Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi việc cầu hôn diễn ra suôn sẻ thuận lợi, chuyện cưới xin ngay lập tức được đưa ra bàn luận một cách rất hợp tình hợp lý.
Anh trai Tần Hiếu Viễn đã đính hôn trước, nên theo lẽ thường thì bọn họ sẽ tổ chức đám cưới trước.
Đám cưới của Tần Hiếu Viễn được tổ chức vào năm nay, còn đám cưới của Tần Hiếu Tắc thì để sang mùa xuân năm sau.
Làm thế này một là để kéo dãn thời gian với đám cưới của anh trai, hai là Lục Giai Ân cũng thích không khí tràn trề sức sống của mùa xuân hơn so với mùa thu.
Thời gian tổ chức đám cưới đã quyết định xong, cả Lục Giai Ân và La Hàm đều cảm thấy sắp xếp như thế rất hợp lý.
Thời gian dư dả, công tác chuẩn bị vì thế cũng có thể được thực hiện đầy đủ chu đáo hơn.
Nhưng Tần Hiếu Tắc không nghĩ như vậy.
“Lục Giai Ân, lúc đó chúng ta đều đã ba mươi rồi.” Sau khi biết được tin tức này, anh cau mày bất mãn.
Lục Giai Ân cười, nhẹ nhàng sửa lại lời anh cho đúng: “Khi đó anh mới hai chín tuổi thôi, chưa đến ba mươi.”
“Hơn nữa dù có ba mươi tuổi vẫn chưa già đến vậy đâu.” Cô tiếp tục nói thêm.
Nhắc tới mấy từ ba mươi tuổi, Lục Giai Ân hơi khựng lại.
Cô giật mình nhớ lại khoảng thời gian mình và Tần Hiếu Tắc bên nhau, thầy Lý đã nói những gì trước khi cô một mình đến thành phố H.
Lúc ấy thầy Lý đã nói với cô rằng trước ba mươi tuổi sẽ kết hôn, khi đó cô không quan tâm đến việc đó lắm.
Không ngờ rằng ấy vậy mà ngày hôm nay nó đã trở thành sự thật.
“Em nghĩ gì vậy?” Tần Hiếu Tắc thấy cô thất thần, bèn nhéo nhéo cái tai của cô.
Lục Giai Ân thấy thế vừa cảm khái vừa buồn cười kể lại chuyện này cho Tần Hiếu Tắc nghe.
Tần Hiếu Tắc nghe xong thì bật cười thành tiếng: “Khá chuẩn đấy nhỉ.”
Anh bất chợt nghĩ đến một chuyện khác.
“Hôm đó anh thấy em khấn Phật rất lâu.” Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt mất tập trung hỏi: “Đức Phật có nói cho em biết rằng em sẽ cưới Tần Hiếu Tắc không?”
Lục Giai Ân cười nói: “Đức Phật cứu độ tất cả chúng sinh. Làm sao có thời gian mà quan tâm đến chuyện tình cảm của một sinh linh nhỏ bé như em chứ?”
“Đúng rồi, Đức Phật phổ độ chúng sinh, còn em thì độ anh.” Anh cố nén nụ cười nhờn nhã, cúi người hôn cô thật sâu: “Vì thế nên em chỉ được lấy mỗi anh mà thôi.”
Lục Giai Ân hơi ngẩn người, mắt đối mắt nhìn Tần Hiếu Tắc, sau đó cô hơi cong môi.
“Được rồi.”
“Vậy cuối tuần chúng ta trở về thành phố C.” Tần Hiếu Tắc đột nhiên nói, nói xong toan lấy điện thoại di động đặt vé máy bay.
“Hả?” Lục Gia Ân nhất thời không hiểu: “Sao thế?”
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, nói với vẻ đương nhiên: “Chúng ta đi thăm bà ngoại, rồi tiện thể lấy bản công chứng hộ khẩu luôn.”
Lục Giai Ân giật giật môi, muốn nói lại thôi.
truyện ngầm mê muội được edit và đăng full tại trichtinhlau.com, mọi bản edit nơi khác đều là bản ăn cắp, mong độc giả hãy ủng hộ bằng cách đọc tại web chính chủ <3
Cô nhìn vẻ mặt của Tần Hiếu Tắc, câu nghi vấn “sao nhanh như vậy?” bị cô nuốt lại vào cổ họng rồi đổi thành “dạ được”.
Trên thực tế thì với hoàn cảnh hiện tại của cả hai, có công chứng hay không cũng chẳng khác gì nhau là mấy.
Bà ngoại đã sớm biết chuyện Tần Hiếu Tắc cầu hôn, thậm chí còn hào phóng tặng cho Lục Giai Ân mấy bức tranh hồi nhỏ. Vì thế nên đương nhiên bà ngoại không phản đối cuộc hôn nhân của họ.
Vì vậy vào cuối tuần cách đó một ngày, hai người đã cùng nhau đi đến cục dân chính.
Khoảnh khắc bước ra ngoài, tình trạng hôn nhân của Lục Giai Ân đã thay đổi từ độc thân sang kết hôn.
Đêm đó, sau khi công chứng xong, trông Tần Hiếu Tắc có vẻ căng thẳng hơn bình thường rất nhiều.
Vào ngày đáng ăn mừng trong đời này, anh đột nhiên nghĩ đến…
Ngoại trừ lời thổ lộ hôm văn nghệ đó, Lục Giai Ân chưa bao giờ nói thích anh hay thứ gì đó tương tự với anh.
Vì vậy đôi mắt của anh nhìn chằm chặp vào Lục Giai Ân, ép cô phải nói ra miệng.
“Em chưa tỏ tình với anh lần nào hẳn hoi cả.” Tần Hiếu Tắc mím môi, hơi nhíu mày.
Anh cúi đầu, thấp giọng dỗ dành cô: “Ngoan nào, nói em yêu anh đi.”
Gương mặt của Lục Giai Ân đã đỏ bừng. Co do dự một chút, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn nhẹ giọng nói.
“….. Em yêu anh.”
Tần Tiêu hơi động đậy, nửa ép buộc nửa dỗ dành: “Em yêu ai?”
Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn hồng hào của Lục Giai Ân, toả ra từng tầng ánh sáng dịu nhẹ mơ hồ.
“Tần Hiếu Tắc.” Đôi mắt cô trong suốt như pha lê, phản chiếu hai cái bóng rất nhỏ.
Tần Hiếu Tắc cười một tiếng thật trầm: “Em nói lại đi.”
Lục Gia Ân: “….”
“Nói đi mà!” Nụ cười của Tần Hiếu Tắc có chút xấu xa.
Ánh mắt của Lục Giai Ân nhìn anh bất lực.
Cô chậm rãi thở ra, nhẹ nhàng nói như anh mong muốn: “Em yêu Tần Hiếu Tắc.”
Nói xong, cô không khỏi nhỏ giọng than thở.
“Hiếu Tắc trẻ con thật đấy.”