vừa xoa bóp vừa nói: “Từ sau em không được khóc như thế này nữa đâu đấy! Khóc thì có giải quyết được vấn đề gì đâu. Có chuyện gì không vui thì cứ nói với anh, đừng có vừa nói chuyện được vài câu đã khóc lóc, khiến anh cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc hôm nay tại sao em lại khóc vậy?”
Cô liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ và nói: “Anh vào đây, em cho anh xem cái này.”
Allan chưa bao giờ vào phòng ngủ của cô, anh đến gần cửa phòng liền dừng lại. Cô chạy ra kéo anh vào, ấn anh ngồi xuống giường cô và cho anh đọc tiểu thuyết cô viết. Anh đọc rất chăm chú, còn cô thì ngồi bên cạnh anh, tay ôm chặt cổ anh. Cô cảm thấy cảnh tượng này ấm áp, ngọt ngào biết bao, chắc chắn cô sẽ đưa nó vào tác phẩm sắp tới.
Đọc xong, Allan liền quay sang cười, nói: “Cái đầu của em nhỏ mà chứa được nhiều thứ nhỉ? May mà còn thi đỗ Đại học B…”
“Sức mạnh của tình yêu mà. Liệu em có trở thành nhà văn nổi tiếng được không?”
Allan gật đầu. “Là nhà văn lớn rồi còn gì, đây là tạp chí rất nổi tiếng.” Rồi anh hỏi: “Chi tiết lấy trộm thuốc ngủ nhà văn lớn đọc được ở đâu vậy?”
“Tại sao anh lại bảo là đọc được ở đâu?” Cô sửng sốt hỏi. “Ý anh nói là em đạo văn ư? Đó là tác phẩm em tự viết, là trải nghiệm của em, em đã tích trữ rất nhiều thuốc ngủ rồi…” Cô mở ngăn kéo lấy ra một lọ nhỏ cho Allan xem. Anh đón lấy rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, mở nắp ra và đổ hết vào bồn cầu, xả nước cho thuốc trôi đi hết.
Cô cười khúc khích, nói: “Đổ cứ việc đổ, đằng nào cũng không mất tiền, lúc nào cần lại kiếm sau…”
Allan nghiêm mặt nói: “Ngải Mễ, từ nay về sau không nên vì những cái giật gân mà trải nghiệm cuộc sống theo kiểu này. Viết cái gì là một chuyện, sống thế nào lại là chuyện khác. Người ta nói nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống không có nghĩa là bắt nguồn từ cuộc sống của mình, rất nhiều cái được bắt nguồn từ cuộc sống của người khác. Viết về tình tiết giết người nhưng không cần phải đích thân đi giết người; viết về chuyện tự sát không cần phải tự sát thật. Tiểu thuyết có thể viết một cách tùy tiện, thoải mái, nhưng trong cuộc sống không nên làm những chuyện ngông cuồng. Anh không thích những cô gái ngông cuồng, họ làm anh cảm thấy sợ.”
“Em chỉ nói vậy thôi, còn em chắc chắn sẽ không bao giờ làm những chuyện ngông cuồng đâu.” Cô cam đoan.
“Thế thì tốt.” Allan giải thích: “Bố em là thầy của anh, anh với con gái thầy… cứ cảm thấy thế nào ấy…”
Cô nghiêm giọng hỏi: “Sao vậy? Anh theo đạo Phật? Là hòa thượng à?”
Allan không hiểu cô đang nói gì. “Anh không theo đạo Phật, sao vậy?”
“Thế tại sao anh lại thấy ngại khi yêu con gái đạo sĩ?”
Allan liền cười ha ha, chỉ vào cô và không biết phải nói gì.
Cô vô cùng đắc ý, tiếp tục phát huy: “Em là con gái của đạo sĩ, lẽ nào đây là sự lựa chọn của em ư? Mình không thể lựa chọn xuất thân của mình nhưng có thể lựa chọn con đường mình đi. Nhà mẹ em là địa chủ, bố em không chê bà, tại sao anh lại vì bố em là đạo sĩ mà để liên lụy đến em?”
Allan cười ngặt nghẽo. “Anh phục cái miệng của em thật, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chưa nói đến việc lôi chuyện đạo sĩ, hòa thượng ra, ngay cả lý luận thành phần giai cấp cũng lôi ra được.”
Cô liền năn nỉ: “Bọn mình có thể giấu, không cho bố mẹ em biết mà, thật kín đáo thôi, được không anh? Nếu đợi đến khi anh tốt nghiệp, chẳng biết anh sẽ phiêu dạt chốn nào. Bố em bảo anh chuẩn bị tốt nghiệp trước, có thật vậy không?”
Allan liền gật đầu.
“Tốt nghiệp rồi anh sẽ đi đâu?”
“Anh muốn về miền Nam.”
Nghĩ đến việc chẳng mấy nữa Allan sẽ rời thành phố J, cô sẽ chẳng còn được gặp anh nữa, nước mắt lại trào ra. “Anh chuẩn bị đi rồi ư? Thế chúng mình…”
“Em coi kìa, còn bảo không phải là con nít, vừa nãy còn cười như nắc nẻ, thoắt cái đã khóc được rồi. Đừng khóc nữa, anh đã nói xong đâu, lúc đầu anh định tốt nghiệp trước, nhưng bây giờ có em kéo chân rồi…”
Cô sung sướng đến phát điên, ôm chặt cổ anh, hỏi dồn dập: “Anh không tốt nghiệp trước nữa ư? Vì em mà anh… không tốt nghiệp trước nữa ư?” Cô vừa hỏi vừa chu miệng “mổ” lên mặt anh. Dường như anh cũng hoa mắt trước trận “mổ” dồn dập của cô, mặc cho cô tấn công, hồi lâu mới biến thế bị động thành thế chủ động, hôn lên cái miệng đang “mổ” lung tung đó.
Đó là một nụ hôn vừa da diết vừa dài, cô cảm thấy xương cốt trên người đều tan thành nước…