Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
  3. Quyển 2 - Chương 6
Trước /403 Sau

Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Maikari

Beta 1: kaori0kawa

Từ những năm 80 đầu thế kỉ, trên thế giới có ba vùng đất sản xuất chất gây nghiện nổi tiếng nhất, “Tam Giác Vàng” (1) của Nam Á, “Kim Tân Nguyệt” của Trung Á cùng “Ngân Tam Giác” của Nam Mỹ.

Kim Tân Nguyệt nằm ở ngay giữa vùng biên giới ba nước Afghanistan, Pakistan cùng Iran, lúc đầu được gọi là “Vịnh Hoàng Kim bán nguyệt”, vì khu này có hình dạng uốn cong như vầng trăng lưỡi liềm, sau này được đổi thành Kim Tân Nguyệt.

Kim Tân Nguyệt chuyên về sản xuất chất gây nghiện, xuất hiện sau Tam Giác Vàng không lâu. Những năm gần đây, sản lượng thuốc phiện hằng năm mà khu Kim Tân Nguyệt sản xuất cũng hơn 20.000 tấn, là nơi cung cấp 9/10 ma túy cho toàn thế giới, trở thành khu sản xuất và buôn bán chất gây nghiện mạnh nhất thế giới.

Đến gần những năm cuối thế kỉ trước đầu thế kỷ này, lực lượng quân sự của một số quốc gia ở trong liên hợp chống chất độc hại quốc tế họp tại Trung Quốc, quyết định tiến hành càn quét quy mô lớn khu Tam Giác Vàng. Trung Quốc hàng năm viện trợ không ràng buộc cho Myanmar trồng cây khác thay thế cây thuốc phiện. Cho nên sản lượng chất gây nghiện của Tam Giác Vàng từ từ giảm bớt, Kim Tân Nguyệt trở thành bá chủ, các ông trùm chuyển qua Kim Tân Nguyệt.

Lúc trước, chất gây nghiện của Kim Tân Nguyệt chủ yếu cung ứng cho Âu Châu cùng Bắc Mỹ, sau khi Tam Giác Vàng bị diệt, nó cũng trở thành nguồn cung ứng duy nhất cho Á Châu, dần dần chiếm lĩnh thị trường của Tam Giác Vàng.

Khu này nằm ngay vùng biên giới tiếp giáp ba nước, thế nhưng ít nhất cũng phải hơn 3.000 km đường tiếp giáp, nên tình hình xã hội vô cùng phức tạp, hơn nữa người thì thưa thớt, giao thông bất tiện, khí hậu khô hạn, đến nay vẫn giữ tình trạng nửa phân nửa nhập với thế giới. Chính phủ ba nước Afghanistan, Pakistan cùng Iran chưa tiến hành công tác quản lý hiệu quả, nên khu này trở thành nơi cung cấp ma túy lớn nhất thế giới. Ngày nay, ma túy nhập vào Mỹ có hơn 8/10 là từ khu này ra, mà thị trường chất gây nghiện vào Âu Châu toàn bộ cũng do Kim Tân Nguyệt cung ứng.

Từ xưa tới nay, phân biệt chủng tộc, mâu thuẫn tôn giáo cùng tệ nạn khủng bố đều có mối liên quan chặt chẽ với khu này, ngoài ra khu này còn tham gia buôn lậu thuốc phiện cùng buôn bán vũ khí, trở thành nơi nguy hiểm nhất Trung Á.

Hơn hai mươi năm trước, Lăng Nghị đích thân chỉ huy hành động chống khủng bố quy mô lớn, cùng năm nước Nga, Iran, Afghanistan, Pakistan và Trung Á, một lần tiêu diệt phần lớn tổ chức khủng bố vũ trang của khu Trung Á, khiến căn cứ bị tổn thất nặng. Ngoài ra còn đột phá các tổ chức khủng bố nổi danh quốc tế, đồng thời quét sạch khu Kim Tân Nguyệt. Thế nhưng, bởi vì xung đột dân tộc, mâu thuẫn tôn giáo cùng bạo loạn chiến tranh, chất gây nghiện của khu Kim Tân Nguyệt lần thứ hai mạnh mẽ xen vào nền kinh tế thế giới, trở thành nơi sản xuất chất gây nghiện lớn nhất thế giới. Hiện tại, GDP của Afghanistan phần lớn là từ thu nhập của việc trồng cây thuốc phiện.

Kim Tân Nguyệt ngoại trừ sản xuất thuốc giảm đau, còn sản xuất ma túy cùng cocaine, hơn nữa qua cửa khẩu Âu Mỹ, từ Thổ Nhĩ Kỳ, Pakistan cùng Iran đều có thể vận chuyển các chất này đến khắp Âu Mỹ, cho nên từ lâu trở thành cây cầu lớn nối liền ngành cung cấp thuốc phiện từ Âu Á.

Nói chung, nơi này là thiên đường của phần tử khủng bố cùng tội phạm, cũng là ác mộng của hệ thống hành pháp thuộc chính phủ các quốc gia.

Nhóm Lăng Tử Hàn sau khi nhập cảnh Karachi, liền có người của công ty chi nhánh trực thuộc Nhật Nguyệt Hội ra đón, một đường ăn ngon ngủ tốt, dọc theo đường đi, nhanh chóng tiến vào Balochistan (2).

Phần lớn các tập đoàn lớn của Nhật Nguyệt Hội đều có công ty tại Balochistan, bao gồm cả vận tải đường thuỷ, mậu dịch, công trình xây dựng … tất cả đều là kinh doanh hợp pháp, theo hạn nộp thuế, cũng không tham gia giao dịch cùng xã hội đen, thỉnh thoảng tiếp đãi một số bạn bè hay đối tác từ nơi khác đến, không có chỗ nào khả nghi, cho nên dọc theo đường đi không gặp phải phiền phức gì.

Những năm gần đây, Balochistan vẫn thường xảy ra bạo loạn, các bộ tộc tại địa phương cùng quân chính phủ không ngừng xảy ra xung đột vũ trang, quân ủng hộ chính phủ cùng quân chống chính phủ đều tự mình nhanh chóng lập chính quyền riêng, còn chính phủ Pakistan kiên trì giữ vững hệ thống quản lý hành chính của mình, cho nên càng khiến cho xung đột thường xuyên hơn.

Bọn Lạc Mẫn vừa tiến vào Balochistan, liền có vài tên giơ súng lên hướng về phía bọn họ, trên người trùm khăn kín đầu tiến lên. Bọn họ nói chuyện với Lạc Mẫn bằng tiếng Anh đậm chất địa phương, sau đó liền hộ tống bọn họ đi qua vùng biên giới.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ từ đầu tới đuôi không hề nói tiếng nào, biết rất rõ những người này là phần tử của một bộ tộc thuộc vùng Balochistan, vũ khí cùng tài chính của bọn họ đa phần đều là do tướng quân Guzman chu cấp, nên đối với khách của Guzman, bọn họ tất nhiên là bảo vệ cẩn thận.

Một đường không có nguy hiểm gì, tất cả mọi người thuận lợi đến biên giới Pakistan và Afghanistan.

Lạc Mẫn xuống xe, sau đó liền gọi những người trực thuộc công ty đến hộ tống bọn họ trở về, không cần đi cùng họ nữa. Những người đó đều là người Nhật Nguyệt Hội, tất nhiên là biết rõ quy tắc, cũng không hỏi nhiều, lập tức lên xe rời đi.

Trên tay Lăng Tử Hàn vẫn cầm chiếc túi du lịch màu đen, không cho bất luận người nào đụng tới. Vệ Thiên Vũ thì lại đi tay không, vô cùng thong dong tiêu sái.

Đi theo bên cạnh Lạc Mẫn là bốn người đàn ông cao lớn, đó là những người võ công cao cường do chính tay Chu Tự cố ý lựa chọn bắt đi cùng hắn, bọn họ cũng là anh em nhiều năm của hắn, vô luận nguy hiểm cỡ nào, thề sống chết cũng sẽ bảo vệ hắn.

Bởi vì nhập cảnh từ hải quan, bọn họ lần này cũng không có mang theo vũ khí.

Bọn họ được hộ tống bởi những người trầm mặc, cuối cùng đi qua biên giới Afghanistan cùng Pakistan. Tuy nói là biên giới, kỳ thực cũng là dãy núi cao hiểm trở, cho nên ai cũng có thể tự do đi lại.

Những người đó hoạt động nhiều năm tại đây, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, mà nhìn lại Vệ Thiên Vũ, Lạc Mẫn cùng Lăng Tử Hàn thanh tú nhã nhặn lại có bước chân mạnh mẽ vững vàng, một tấc cũng không rời theo sát bọn họ, thân thủ nhanh nhẹn. Về sau, trong ánh mắt bọn họ liền toát ra sự tán thưởng, cũng dần thân thiện với bọn Lạc Mẫn hơn.

Trên đường đi vội, bọn họ rất ít dừng lại ăn cơm, chỉ là thỉnh thoảng uống miếng nước, lau mồ hôi trên trán. Lúc này, bọn họ đã đi một đêm, nhưng vẫn không ai kêu khổ. Tất cả mọi người rất trầm mặc, thỉnh thoảng những người kia dùng tiếng Pashtun (3) nói chuyện với nhau. Lăng Tử Hàn nghe hiểu được, những người kia đều là nói những chuyện bình thường, ví dụ như đi như thế nào, ở đâu hay nghỉ tại nơi nào. Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, tựa như không nghe thấy họ nói gì.

Lạc Mẫn thân thiết hỏi Vệ Thiên Vũ: “Cậu sao rồi? Chịu nổi không?”

“Không có việc gì, tôi cũng không phải thư sinh bằng giấy.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Kỳ thực nếu nói về thân thủ, tôi cũng không kém Tiểu Thu là bao, kẻ đầu đường xó chợ vốn dĩ không làm được gì tôi, mà tôi cũng ít động thủ, cho nên ít người biết thôi.”

“Vậy sao?” Lạc Mẫn cảm thấy bất ngờ, lập tức nhìn về phía Lăng Tử Hàn.

Dưới ánh trăng sáng, người thiếu niên mặc đồ đen kia an tĩnh ngồi xổm trên mặt đất, không hề cử động, chỉ có đôi mắt đen luôn đề cao cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Tuy rằng cậu không hề cử động, thế nhưng cả người đều toát ra khí lực mạnh mẽ, không ai dám xem thường.

Khi ánh bình minh dần hé lộ, bọn họ đã tiến vào biên giới Kim Tân Nguyệt.

Đây là một ngôi làng nhỏ, bên trong khắp nơi đều là các cửa hàng không bán súng cũng buôn thuốc phiện, Vệ Thiên Vũ nhìn thấy cảm thán không ngừng.

Lạc Mẫn cười nói với anh: “Khắp biên giới Afghanistan đều là như vậy, súng cùng thuốc là hai trụ cột kinh tế chính của họ. Bất quá, nếu cậu không có dự định mua, thì đừng hỏi gì bọn họ cả.”

Vệ Thiên Vũ vội vã gật đầu, khống chế cảm giác muốn qua hỏi thăm, không đi đến các cửa hàng bán vũ khí nữa.

Những người đưa họ tới đây liền hướng Lạc Mẫn nói lời tạm biệt. Nhiệm vụ chính của những người đó là hộ tống họ tới đây, về phần cái khác, những người đó không quản. Lạc Mẫn vội vã chào, liên tục cảm ơn. Tuy rằng những người đó che mặt, nhìn trong ánh mắt vẫn hiện lên nét cười. Sau khi chia tay bọn Lạc Mẫn, những người đó mỗi người đi một ngả.

Lạc Mẫn nhìn đồng hồ, hướng Vệ Thiên Vũ nói: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Vệ Thiên Vũ lập tức gật đầu: “Đã tới đây, tất nhiên là nghe Mẫn ca, anh cứ tự nhiên sắp xếp.”

Lạc Mẫn cười cười, mang bọn họ đi qua phía Tây làng.

Nơi này có một tiệm cơm dùng gạch vuông dựng lên, có thể dừng chân uống trà, bất quá ngay cả tên tiệm cũng không có, thật sự là đơn giản vô cùng.

Lạc Mẫn không chút nghĩ ngợi, đi vào đầu tiên. Vệ Thiên Vũ, Lăng Tử Hàn cùng bốn người kia cũng theo sau. Trên mặt bọn họ đều bình tĩnh, không ai nghĩ nơi này bất tiện hay dơ bẩn.

Ra chào khách là một phụ nữ trung niên mặt đen, đường viền gương mặt không rõ nét, tựa như là lai nhiều huyết thống cùng nhau, vừa có huyết thống tộc Tampa cùng tộc Pashtun, còn có đặc trưng giống người Mông Cổ. Bà cười hiền hòa, dùng tếng Anh hòa chút tiếng địa phương nói chuyện cùng họ.

Lạc Mẫn nhìn bà gật đầu mỉm cười, nói dùng chút trà cùng bánh, sau đó nhìn Vệ Thiên Vũ nói: “Ở đây chỉ có mấy thứ này mà thôi, chịu khó một chút, sau khi vào phủ tướng quân, chúng ta sẽ có một bữa ăn ngon.”

Vệ Thiên Vũ buồn cười: “Được, không thành vấn đề.”

Lăng Tử Hàn ngồi một hồi, dường như muốn tìm toilet, nhìn chung quanh một chút liền đứng dậy rời đi, trên tay vẫn cầm theo túi du lịch không rời.

Phía sau là một nhà bếp nhỏ, bên trong có một người đàn ông trung niên đang làm bếp, vừa nhìn Lăng Tử Hàn tiến vào, vội vã tươi cười, dùng tiếng Anh đậm chất địa phương hỏi cậu: “Cần gì?”

Lăng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Tôi muốn rửa tay.”

Người đàn ông liền cầm lấy cái gáo múc nước trong vại sành ra, sau đó đem đến trước mặt cậu, để cậu rửa tay.

Lăng Tử Hàn đem túi du lịch để lên bàn bên cạnh, cẩn thận rửa tay, sau đó nói: “Cảm ơn.”

Người đàn ông buông gáo xuống, nhanh chóng lấy khăn mặt đưa cho cậu chùi tay.

Lăng Tử Hàn tiếp nhận khăn mặt, nhanh chóng lấy thứ gì đó gói trong khăn giắt ở bên hông, lập tức lau khô tay, rồi mới cầm túi đi ra.

Vội vã ăn xong, Lạc Mẫn lấy ra một tờ dolla Mỹ thanh toán, mang bọn họ ra ngoài.

Vừa ra khỏi làng, bọn họ liền bị cảnh sắc trước mắt chấn động.

Đó là một ruộng thuốc phiện rộng bao la, lúc này tất cả đều nở hoa, một mảng màu hồng cùng màu tím hòa cùng nhau trải đến tận chân trời, thỉnh thoảng có vài đáo hoa trắng lẫn vào, nhưng vẫn tựa như một đại dương màu hồng.

Bọn họ đi trong đêm, tuy rằng có đi qua vài ruộng cây thuốc phiện, nhưng không nhìn thấy được màu sắc mĩ lệ, đến tận lúc này mới thấy được mỹ cảnh kinh tâm động phách, ánh mặt trời rọi sáng mảnh ruộng, đem biển hoa càng thêm rực rỡ.

Bọn Lạc Mẫn đi vào con đường giữa ruộng hoa, càng thêm say mê khi được bao bọc bởi mỹ cảnh.

Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng động cơ. Phía trước, bụi bay mù mịt, một chiếc xe việt dã đang chạy thẳng về phía bọn họ. Theo sau chiếc xe đó, là hai chiếc Hummer (4) lớn, trên còn có súng máy.

Lạc Mẫn đứng lại, mang chút kinh ngạc mà nở nụ cười: “Anh Túc phu nhân đích thân đến nghênh tiếp, thực sự nghĩ không ra.”

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ lập tức biết được thân phận người trên xe.

Irene Kusconkun là con gái duy nhất của Guzman Kusconkun, năm nay 29 tuổi. Mẹ đẻ của cô là người Pháp, vì bất mãn Guzman tại chỗ này cưới bà hai, bà ba, bà tư, nên tức giận bỏ đi, từ đó về sau không xuất hiện nữa. Irene lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất độc ác, 25 tuổi thì kết hôn, một năm sau tự tay giết chồng mình, nguyên nhân đến nay vẫn không rõ. Dân bản xứ đối với cô vừa kính vừa sợ, đều ngầm xưng cô là Anh Túc phu nhân, khi cô nghe thấy cũng không giận, trái lại vui mừng, cho rằng chính mình đang được ca ngợi, liền lan truyền danh xưng này, xã hội đen thế giới cũng nghe danh. Đây là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Thật không nghĩ tới, công chúa Kim Tân Nguyệt, hay nói đúng hơn là nữ vương, có thể tự mình đi đến đón tiếp bọn họ.

Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn liếc mắt nhìn nhau, âm thầm đề phòng.

Xe hơi gia tăng tốc độ, như gió mà chạy tới chỗ bọn họ, trước khi đụng bọn họ liền nhấn chân ga dừng lại, nhất thời bụi mù tung lên, thuận gió hướng về phía bọn Lạc Mẫn.

Vệ Thiên Vũ hình như rất thích sạch sẽ, nhanh chóng phất tay cản bụi. Lạc Mẫn cũng nghiêng đầu, rốt cuộc nhịn không được, đưa tay xua xua vài cái. Bốn người bảo vệ cùng một tay bịt mũi miệng vừa cảnh giác nhìn người trước mặt.

Chỉ có Lăng Tử Hàn vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng thẳng người như cây thương, ngừng thở, chờ bụi mù qua đi, ánh mắt sắc bén hướng thẳng vào chiếc xe.

Cửa xe lập tức mở, một người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười bước xuống.

Nhìn cô rất rõ là có sự hỗn hợp giữa ưu điểm của người Pháp cùng dân bản xứ, hai hàng lông mày thanh tú, con mắt xanh, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng trơn bóng, mái tóc dài xoăn màu nâu, da trắng nõn. Lúc này cô mặc chiếc váy màu tím, dường như hòa cùng với màu của biển hoa xung quanh, càng tôn thêm bộ ngực đẫy đà, vòng eo mảnh khảnh, cùng với gót chân nhỏ nhắn, trên chân là đôi giày da màu hồng, duyên dáng yêu kiều, tựa như một đóa hoa diễm lệ giữa biển hoa.

Phía sau cô hai chiếc xe cũng dừng lại, từ đó nhảy xuống vài người, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu M4A9 (5) hay M16 (6) của Mỹ đời mới nhất. Bọn họ đều mặc áo dài màu trắng, biểu tình thoải mái mà đứng ở cỏ nhìn bọn họ, nòng súng hướng xuống mặt đất. Hiển nhiên, bọn họ đều biết Lạc Mẫn, biết hắn là bạn không phải địch.

Lạc Mẫn cười dùng tiếng Anh nói: “Irene, sao em lại tự mình đến đây? Gọi Dalla đến là được rồi. Bỗng nhiên em tiếp đón long trọng vậy, khiến anh cũng khẩn trương hơn.”

Irene cười vang. Bước đến gần, bước chân cô vẫn yểu điệu. Thanh âm của cô trong trẻo, nói bằng giọng Oxford chuẩn: “Lạc, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh, dù sao không có việc gì, nên tới đây đón bọn anh. Hơn nữa, anh mang đến cho chúng em hai vị khách quí, đây là cách em biểu thị thành ý.”

Vệ Thiên Vũ vội vã mỉm cười, rất có lễ phép mà nói: “Thực sự không dám nhận, lại khiến cho Anh Túc phu nhân đại giá, Musa không dám nhận.”

Irene nhìn anh, hiển nhiên đối với người có huyết thống Arab cảm thấy vô cùng thân thiết, ôn hòa nói: “Danh hào Linh Sa tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, tướng quân nghe anh muốn tới, rất cao hứng, vô cùng hy vọng có thể cùng anh bàn luận vui vẻ.”

Vệ Thiên Vũ nghe cô giống những người khác, cũng gọi cha mình là “Tướng quân”, cũng không biểu thị sự vô cùng kinh ngạc, chỉ đơn giản khẽ gật đầu: “Lần này tôi đích thân đến đây chính là muốn gặp tướng quân, còn rất nhiều điều muốn thỉnh giáo tướng quân.”

“Musa thực sự là khách khí.” Irene cười, tiến lại gần, bắt tay anh. “Tại phương diện thay đổi vũ khí, anh mới là bậc thầy, cha tôi rất muốn mời anh chỉ dẫn một số kỹ sư ở đây.”

Vệ Thiên Vũ lập tức nói: “Chỉ dẫn thật không dám, chỉ có thể cùng nhau bàn luận.”

Irene thoả mãn gật đầu, lập tức đưa ánh mắt hướng về phía Lăng Tử Hàn nãy giờ không nói một tiếng, đôi mắt trong sáng chính trực, như mặt hồ sâu không đáy. Cô mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói trên người sát thủ đại danh Khô Lâu Sát Thủ có một hình xăm tuyệt mỹ, có thể cho tôi nhìn qua không?”

Lăng Tử Hàn vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng nhìn cô, thân hình không chút động đậy, phảng phất tựa như một người băng, giữa đại dương cũng không thể tan chảy.

Irene cảm thấy hứng thú, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới Quỷ Thu vừa nghe tới đã khiến người ta sợ mất mật lại là một thiếu niên, tôi rất thích. Cậu mấy tuổi thì bắt đầu giết người?” Càng về sau, thanh âm như thì thầm, tràn ngập ý tứ hàm xúc đầy mị hoặc.

Lăng Tử Hàn không hề chớp mắt, nhìn cô từ từ đến gần, liền lùi về sau một bước, nhắc nhở cô nên dừng lại.

Irene dường như không có phát hiện, vẫn hướng phía trước đi tới.

Vệ Thiên Vũ nhất thời bất an, khuyến cáo nói: “Phu nhân, tính tình Tiểu Thu có chút cổ quái, xin chị đừng tới gần, miễn cho cậu ấy làm chị bị thương.”

“Vậy sao?” Trên mặt Irene tiếu ý càng đậm, đôi mi thanh nhướng lên. “Thật sao? Không cho người khác tới gần. Vì sao?”

Trong mắt Lăng Tử Hàn xẹt qua một tia khó chịu, nhưng cố gắng nhẫn nại, lại lùi phía sau một bước.

Vệ Thiên Vũ nhanh chóng bước tới, ngăn Irene, thanh âm nhu hòa: “Phu nhân, xin thứ lỗi, Tiểu Thu cậu ấy không biết nhiều lễ nghi cho lắm.”

Irene không đợi anh đến gần, đã vươn tay ra: “Vậy có thể bắt tay không? Lễ nghi này chắc cũng biết chứ?” Cô nhìn Lăng Tử Hàn, trong câu nói tràn đầy ý châm chọc.

Lăng Tử Hàn nhìn bàn tay vươn ra của cô, cả người như pho tượng không nhúc nhích, hiển nhiên không chịu cùng cô bắt tay.

Vệ Thiên Vũ vội nói: “Tiểu Thu, tôn trọng phụ nữ, bắt tay một chút cũng không sao đâu.”

Lăng Tử Hàn nhìn anh, lúc này mới miễn cưỡng giơ tay lên, bắt một chút lấy lệ, đang định buông ra, chợt nhận thấy một cỗ lực mạnh kéo tới. Làn váy Irene khẽ động, hiển nhiên là cô định quật cậu xuống đất.

Lăng Tử Hàn lập tức nhanh chóng phản đòn lại, bàn tay nắm chặt, chặn đứng lực đạo của cô, thân thể nhanh chóng bước qua một bên, cùng cô xoay một vòng tròn, đứng ngay sau lưng cô, đưa tay siết ngang cổ, trong tay trái xuất hiện một con dao nhỏ, mũi dao chĩa thẳng vào ngực, nhưng giữa nguyên thế chủ động, không đâm dao vào ngực.

Tất cả đều phát sinh tựa như sét đánh. Tất cả mọi người không ai kịp phản ứng, Irene đã bị Lăng Tử Hàn chế trụ, hơn nữa thân thể cô chen giữa Lăng Tử Hàn cùng hướng súng của mấy người đi theo cô.

Những người đi theo cô lúc nãy vẫn đứng yên, lúc này mới thấy rõ tình thế, có người hét lớn một tiếng, nòng súng mọi người hướng thẳng bọn họ.

Lăng Tử Hàn cười mỉa.

Trên mặt Irene cũng không có nửa phần sợ hãi, trái lại càng tăng thêm sự tán thưởng, nhìn con dao trong tay cậu, tấm tắc khen: “Quả là một con dao xinh đẹp, rất xứng với cậu.”

Con dao này có chuôi tạo hình kỳ lạ, toàn thân màu đỏ máu, ngay cả lưỡi dao sắc bén cũng vậy. Chuôi đao không tầm thường, điêu khắc hình bộ xương tay khô, Lăng Tử Hàn nắm chuôi đao, tựa như nắm một bàn tay bằng xương trắng, mà lưỡi dao lại có hình cung tựa như đường môi mỏng, khiến người khác dù sợ hãi vẫn không thể kiềm lòng bị hấp dẫn.

Irene nhìn con dao xong, nhìn theo hướng cổ tay của cậu lên trên, thấy trên đó có một cái đồng hồ đeo tay, bên ngoài cũng điêu khắc hình bộ đầu xương khô, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh vàng. Cô cười hỏi: “Tay phải cậu hình như mang một chiếc nhẫn, cũng là hình bộ xương khô, đúng không?”

Vệ Thiên Vũ lúc này mới từ sự ngạc nhiên mà phản ứng, lo lắng nói: “Tiểu Thu, không được quá đáng, mau buông phu nhân ra.”

Lăng Tử Hàn không nói được một lời, đột nhiên buông cô ra, lập tức thối lui hai bước.

Irene ưu nhã quay người lại, nụ cười trên mặt tựa như một đóa hoa rực rỡ. Cô nhìn người thiếu niên an tĩnh như núi, nhanh nhạy như thỏ này, ý vị thâm trường nói: “Tôi thích cái chết, bởi vì nó tràn ngập thần bí, cho nên cũng tràn ngập mị lực, khiến người ta hướng tới. Quỷ Thu, cậu và tôi là cùng loại. Những người như chúng ta, thế giới này rất ít. Chúng ta say mê đem người khác đến nơi huyền bí tràn ngập mị lực kia, cho nên, chúng ta là sứ giả.”

Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn cô, băng lãnh trên mặt dần dần hòa hoãn. Cậu không nói gì, từ bên hông rút ra một vỏ dao, đem con dao cắm vào.

Irene nhìn cậu đem dao cắm vào vỏ, rồi để lại vào bên hông, lại đi tới nhặt lấy chiếc túi du lịch vừa rớt xuống hồi nãy, lúc này mới vui mừng xoay người nhìn về phía Lạc Mẫn cùng Vệ Thiên Vũ, cao giọng nói rằng: “Hoan nghênh tới Kim Tân Nguyệt.”

HẾT CHAP 06

Mục lục

(1) Tam giác Vàng (tiếng Anh: Golden Triangle) là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanma, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới. Nằm trên bờ sông Mêkông thuộc địa phận thành phố Chiang Rai- một tỉnh biên giới miền Bắc Thái Lan, nơi đây những năm 70 đã từng là đại bản doanh của trùm thuốc phiện Khun Sa khét tiếng, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng, theo đó, những cánh đồng anh túc năm xưa được thay bằng những thửa ruộng hoa màu, cây trái quanh năm xanh tốt.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tamgi%C3%A1cV%C3%A0ng

(2) Balochistan: Balochistan hay Baluchistan có thể chỉ:

Các lãnh thổ hiện tại

Balochistan (vùng), một vùng ở tây nam Pakistan, tây nam Afghanistan và tây nam Iran

Balochistan (Pakistan) một tỉnh của Pakistan

Balochistan (Afghanistan), trung tâm miền nam và tây nam của Afghanistan

Sistan and Baluchestan Province, một tỉnh của Iran

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Balochistan

(3) Tiếng Pashtun (có thể chuyển tự thành Pakhto, Pushto, Pukhto, Pashtu, hay Pushtu), cũng được gọi là tiếng Afghani. Là một ngôn ngữ thuộc Nhóm Đông Iran của Ngữ hệ Ấn-Âu được sử dụng chủ yếu ở Afghanistan và phía tây Pakistan. Hiến pháp Afghanistan công nhận tiếng Pashtun là một ngôn ngữ quốc gia và chính thức của đất nước.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BA%BFngPashtun

(4) Hummer:

(5) M4A9:

(6) M16:

Quảng cáo
Trước /403 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tây Du Chi Trùng Chú Thiên Đình

Copyright © 2022 - MTruyện.net