Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hội trường cuộc thi diễn ra vô cùng căng thẳng, họ phải cố gắng dành vé vào vòng tiếp theo đấu đá lẫn nhau tạo ra những bức tranh sống động và đẹp nhất
Thời gian trôi qua không chờ một ai mới đó đã gần đến giờ nộp bài rồi
Ninh Hinh cũng từ phòng nghỉ bước ra ngoài trở lại vị trí của mình
" Rose, có vẻ như cô ngủ rất ngon "
" Dù sao cảnh này họ chỉ quay các thí sinh mà thôi tôi cần gì phải ở lại đây để khiến họ thêm căng thẳng chứ "
Ninh Hinh hất tóc ra phía sau, ngồi xuống ghế tay gõ gõ lên bàn quan sát những bức tranh mà camera đi qua
" Chị Rose năm nay có rất nhiều nhân tài đấy chị thấy thế nào? "
" Đúng là có rất nhiều nhân tài "
Cô nhếch môi cười
" Chào mọi người, đã để mọi người đợi lâu, đã đến lúc chúng ta xem thành phẩm. Mời "
Lần lượt những bức tranh được mang lên và các ban giám khảo bước lên sân khấu xem 145 bức tranh
Ninh Hinh từng đi qua từng bức tranh cái nào cũng đẹp nhưng nó không phải là bức mà cô cần
" Một vị ban giám khảo sẽ được chọn 5 bức tranh tương đương với 5 thí sinh "
Năm thí sinh sao? Ban tổ chức muốn đổi cách thức thay vào việc chọn năm người xuất sắc nhất thì họ muốn tăng tỉ lên là mười lăm người vậy thì chẳng khác nào là huấn luyện một nhóm người rồi ra một chủ đề tổng hợp. Thật là biết làm khó người khác mà
Ninh Hinh dừng lại bức thứ mười một, tình mẫu tử đúng là bức tranh ý nghĩa một người mẹ đang bồng con ánh mắt hướng về nơi xa xăm. Nhìn theo hướng mà người mẹ nhìn trong giây lát có chút ngạc nhiên nhưng lại thay đổi sắc mặt mỉm cười đặt bản tên mình vào chỗ bức tranh
Đi một lúc thì đã chọn thêm được 3 bức nữa chỉ còn một bức cuối cùng nhưng không có bức nào phù hợp nên cô đã đi lại thêm lần nữa. Bức tranh cuối cùng cũng là thí sinh 145 đây là bức tranh không rực rỡ nhất và không được người đánh giá cao. Một bức tranh về núi rừng, đồi núi vào buổi sáng sớm với ánh sáng chiều tà đường bút tinh tế và rõ nét, màu sắc rất hoàn hảo nếu nhìn không kĩ thì cũng không thể nào nhận ra. Rất tốt, người này chính là người cô đang tìm
Đặt tấm thẻ cuối cùng rồi quay về chỗ ngồi. Các bức không được chọn sẽ được mang đi bán để làm quỷ từ thiên
" Đây là những bức tranh mà các vị giám khảo chúng ta đã chọn. Đầu tiên tôi muốn hỏi cô Rose đây tại sao cô lại chọn những bức tranh này "
Đôi bàn tay mảnh khảnh cầm micro lên
" Vì tôi thích "
" Thích thôi sao? "
" Đúng vì thích "
" Haha… Cô Rose đây trả lời rất thẳng thắn nhỉ. Vậy còn anh Baron thì sao " .
Truyện Đông Phương
Baron đứng dậy nhỉ lại sao một tí tự tin nói
" Những bức tôi giữ lại nó mang một màu sắc khá cuốn hút. Nhẹ nhàng rồi đến sống động nhưng nó đã cuốn hút tôi vào nó. Một bức tranh có hồn "
" Vậy tôi đã hiểu. Vậy còn cô thì sao Ella "
Ella đứng lên dịu ngọt nói:" Tôi thích những ý tưởng này nó đã cho tôi thấy được sự độc đáo và sự ấn tượng mà thiên nhiên con người và cả vũ trụ này đã mang lại. Nó đã động lại trong tôi một cái gì đó cuốn hút "
" Vâng vậy chúng ta hãy đón chào các thí sinh và cảm hứng gì đã cho họ tạo ra tác phẩm hoàn mỹ thế nhé. Xin mời "
Các thí sinh lần lượt bước ra, tranh thủ cô uống một ngụm nước thì Nhạc Dương ra hiệu trên tay còn cầm điện thoại đang phát sáng dòng chữ lão công hiện lên làm cô bất ngờ, nhìn đồng hồ đã năm giờ rồi sao thời gian sao trôi qua nhanh thế. Nhưng mà phần còn lại chắc chị Nhạc Dương có thể sử lí được
Ninh Hinh rời khỏi ghế nhanh chóng cầm lấy điện thoại và rời đi mặc cho bao người cản và cũng không biết tại sao cô lại rời khỏi vị trí nữa
Nhạc Dương lo lắng mà chạy theo sau cô
" Có chuyện gì vậy, chúng ta còn chưa quay xong mà "
" Anh đợi em tí, em xuống ngay "
Cô nhanh chóng tắt máy, vừa vào phòng thay đồ cô liên bôi đi lớp trang điểm, lấy kính áp tròng xuống trả lại đôi mắt lam như bầu trời, tháo đi tóc giả, giờ cô đã trở lại là cô gái Ninh Hinh dịu dàng nhưng còn bộ đồ thì cô không kịp thay chỉ đành mặc thêm áo khoác, vội vã rời đi
" Này, Rose em định đi đâu, chúng ta còn chưa quay xong mà "
" Chị giúp em làm nốt phần còn lại đi nha. Cảm ơn chị nhiều "
Mang giày cao gót chạy đi ra ngoài. Bước ra khỏi cửa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thì vui mừng chỉ lạ tóc tai rồi đầm thấm đi lại
" Dạ xin lỗi đã để anh đợi "
Sở Nam Dạ nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt có chút dục vọng. Bộ đồ đen suông ngắn trên gối một chút, áo ngoài khoác lên vai quả thật lúc này cô rất quyến rũ. Yết hầu trượt lên trượt xuống cố kìm chế
" Em làm gì ở đây sao lại ăn bận thế này "
" À, lúc nãy có cô gái làm đổ coffee lên người em. Không còn cách nào em lấy đồ của bạn mặc. Anh thấy nó kì lạ quá không "
" Nếu kì lạ thì có chút kì lạ đó "
" Hả, chỗ nào kì lạ thế để em sửa "
Ninh Hinh quơ tay quơ chân nhìn xem có chỗ nào bất thường không thì đã bị nam nhân trước mắt kéo lên xe nhanh chóng thắt dây an toàn cho cô rồi dùng giọng điệu ma mị nói khẽ vào tay
" Về nhà rồi anh sẽ chỉ chỗ kì lạ đó "
Ninh Hinh đỏ mặt tía tai, không khó để nhận ra người này muốn gì