Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Giai Ân, hôm nay tan học về chị sẽ đưa em đi chơi nhé.”
Lúc Lục Giai Ngọc nói xong câu này cũng là lúc cả nhà cùng nhau ăn sáng.
Lục Giai Ân khẽ gật đầu, nói lời đồng ý.
Hôm nay là thứ sáu trong tháng ba, Lục Giai Ân đã đến Bình Thành được gần nửa năm.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi thi hết năm hồi trung học, người chú của Lục Giai Ân – ông Lục Bình Giao bỗng nhiên từ thành phố Bình Thành xa xôi đến thành phố C tìm bà ngoại.
Theo lời động viên của ông ấy, bà ngoại đã đồng ý gửi Lục Giai Ân lên thành phố Bình Thành học tập để tiện cho việc ôn thi và học vẽ chuẩn bị thi đại học.
Dưới sự trợ giúp của chú, Lục Giai Ân vào học cùng trường với chị họ Lục Giai Ngọc, học dưới chị mình một lớp.
Ánh mắt Tề Bảo Châu hết nhìn con gái rồi lại nhìn Lục Giai Ân, bà nhẹ nhàng mỉm cười.
Lúc Lục Giai Ân mới đến đây bà còn sợ rằng Lục Giai Ngọc khó có thể hòa thuận cùng em gái, vì vậy bà đã làm tư tưởng cho con gái rất lâu. Không ngờ bà đã nghĩ nhiều rồi.
Hai chị em mặc dù tính cách khác biệt hoàn toàn nhưng có lẽ vì sàn sàn tuổi nhau nên nửa năm qua hai chị em chung sống vô cùng hòa thuận.
Lục Giai Ân rất hiền lành ngoan ngoãn, tính tình dịu dàng thùy mị, rất được lòng người lớn. Nhưng có lẽ do sức khỏe cô yếu từ nhỏ nên cô không thích ra ngoài chơi, cũng rất ít nói.
Ngược lại, Lục Giai Ngọc từ nhỏ đã ham chơi, kiêu ngạo, việc học hành ở cấp ba vô cùng áp lực cũng không làm cô ấy tu chí hơn.
Nghĩ đến đây Tề Bảo Châu không nhịn được lại cằn nhằn thêm vài câu.
“Đúng rồi đấy Giai Ngọc, con phải chăm đưa em gái ra ngoài chơi với bạn nhiều vào.”
Lục Giai Ngọc nhún vai: “Không vấn đề gì! Vậy tối nay chúng con về nhé!”
Nói xong, cô ấy đưa mắt nhìn Lục Giai Ân, nháy mắt ra hiệu chỉ hai người mới có thể hiểu được.
Lục Giai Ân nhìn cô ấy hai giây rồi cụp mắt xuống yên lặng tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong thì lái xe đưa hai chị em đến trường.
Sau khi xuống xe, Lục Giai Ngọc không nhịn nổi phát tiết tâm trạng phấn khích của mình.
“Giai Ân, tan học chúng mình chờ nhau ở cổng trường nhé!”
Lục Giai Ân nhẹ nhàng nói vâng.
Thế là Lục Giai Ngọc vô cùng sảng khoái cười rộ lên.
“Dùng em làm lá chắn đúng là dễ hơn nhiều mà, nếu không mẹ chị sẽ cứ hỏi hoài không ngớt, không cho chị ra ngoài chơi.”
Từ sau khi vào trung học, Tề Bảo Châu thường phàn nàn về chuyện ham chơi của cô ấy, nhất là khi thành tích học tập của cô ấy cũng chỉ ở mức trung bình.
Nhưng câu “đưa em gái ra ngoài chơi” giống như một đạo thánh chỉ, lời vừa nói ra, ba mẹ cô ấy lập tức tuân theo vô điều kiện.
Sau nửa năm chung sống với nhau, Lục Giai Ngọc vô cùng thích cô em họ từ trên trời rơi xuống này của mình, cô ấy hoàn toàn yên tâm coi cô như đồng minh thân cận của mình.
Đang đi trên đường, đôi mắt sắc bén của Lục Giai Ngọc bỗng phát hiện ra một bóng lưng của một người, cô vội vàng hô to.
“Chu Thư!”
Cậu học sinh gầy gò mặc bộ đồng phục xanh trắng đi phía trước dừng chân lại, đứng trước mặt cô ấy.
Lục Giai Ngọc ngoái đầu nhìn Lục Giai Ân rồi vội vàng nói: “Chị đi trước nhé, tan học gặp lại!”
“Vâng.” Lục Giai Ân nói chỉ kịp nói một chữ mà Lục Giai Ngọc đã chạy biến mất dạng.
Lục Giai Ân nhìn chị gái mình chạy theo Chu Thư, bóng lưng hai người họ dần biến mất trong dòng người chúc phía sân trường.
Cô biết chuyện “đi chơi” của chị họ của là tấm bình phong bên ngoài. Lý do quan trọng hơn khiến cô ấy hạnh phúc sung sướng chính là Chu Thư.
Ở những trường tư thục có tiếng như thế này, hầu hết xuất thân của các học sinh đều từ tầng lớp giàu có hay quý tộc.
Chỉ một số ít học sinh có thành tích đặc biệt xuất sắc được chiêu mộ đến.
Họ là lực lượng chủ lực của trường tham gia các giải thi đấu, cũng là những “gương mặt đại diện” cho bảng thành tích ấn tượng của trường.
Mà Chu Thư chính là một trong những gương mặt đại diện đó.
Anh ấy cũng chính là đối tượng mà Lục Giai Ngọc đang theo đuổi.
Giờ tan học, Lục Giai Ân đang một mình đi giữa đám đông, bên tai cô bỗng vang lên tiếng xe đạp chạy qua.
Một chiếc xe đạp địa hình rất đẹp cùng tiếng vòng bi bánh xe quay tròn vang dội.
Tia nắng ban mai mỏng manh xuyên qua kẽ lá, đậu trên lưng của chàng trai trẻ kiêu ngạo đầy phóng khoáng.
— là Tần Hiếu Tắc.
Anh lướt nhanh trên sân trường, liên tục vượt qua các bạn học ở phía trước.
Đồng phục trên người anh bị gió thổi tung bay, thậm chí lộ ra tấm lưng đầy khí chất hiên ngang và phóng khoáng.
Lục Giai Ân khẽ liếc nhìn anh rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
“Lục Giai Ân!” Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Lục Giai Ân quay đầu lại thì thấy bạn học cùng bàn Triệu Ngải Giao.
Cô khẽ cười rồi dừng lại đợi cô ấy.
Triệu Ngải Giao chạy nhanh vài bước đến chỗ cô, giọng rất hưng phấn: “Cậu nhìn thấy Tần Hiếu Tắc không?”
Lục Giai Ân khẽ gật đầu: “Có thấy.”
Người này vẫn cao ngạo như mọi khi, ngay cả cái khí chất lúc đi xe đạp cũng khác với người thường.
Triệu Ngải Giao cười vài tiếng: “Vận khí hôm nay cũng tốt phết đấy, vừa đến đã gặp được giai đẹp, hắc hắc.”
Bị nụ cười của cô ấy lây nhiễm, Lục Giai Ân cũng cong cong khóe môi.
Danh tiếng của Tần Hiếu Tắc tại trường cô đã nghe thấy từ lâu.
Tại trường trung học Bắc Lâm, nơi tụ tập toàn phú nhị đại của thành phố này, Tần Hiếu Tắc đẹp trai nổi bật nhất.
“Anh ấy học lớp năng khiếu bóng rổ và là một cầu thủ rất giỏi!” Triệu Ngải Giao trước đó đã nói qua với Lục Giai Ân: “Nghe nói trận nào anh ấy ra sân là đội toàn thắng, chưa bao giờ thua.”
“Tớ dám khẳng định là ít nhất một nửa nữ sinh trường này thích anh ấy.” Triệu Ngải Giao cười hai tiếng: “Nhưng tớ thì không nhé, tớ chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ soái ca thôi.”
Lục Giai Ân yên lặng lắng nghe, khẽ gật đầu đồng ý.
“Ái chà! Anh ấy lại tới kìa!” Lục Giai Ân ngước mắt lên nhìn theo tiếng hô phấn khích của Triệu Ngải Giao, cô nhìn thấy người vừa rời đi kia không biết vì sao lại đạp xe quay lại về phía họ.
Đạp ngược chiều đám học sinh, Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên phanh gấp rồi dừng lại trước mặt Lục Giai Ân và Triệu Ngải Giao.
Lục Giai Ân dừng lại, mím môi nhìn anh.
Tần Hiếu Tắc bỏ tay ra khỏi tay lái, một chân chống xuống đất, chân còn lại giẫm lên bàn đạp.
Ánh mắt anh hờ hững nhìn Lục Giai Ân, lông mày hơi nhướng lên.
“Chị họ của em đâu?”
Lục Giai Ân không muốn nói chuyện của chị họ và Chu Thư trước mặt mọi người, vì vậy cô chỉ nói với Tần Hiếu Tắc rằng Lục Giai Ngọc vẫn trên lớp học.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, liếc cô một cái rồi quay xe, phóng nhanh đi.
Lục Giai Ân nhìn bóng lưng anh rời đi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu sao ánh mắt Tần Hiếu Tắc nhìn cô luôn khiến cô không được thoải mái, thậm chí có chút áp lực.
Có lẽ là vì trông anh hơi hung dữ và tính tình có vẻ không được tốt cho lắm.
Triệu Ngải Giao bên cạnh đứng trố mắt ngạc nhiên, đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, giọng nũng nịu hờn dỗi.
“Lục Giai Ân, chán cậu thật đấy! Cậu biết Tần Hiếu Tắc mà không thèm nói với tớ.”
“Tớ và anh ấy không quen…” Lục Giai Ân vội giải thích.
Cô và Tần Hiếu Tắc mới chỉ gặp nhau vài lần, đều là vì chị họ. Mà mấy lần gặp mặt họ cũng không nói chuyện gì với nhau.
“Được rồi.” Triệu Ngải Giao miễn cưỡng bỏ qua cho cô.
“Nhưng tại sao anh ấy lại hỏi chị họ cậu?” Cô ấy như thể phát hiện ra một bí mật động trời, kinh ngạc nhìn Lục Giai Ân: “Không phải là anh ấy thích chị họ cậu đấy chứ?”
Triệu Ngải Giao đã từng gặp qua Lục Giai Ngọc.
Đàn chị có dáng người kiều diễm xinh đẹp khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Chị ấy khác hẳn với vẻ đẹp thanh thuần trong sáng của Lục Giai Ân.
Nghe cô bạn cùng bàn nói như vậy Lục Giai Ân có chút sững sờ, nhất thời không nói nên lời.
“Nếu đúng như vậy thì có vẻ Tần Hiếu Tắc dường như thích những cô gái có gu ăn mặc người lớn giống như chị cậu ý nhỉ.” Triệu Ngải Giao càng nghĩ càng thấy có khả năng là vậy.
Lục Giai Ân rũ mắt xuống, nhưng mà người chị họ thích là Chu Thư cơ.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, nghĩ thầm vậy Tần Hiếu Tắc kia lại bị thất tình rồi.
Suốt cả ngày Triệu Ngải Giao đều đắm chìm trong “sự thật” mà mình vừa phát hiện ra, từ lâu cô ấy đã nghe mọi người bàn tán về Tần Hiếu Tắc và những người bạn của anh ấy, cũng rất tò mò với mối quan hệ của Lục Giai Ngọc với bọn họ.
Tiếc là Lục Giai Ân lại chẳng biết gì mấy về vấn đề này nên cũng không cung cấp được nhiều thông tin “có ích”.
Trường trung học Bắc Lâm không có giờ tự học buổi tối ở trường.
Vừa đến giờ tan học buổi chiều sân trường đã trở nên ồn ào náo nhiệt.
Lục Giai Ân không vội vã, lặng lẽ thu dọn cặp sách rồi đi hàng cuối cùng trong đám đông.
Theo dòng người đến cổng trường học, một hàng xe đỗ sẵn ven đường gần cổng trường để chờ đón học sinh.
Lục Giai Ân không cần tìm lâu đã thấy chị họ Lục Giai Ngọc đứng ở bên đường.
Theo lệ cũ, Lục Giai Ngọc hẳn là đang chờ cô ở trạm xe buýt.
Nhưng hôm nay lại có rất nhiều người đứng chen chúc ở trạm xe buýt.
Ngoài chị họ và Chu Thư còn có mấy người bạn của chị họ nữa.
Trong số đó, bóng dáng của Tần Hiếu Tắc vô cùng nổi bật.
Anh đứng trên bậc thềm bên đường và đang tán phét với bạn của anh – Trần Huề, dáng vẻ trông thật lười nhác. Anh mặc một bộ áo trắng quần jean, trông chất lừ và vô cùng phóng khoáng.
Ở đằng kia, Lục Giai Ngọc và Chu Thư đang đứng cùng nhau, cười tươi roi rói, vô cùng hạnh phúc.
Trên người cô ấy không còn mặc áo khoác đồng phục nữa, cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, dáng ôm sát, thấy rõ đường cong nuột nà của người con gái. Bên dưới cô ấy mặc một chiếc váy xếp ly màu đen, hai cẳng chân dài trắng nõn thẳng tắp lộ ra bên ngoài bất chấp cái lạnh.
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Giai Ân theo chị họ ra ngoài chơi, những người bạn này mặc dù cô không quen nhưng cũng không phải hoàn toàn xa lạ. Khi cô nhìn thấy họ cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
“Giai Ân!”
Lục Giai Ngọc nhìn thấy em gái thì vẫy tay gọi cô tới.
Tiếng hô này này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Những ánh mắt đổ dồn về phía Lục Giai Ân.
Trong số đó cũng bao gồm Trần Huề và Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc thờ ơ liếc nhìn Lục Giai Ân rồi thản nhiên rời mắt đi chỗ khác.
Trái lại, ánh mắt Trần Huề lưu luyến nhìn dáng vẻ Lục Giai Ân thêm vài giây rồi đột nhiên bật cười ra tiếng.
“Này, em gái này vẫn còn mặc đồng phục học sinh kìa.” Anh ta quay sang Tần Hiếu Tắc rồi cười nói.
Tần Hiếu Tắc không thèm để ý: “Mặc thì mặc chứ sao.”
Anh đã sớm nhận thấy rằng Lục Giai Ân luôn theo khuôn phép của một học sinh ngoan, giống như hình tượng của Chu Thư.
Nghĩ đến đây, Tần Hiếu Tắc lại vô tình liếc sang nhìn Chu Thư rồi cau mày.
Cùng lúc đó, Trần Huề cũng cười nói: “Thì là cô ấy và Chu Thư đều cùng mặc đồng phục, trông có giống đồ đôi không? Ha ha ha, Lục Giai Ngọc phải làm sao đây?”
“Buồn cười quá, tớ không nhịn được nữa. Cậu xem nếu ba người họ đứng cùng một chỗ, họ (ý là Lục Giai Ân và Chu Thư) trông mới giống một đôi hơn nhỉ?”
Anh ta nói xong còn bổ sung thêm một nụ cười xấu xa.
Tần Hiếu Tắc cau mày, nhìn về phía ba người đứng cách đó không xa.
Lục Giai Ngọc không biết nói gì mà Lục Giai Ân khẽ gật đầu rồi tháo cặp sách xuống, cởi áo khoác đồng phục ra đưa cho Lục Giai Ngọc.
Ngay sau đó, Lục Giai Ngọc mặc chiếc áo đó vào người.
Mà Lục Giai Ân bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, sơ vin trong quần, cạp quần siết lại lộ ra vòng eo thon nhỏ, dáng người mảnh khảnh đến mức một cơn gió thổi qua cũng có thể bị cuốn bay.
“Cậu thấy chưa, tớ biết ngay là Lục Giai Ngọc sẽ không để chuyện hiểu lầm đấy xảy ra mà.” Trần Huề hét lên.
Ngay khi Trần Huề hét lên, Tần Hiếu Tắc đưa mắt nhìn, chân mày anh thậm chí nhíu lại chặt hơn.
Khi mọi người đến đông đủ, cả nhóm bắt hai chiếc taxi cùng đến nhà hàng.
Sau khi ăn xong, mọi người bàn nhau cùng đi hát karaoke.
Lục Giai Ngọc biết Lục Giai Ân không thích những hoạt động này, nhưng nếu cô đưa Lục Giai Ân về thì khẳng định sẽ không đi được nữa.
Cô mím môi, nhìn Chu Thư ngồi bên cạnh, vất vả lắm cô mới rủ được cậu ấy ra ngoài chơi, do dự một hồi lâu.
Lục Giai Ân đã nhìn thấy vẻ do dự của Lục Giai Ngọc.
Cô không muốn làm phiền chị họ nên vội vàng nói: “Không sao, các chị cứ hát đi.”
Cô ngồi bên cạnh nghe cũng được mà, chờ chị họ chơi xong thì cùng nhau về.
“Thế tốt quá!” Lục Giai Ngọc lại hứng khởi trở lại, ôm bả vai Lục Giai Ân cùng nhau bước vào thang máy.
Sau khi vào phòng KTV, Lục Giai Ân thành thật tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, yên lặng nghe mọi người ca hát.
Giọng của Lục Giai Ngọc rất hay, cô ấy hát cũng rất dễ nghe.
Cô ấy và Chu Thư ngồi gần bên nhau, khoảng cách rất gần.
Từ góc nhìn của Lục Giai Ân, cô có thể thấy nó nét mặt của hai người, hai chân sát lại bên nhau.
Ánh sáng trong phòng hát mờ mờ ảo ảo, bóng người lắc lư, tiếng nhạc ồn ào náo động. Không khí dưới điều hòa không mấy dễ thở, giọng hát cao vút cùng nhịp trống dồn dập như đang vỗ thẳng vào tim Lục Giai Ân.
Cô dần cảm thấy hơi khó chịu, tức ngực.
Hít một hơi thật sâu, Lục Giai Ân ôm ngực đứng dậy đi ra ngoài.
Cô một mình đi đến sảnh trước, rồi ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh quầy lễ tân, cô lấy từ trong cặp sách ra một quyển sách tiếng Anh, lẩm nhẩm học thuộc từ vựng.
“Cô đến đây để học từ vựng?” Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nam giễu cợt.
Lục Giai Ân ngước mắt lên thì thấy gương mặt của Tần Hiếu Tắc.
Anh đứng trước mặt cô, cau mày, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
Lục Giai Ân sững sờ, đặt cuốn sách vào trong cặp sách rồi đứng dậy.
Cô sợ mình làm mọi người mất hứng nên giải thích với Tần Hiếu Tắc.
“Bên trong hơi ngột ngạt nên em ra ngoài hít thở một chút.”
Ánh mắt dò xét của Tần Hiếu Tắc quét trên gương mặt Lục Giai Ân.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô sáng ngời nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt, yếu ớt.
Một lúc sau, anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cặp sách của Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân hơi kinh ngạc: “Anh?”
Tần Hiếu Tắc duỗi đôi chân dài, lười biếng ngước mắt lên liếc nhìn Lục Giai Ân.
“Hít thở.”
Nói xong anh lấy điện thoại ra rồi ngồi chơi, không để ý đến Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân ngừng lại hai giây rồi cũng ngồi lại xuống ghế sô pha.
Lúc ngồi xuống, cô lặng lẽ thản nhiên ngồi dịch sang một bên, cách Tần Hiếu Tắc một khoảng.
Vừa ngồi xuống, người bên cạnh lại lên tiếng.
“Cô không thích thì sao còn đến?”
Động tác lật sách của Lục Giai Ân bỗng dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Tần Hiếu Tắc cau mày: “Cô không biết chị họ cô lấy cô làm lá chắn hay sao?”
Lục Giai Ân “A” lên một tiếng rồi nhẹ nhàng nói cô biết.
Cho tới bây giờ Lục Giai Ngọc cũng không giấu diếm cô, cô biết rằng chị họ đang theo đuổi Chu Thư.
Tần Hiếu Tắc cười giận dữ.
“Cô có ngốc không thế? Cô ấy bảo cô đưa đồng phục cô đưa ngay, thế cô ấy bảo cô đưa cả quần cả áo cô có đưa không?”
Dáng vẻ gầy gò yếu ớt này của Lục Giai Ân, cô có sợ dính cảm lạnh không vậy?
Lục Giai Ân gật đầu: “Có đưa.”
Đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Cô có chút bối rối, không biết vì sao Tần Hiếu Tắc lại tức giận.
Cô vừa dứt lời, mặt Tần Hiếu Tắc lại càng thêm khó coi, khóe môi cũng mím lại.
Anh thở hắt ra, nhất thời không biết nói gì.
Lục Giai Ân suy nghĩ một lúc, trong lòng trầm xuống.
Nghĩ đến những lời của Triệu Ngải Giao lúc sáng.
Cô chớp chớp mắt, thận trọng hỏi anh: “Anh…”
“Có phải anh thích chị em không?”
Như một tia sét vừa giáng xuống, sắc mặt Tần Hiếu Tắc nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
—
Mấy ngày sau buổi hát ở KTV là giải đấu bóng rổ hàng năm của trường Trung học Bắc Lâm.
Tất cả các lớp trong trường sẽ tham gia.
“Giai Ân, cậu giúp tớ một việc được không?” Ngày hôm đó, Triệu Ngải Giao lắc lắc cánh tay Lục Giai Ân năn nỉ.
Lục Giai Ân: “Chuyện gì vậy?”
“Chiều nay có trận đấu của lớp 11-3, chúng mình cùng đi xem nhé?”
Triệu Ngải Giao nũng nịu nói, Lục Giai Ân không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.
Lớp 11-3 là lớp của Tần Hiếu Tắc, cực kỳ nổi tiếng.
Những người đến cổ vũ, ngoài học sinh của trường, còn có rất nhiều nam nữ học sinh trường khác lũ lượt kéo đến khi biết tin.
Lúc đến nơi Lục Giai Ân mới biết, Triệu Ngải Giao nói vậy mà không phải vậy (1)
Câu gốc: 醉翁之意不在酒 – ý của túy ông không ở rượu: ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
“Giai Ân, lúc nào trận đấu kết thúc, cậu có thể xin giúp tớ số điện thoại của Hứa Lệ được không?”
“Hứa Lệ … là ai?” Lục Giai Ân đâu biết anh ta.
Triệu Ngải Giao chỉ chỉ: “Người số 7 kia kìa, anh chàng có làn da siêu trắng ý!”
Lục Giai Ân đưa mắt nhìn quanh sân một vòng, xác định được Hứa Lệ.
Anh ta cũng học lớp 11-3, dáng người cao gầy, làn da rất trắng.
“Sao cậu không tự đi xin?” Lục Giai Ân vẻ mặt phức tạp quay đầu nhìn Triệu Ngải Giao.
“Tớ không dám…” Triệu Ngải Giao lấy tay che mặt, ánh mắt xấu hổ thẹn thùng.
“Hay là sau khi trận đấu kết thúc câu hỏi Tần Hiếu Tắc hộ tớ một chút được không?”
Lục Giai Ân: “…”
Trong tích tắc cô đã bỏ qua lựa chọn này.
Cô không thể nào quên được ngày hôm đó tại KTV, sau khi cô hỏi có phải anh thích chị họ không, đôi mắt Tần Hiếu Tắc như muốn giết người.
Lục Giai Ân sợ chết khiếp, theo bản năng cô không dám nói chuyện với Tần Hiếu Tắc nữa.
Xuyên qua đám đông, cô nhìn thấy Tần Hiếu Tắc ở đằng xa.
Anh mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đen và là thành viên chủ lực của cả đội.
Dáng người Tần Hiếu Tắc cao ráo, vô cùng phóng khoáng, anh qua người nhanh thoăn thoắt, ném bóng cực kỳ chuẩn xác.
Ngoại hình và khuôn mặt của anh vô cùng xuất sắc, đôi lông mày và đôi mắt tràn đầy nét phóng khoáng và tự tin của một nhân tài.
Bên ngoài sân thỉnh thoảng vì những đường bóng của anh mà rộ lên từng đợt reo hò.
Sau mỗi hiệp đấu, Lục Giai Ân nghe thấy vô số lời khen ngợi tán dương đầy kích động của những bạn nữ cho anh.
Trận đấu kết thúc, lớp 11-3 giành chiến thắng tuyệt đối với số điểm cách biệt rất lớn.
Đám người đến xem dần dần giải tán, Tần Hiếu Tắc ngồi trên sân cùng các đồng đội uống nước và tán phét, dáng vẻ của anh vô cùng tự do thoải mái.
“Giai Ân Giai Ân.”
Triệu Ngải Giao ngồi bên cạnh chọc chọc cánh tay Lục Giai Ân rồi lặng lẽ nhét cho cô một chiếc điện thoại di động.
Lục Giai Ân cầm lấy chiếc điện thoại, trao đổi ánh mắt với Triệu Ngải Giao một chút.
Triệu Ngải Giao chắp hai tay trước ngực, làm động tác “làm ơn”.
Lục Giai Ân quay đầu, tay siết chặt chiếc điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Lệ.
Bọn họ dường như đã tám chuyện xong, những chàng trai cao lớn giải tán đi dần ra phía ngoài.
Hứa Lệ cũng nằm trong số đó, anh ta đi phía sau cùng.
Lục Giai Ân thở hắt ra một hơi, đi thẳng đến trước mặt Hứa Lệ.
“Xin chào.” Cô khẽ gọi.
Hứa Lệ dừng lại, lông mày hơi nhướng lên.
“Cô tìm tôi à?”
Cô gái này thật xinh đẹp thuần khiết, đặc biệt đôi mắt sáng ngời tuyệt đẹp. Chỉ là nhìn cô ấy có chút không quen, hình như không phải học lớp mười một.
Bỗng dưng có một mỹ nữ tìm đến mình, Hứa Lệ kinh ngạc không thôi.
Lục Giai Ân khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ lễ phép: “Em có thể lưu số điện thoại của anh không?”
Vừa nói, cô vừa đưa ra chiếc điện thoại của Triệu Ngải Giao.
Hứa Lệ mỉm cười.
Vừa định mở miệng nói chuyện, hai người bỗng cùng nghe thấy một giọng nói đầy kinh ngạc.
“Lục Giai Ân, em đang làm gì đấy?!”
Lục Giai Ân đờ cả người, quay đầu nhìn sang.
Tần Hiếu Tắc đứng cách đấy mấy mét, nhíu chặt lông mày, mặc đầy tức giận đang muốn đi đến.
Bóng ma buổi tối ở KTV vẫn còn đó, trong lòng Lục Giai Ân lo quýnh lên, điều duy nhất cô nghĩ đến là muốn bỏ chạy.
“Em đứng lại đó cho anh!”
Sau khi nghe thấy giọng Tần Hiếu Tắc phía sau truyền đến, Lục Giai Ân giật nảy mình, theo bản năng co giò bỏ chạy.
Nhưng cô mới chạy được hai bước, phía sau đã vang lên tiếng bước chân đuổi theo.
Giây tiếp theo, áo đằng sau của cô đã bị người nào đó túm chặt.
Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp gương mặt vừa tức giận vừa lo lắng của Tần Hiếu Tắc.
Tim Lục Giai Ân đập thình thịch liên hồi, không biết là do khẩn trương hay là do vừa chạy.
Cô thở hổn hển, mặt có chút ửng hồng.
“Em đang làm gì thế? Người yếu như sên thế này chạy gì mà chạy?!”
Bàn tay Tần Hiếu Tắc vẫn túm lấy áo khoác Lục Giai Ân, anh cau mày hỏi.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy Lục Giai Ân bỏ chạy, trái tim anh bỗng lỡ một nhịp, anh bị cô dọa phát sợ.
Lục Giai Ân sững sờ một lúc.
Cô ngơ ngác nhìn Tần Hiếu Tắc, hỏi lại anh: “Anh đuổi theo em làm gì?”
Đối diện với ánh mắt của Lục Giai Ân, Tần Hiếu Tắc chợt nhớ đến những lời Trần Huề nói trong buổi tối hôm đó ở KTV.
“Cậu cứ nhìn chằm chằm em gái làm gì? Cậu thích cô ấy rồi à?”
“Thích thì theo đuổi đi.”
…
Tai anh bỗng nóng bừng lên, hung dữ nói: “Ai đuổi theo em chứ?!”
Lục Giai Ân lập tức trố mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Đuổi theo này không phải theo đuổi kia.
Ngôn ngữ tiếng Trung quả là phong phú và sâu sắc ^_^