Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
30.
“Anh dữ dằn gì chứ!”
Phó Phong nhận được điện thoại của Phương Bạch Cảnh khi đang trên đường đến thành phố Z, chú Vương trầm mặc ngồi lái xe. Ông đã làm lái xe cho Phó Phong kể từ thuở y còn nhỏ, ông có thể cảm nhận được áp lực nặng nề từ trên người Phó Phong.
Ông đương nhiên cũng biết nguyên nhân hậu quả, Phó Phong bình thường vững vàng không giống người trẻ tuổi, song mỗi lần dính dáng đến Phương Bạch Cảnh, cảm xúc của y cũng rất dễ dàng dao động.
Rất rõ ràng, Phó Phong hiện tại đang giận dữ.
Thời điểm nhận được tin Phương Bạch Cảnh chạy trốn, là khi cuộc họp mới vừa đi được một nửa, sắc mặt Phó Phong thoáng chốc sa sầm, giữa chừng bỏ họp chạy ra ngoài.
Tòng phạm Tiêu Kinh sớm đã bị vệ sỹ canh giữ, cũng không cần uy hiếp, Tiêu Kinh liền khai sạch bách kế hoạch của Phương Bạch Cảnh không cần ngừng lấy hơi.
Hắn yên ắng đánh giá sắc mặt khó nhìn thấu của Phó Phong, nhỏ giọng nói: “Cũng có phải anh không biết Phương Bạch Cảnh là dạng người thế nào đâu, tôi đoán trăm phần trăm nó bỏ trốn cùng lắm được ba ngày thôi, để nó chơi bên ngoài một hồi không được sao?”
Phó Phong thâm trầm nhìn hắn một cái, sau đó quay lưng gọi điện thoại cho cha Tiêu Kinh.
Y không phải không muốn xử lý Tiêu Kinh, nhưng việc cấp bách vẫn là tìm Phương Bạch Cảnh về. Thời điểm Phó Phong đến ga trung tâm chặn người thì đã chậm mất một bước, xe khách đã khởi hành mất rồi.
Phó Phong để chú Vương trực tiếp đưa y thẳng đến thành phố Z, không khí bên trong xe nặng nề, môi y mím thẳng, bộ dáng mưa bão chực chờ kéo tới.
Lúc nhận điện thoại, môi Phó Phong vẫn mím chặt, mãi cho đến khi nghe thấy Phương Bạch Cảnh cất tiếng gọi tên mình, bờ môi y mới thả lỏng.
Y rũ mắt, chống khuỷu tay bên cửa sổ hỏi: “Em chạy trốn làm gì vậy?”
Giọng của Phương Bạch Cảnh ở bên đầu kia rõ ràng hụt hơi mất sức, y nghe được âm thanh Phương Bạch Cảnh khụt khịt, cuối cùng là một tiếng rất nhỏ: “...... Tôi đi chơi thôi.”
“Chơi vui không?”
Âm thanh Phương Bạch Cảnh khụt khịt mũi càng lớn hơn, đáng thương nói: “Chẳng vui tẹo nào.”
Cậu thế mà còn lớn gan giục giã Phó Phong: “Anh có thể đến đây nhanh chút được không, bên ngoài tối quá, ví tiền của tôi còn bị trộm nữa.”
Phó Phong nhắm mắt giây lát bình tĩnh lại, nếu là bình thường, hiện giờ y đã an ủi Phương Bạch Cảnh vài câu.
Song giờ đây yết hầu Phó Phong nghẹn lại, y không cất nổi lời, nhưng cũng không ngắt điện thoại.
Phương Bạch Cảnh đại khái cũng bất giác nhận ra y là đang nổi giận, cũng không nói gì, nhưng vẫn ăn ý kết nối điện thoại.
Qua điện thoại, Phó Phong có thể nghe được động tĩnh nhỏ nhặt bên Phương Bạch Cảnh, âm thanh mơ hồ —— có tiếng gió lao xao, còn có tiếng giầy Phương Bạch Cảnh lê trên mặt đất, thậm chí còn có tiếng chó hoang sủa.
Phó Phong hít sâu một hỏi, hỏi: “Giờ em ở chỗ nào?”
“Tôi ra ngoài mua đồ...... Sau đó ví tiền bị trộm, giờ sẽ về khách sạn.”
“Tên khách sạn.”
Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng báo tên khách sạn ra.
Cũng không biết Phương Bạch Cảnh đi bao lâu, Phó Phong nghe được âm thanh Phương Bạch Cảnh lên cầu thang, y không khỏi nhíu mày. Đây là khách sạn gì vậy, ngay cả thang máy cũng không có à?
Động tác Phương Bạch Cảnh mở cửa đóng cửa cũng rất nhẹ nhàng, sợ quấy nhiễu đến Phó Phong.
Thời gian Phó Phong lái xe đi không kém là mấy với thời gian Phương Bạch Cảnh bỏ trốn, lúc này y đã đến rất gần thành phố Z, đi theo hướng dẫn đến khách sạn Phương Bạch Cảnh mới vừa báo tên.
Thời điểm y bước vào khách sạn lụp xụp này không có nửa phần chần chừ, lễ tân không được đào tạo đến nơi đến chốn, Phó Phong vừa hỏi tên Phương Bạch Cảnh, cô nàng đã liền khai số phòng ra.
Phó Phong đi đến trước cửa phòng đóng chặt, gập ngón gõ mấy cái. Hiệu quả cách âm rất kém, y nghe được tiếng bước chân dồn dập của Phương Bạch Cảnh, sau đó cửa bật mở.
Phương Bạch Cảnh đứng trước mặt y, tóc có chút lộn xộn, cổ tay áo sơmi kẻ sọc xanh trắng khoác ngoài cũng có chút bẩn.
Điều khiến Phó Phong chú ý chính là, hốc mắt Phương Bạch Cảnh có chút đỏ, hẳn là đã khóc.
Y nhìn chằm chằm Phương Bạch Cảnh, nhưng Phương Bạch Cảnh biết bản thân đã làm sai, theo bản năng cúi đầu nhìn chân mình.
Phó Phong lạnh tanh lướt qua cậu, ngửi thấy mùi hôi hám trong phòng cũng không đổi sắc mặt, chỉ lập tức đi đến trước vali. Một bàn tay kéo vali, tay kia xách túi Phương Bạch Cảnh đặt trên giường.
Y ném túi vào trong ngực Phương Bạch Cảnh, dùng tay còn rảnh tóm lấy cậu lôi xuống tầng. Phương Bạch Cảnh bị lôi bước chân lảo đảo, đầu đập lên vai Phó Phong.
Cú va chạm khiến đầu Phương Bạch Cảnh kêu ong ong, nhưng bước chân Phó Phong chẳng hề ngừng lại.
Chú Vương rất biết nhìn mặt đoán ý, đưa tay tiếp nhận vali trong tay Phó Phong bỏ vào trong cốp sau, mở cửa ghế sau cho Phó Phong, y liền lôi Phương Bạch Cảnh vào trong.
“Thưa ngài, giờ quay về Bắc Thành, hay ở lại thành phố Z một đêm.”
“Tìm một khách sạn.” Phó Phong lãnh đạm nói, “Ngày mai hẵng về.”
Hiện tại đã quá khuya, nếu lại lái bốn tiếng trở về thì trời cũng đã sáng, Phương Bạch Cảnh không có bất cứ ý kiến gì đối với chuyện này.
Cậu ngồi trên đệm mềm mại, cảm giác xương cốt mình như nhũn đến phân nửa rồi.
Phương Bạch Cảnh trộm nâng mí mắt nhìn Phó Phong, cậu cũng có thể nhận ra, Phó Phong là đang nổi giận.
Tim cậu đập loạn xạ, Phương Bạch Cảnh lại có chút hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này, chắc là...... Không gặp phải họa chứ?
Chú Vương lái xe đến một khách sạn năm sao duy nhất ở thành phố Z, vừa vào cảm giác đã khác xa khách sạn nhỏ kia, cổ tay Phương Bạch Cảnh vẫn bị Phó Phong giữ chặt.
Cậu đi theo bên cạnh Phó Phong, đầy mặt bi thương nghĩ, gặp họa thì gặp, dù sao cậu cũng chẳng ngủ nổi tại cái khách sạn mới nãy.
Phó Phong thuê hai căn phòng, phòng hạng nhất đã không còn, chỉ còn lại phòng giường đôi. Đương nhiên, y với Phương Bạch Cảnh một phòng, chú Vương một mình một phòng.
Phương Bạch Cảnh lê bước phía sau, nhỏ giọng hỏi han: “Tôi ở chung với chú Vương được không, anh ngủ một mình đi.”
Đây là câu đầu tiên cậu nói trực diện với Phó Phong trong hôm nay, bước chân Phó Phong dừng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, trong miệng bật ra bốn chữ: “Em ngủ với tôi.”
Phương Bạch Cảnh không dám phản kháng, dè dặt theo sát phía sau Phó Phong vào phòng.
Cậu lăn lộn một ngày, không chỉ có chân mỏi, gót chân cũng đau muốn chết, việc đầu tiên Phương Bạch Cảnh làm chính là ngồi lên giường. Nếu có thể, bây giờ cậu còn muốn cứ nằm thẳng xuống như vậy.
Phương Bạch Cảnh ngồi trên giường, đối diện với Phó Phong như vậy khiến cậu thấy môi khô khốc, theo bản năng liền vươn đầu lưỡi li3m li3m môi.
Phó Phong thình lình mở miệng nói: “Em đi tắm trước đi.”
Đại khái là sợ Phó Phong quẳng cậu không xu dính túi lại thành phố Z, hôm nay Phương Bạch Cảnh rất nghe lời, không ho he gì mở vali lấy quần áo Tiêu Kinh chuẩn bị sẵn cho mình.
Cậu còn cuộn chiếc qu@n lót chưa bóc trong quần áo ngủ, ngay cả dép lê cũng chưa kịp đi, liền xông vào phòng tắm.
Trong phòng tắm không có bồn tắm, chỉ có một thiết bị tắm rửa, Phương Bạch Cảnh chờ nước nóng lên, cởi qu@n áo nhảy vào.
Tắm nước ấm có hiệu quả giảm bớt mệt nhọc của thân thể, đặc biệt là Phó Phong không ở trong phòng tắm, Phương Bạch Cảnh càng thêm thả lỏng, thậm chí còn bắt đầu nhỏ giọng ngâm nga.
Song tiếng hát của cậu bất chợt dừng lại, bởi vì Phương Bạch Cảnh nghe được tiếng cửa mở, Phó Phong còn mặc nguyên quần áo tiến vào. Phương Bạch Cảnh sửng sốt, theo bản năng lùi ra sau mấy bước.
Phó Phong ngược lại rất ung dung, bước chân tiến dần tới, trong lúc Phương Bạch Cảnh còn chưa kịp phản ứng lại, y đã kéo cửa gian tắm vòi sen.
Nước ấm chưa tắt xối từ trên đầu xuống, thoáng chốc người Phó Phong đã bị thấm ướt, y vuốt mái tóc ướt nhẹp ra sau, dung mạo lại càng thêm sắc bén.
Phương Bạch Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối, không nhịn được nói: “Anh điên rồi à?”
Phó Phong đột ngột tiến lên phía trước, vươn tay lôi Phương Bạch Cảnh lại, chẳng giao tiếp lấy nửa lời, đã liền hôn lên môi Phương Bạch Cảnh.
Nước ấm dội từ đỉnh đầu xuống, Phương Bạch Cảnh không mở nổi mắt, nhưng cảm thấy hoàn cảnh hiện tại thật quỷ dị. Thân cậu không một mảnh vài, mà Phó Phong thì lại ăn vận chỉnh tề.
Loại cảm giác này làm cho toàn thân Phương Bạch Cảnh khó chịu, cậu không nhịn nổi muốn lui ra sau, nhưng eo lại bị Phó Phong khóa chặt lại.
Đến cuối cùng, Phương Bạch Cảnh đã chẳng còn đường lui, lưng cậu dán lên gạch men lạnh lẽo, buốt giá đến mức không nhịn nổi rúm người lại.
“Tắm xong rồi à?” Phó Phong nâng cằm cậu, hỏi bên tai Phương Bạch Cảnh.
Phương Bạch Cảnh cảm thấy khó chịu nổi, nhưng lại cuống đến độ muốn chạy trốn, mặt đỏ tai hồng gật đầu.
Phó Phong rốt cuộc đi ra ngoài, nhưng hai ba giây sau, y lại cầm theo khăn tắm chen vào chốn ướt đầm đìa này.
Y bọc khăn tắm lên người Phương Bạch Cảnh, khom lưng, bế Phương Bạch Cảnh dậy khỏi mặt đất.
Phương Bạch Cảnh đầy mặt ngỡ ngàng, nhưng chân bất chợt rời khỏi mặt đất, cậu không dám vùng vẫy quá, chỉ dám ôm vai Phó Phong.
Cậu bị Phó Phong thả xuống giường lớn, trong lúc đầu óc Phương Bạch Cảnh choáng váng, Phó Phong lại cởi qu@n áo đã ẩm ướt của mình ra, y dùng khăn tắm của Phương Bạch Cảnh, thong thả lau bọt nước trên vai.
“Phó Phong......”
Phương Bạch Cảnh muốn kéo chăn che thân thể tr@n trụi của mình, nhưng một góc chăn lại bị Phó Phong đè chặt lại.
Y từ trên cao nhìn khóa xuống Phương Bạch Cảnh, thình lình cúi người, gặm c ắn môi của cậu.
Bàn tay Phó Phong chậm rãi di xuống, cuối cùng dừng bên eo Phương Bạch Cảnh. Làn da Phương Bạch Cảnh trơn nhẵn lại nhạy cảm, y đảm bảo có thể lưu lại dấu vết trên làn da của cậu.
“Phương Bạch Cảnh.” Phó Phong hỏi, “Nếu không bị trộm mất ví tiền, em sẽ không gọi điện thoại cho tôi phải không?”
“......”
“Rời khỏi tôi vài ngày, chỉ vài ngày thôi, mà em đã vui sướng thế sao?”
Yết hầu Phương Bạch Cảnh lăn xuống, đối diện với ánh mắt không cảm xúc của Phó Phong, nửa câu cũng không thốt nổi, cậu chỉ dám nhỏ giọng gọi: “...... Phó Phong.”
Tay Phó Phong không biết từ khi nào đã trượt xuống bắp chân Phương Bạch Cảnh, từng chút từng chút, không nặng không nhẹ siết lại.
Y rũ mắt, vẻ mặt như có chút đăm chiêu.
Phó Phong nắm mắt cá chân của Phương Bạch Cảnh, lôi người xuống, một lần nữa chẳng nói chằng rằng kề môi hôn.
Trong ngăn kéo khách sạn có đủ đồ dùng cần thiết, đêm nay Phó Phong có chút mất lý trí, đến mức xuống tay có phần mạnh bạo.
Toàn thân Phương Bạch Cảnh đỏ hồng, không nhịn nổi run lẩy bẩy, nước mắt cuối cùng không kiềm nổi mà trào ra, cậu chỉ có thể nhỏ giọng xin tha: “Tôi đã sai rồi...... Phó Phong.”
Đến cuối cùng đại khái là thật sự đã đến cực hạn, Phương Bạch Cảnh nhấc chân đạp Phó Phong.
“Tôi đã nói là mình sai rồi!” Phương Bạch Cảnh lau khóe mắt, nhịn cơn đau nhức trên đùi, đỏ mắt trừng Phó Phong nói, “Anh dữ dằn cái gì chứ!”