Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiếm Lạc Tuyết sắc bén, chỉ một nhát, đâm vào eo!
Máu tươi bắn ra, đôi mắt trợn tròn, miệng há lớn, không dám tin tưởng tất thảy những gì diễn ra trước mắt, hầu kết của người đàn ông di chuyển lên xuống hai lần, giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể phun ra dù chỉ là nửa âm tiết, nửa người cứng đờ ngã trên mặt đất, khiến vũng mưa phía dưới bắn tung tóe, hai mắt vẫn ngơ ngác lồi ra, phản chiếu khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mà lạnh lẽo vô tình kia.
Chết không nhắm mắt!
Thanh kiếm dài của Quân Lạc Vũ, tóc đen bay loạn, hai mắt như điện, như thần ma.
Một đòn đánh lén đối thủ thành công, không đợi tên trọng tài còn lại kịp tỉnh táo sau cú sốc, kiếm Lạc Tuyết lại tiếp tục được vung ra một lần nữa!
Sau khi người bạn đồng hành của gã ta ngã xuống đất, dưới sự giận dữ của kiếm Sâm Hàn, tên trọng tài còn lại hoảng sợ phản ứng lại, vội vàng bay lùi về sau, đòn công kích của Quân Lạc Vũ không hề có khe hở để gã ta triệu hồi huyễn thú, nên chỉ có thể giơ nỏ tên chữ thập nhắm chuẩn Quân Lạc Vũ rồi bắn.
“Vèo! Vèo! Vèo!” Một luồng sáng lạnh lẽo đáng sợ bắn tới trước ngực, nhưng Quân Lạc Vũ lại không hề né tránh, ngược lại còn bay về phía trước với tốc độ nhanh hơn, con ngươi đen láy trước nay vẫn luôn dịu dàng bỗng chốc trở nên u ám, tràn đầy sát khí sắc bén, anh biết không thể để một tên trọng tài khác có cơ hội thả huyễn thú, nếu không hôm nay anh không có khả năng ở lại.
Quân Lạc Vũ liều mạng lao người vào ba mũi tên mạnh phía trước, ngưng tụ vu lực, khí thế tăng vọt, hoa văn màu bạc của ngũ thiên tinh hiện lên dưới chân vô cùng rõ ràng, ánh sáng màu bạc lóng lánh khải hóa toàn thân, sau lưng anh, một đầu thú một sừng thần thánh phá toạc trời bay ra, và trong tiếng gào rống, ánh sáng chói lọi ngưng tụ lại chỗ Bạch Ngọc một sừng, thoáng chốc, một tia sáng lạnh lẽo đâm xuyên qua thân thể người nọ!
“Quân… Lạc Vũ, cậu… Cậu điên rồi! Cậu là đang… Phản bội thần… Cậu, cậu sẽ không… Có… Kết cục tốt…” Tên trọng tài kia nhìn chằm chằm cái lỗ to bằng cái bát trên ngực đang không ngừng chạy máu với sắc mặt dữ tợn, trên mặt tràn đầy nỗi phẫn hận, trong miệng không ngừng chảy máu tươi, lời nói bị đứt quãng, cũng “thình thịch” một tiếng rồi ngã xuống đất.
Lạnh lùng nghiêm nghị, quả quyết, nhanh như ánh sáng của tia chớp, hai gã trọng tài ảm đạm ngã xuống!
Thế giới bỗng chốc trở nên trống trải an tĩnh, chỉ còn lại tiếng ào ào của những hạt mưa rơi xuống đất.
Quân Lạc Vũ mang ba mũi tên mạnh trong người, giáp trắng nhiễm máu, nhưng lại như chẳng có chút cảm giác đau đớn nào, mắt nhìn thẳng về phía Ngạo Phong, con ngươi màu bạc sâu thẳm dịu dàng tựa như nước, nụ cười như gió xuân lại hiện lên lần nữa, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Không có việc gì hết.”
Bọn họ đều đã chết, sẽ không còn ai biết bí mật của cô, sẽ không còn người nào muốn gây thương tổn cho cô.
Không có việc gì…
Nước mưa xối xả cuốn trôi vũng máu trên mặt đất, trong khe núi sâu, vũng máu đỏ tươi hòa lẫn với nước mưa trở nên loang lổ nhợt nhạt, bùn đất và mùi máu tanh trộn lẫn nhau, bay vào trong không khí, tràn ngập nơi chóp mũi Ngạo Phong, điều đó nói cho cô biết, tất thảy những điều này không phải cảnh trong mơ.
Trên khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt của Ngạo Phong, hiếm khi nào xuất hiện sự khiếp sợ mà mãi chẳng tiêu tan như lúc này, đôi mắt đen gian ác mà lộng lẫy, sáng ngời như đá diệu thạch, Quân Lạc Vũ đã thực sự giết chết hai gã trọng tài của Huyễn điện Ánh Sáng! Sự lựa chọn của anh là…
Giờ khắc này, lồng ngực Ngạo Phong truyền đến cảm giác hạnh phúc vui sướng mà chính cô cũng không hiểu nổi, nhưng khi nhìn biểu cảm của Quân Lạc Vũ, lại khiến cô không thể thật sự vui mừng được.
Thật lâu sau, cô mới hỏi: “Vì cái gì?”
“Thật lâu trước kia, vì bản thân không có năng lực, nên tôi đã đánh mất đi người mà tôi trân quý nhất, khiến tôi cảm thấy đau khổ không sao tả xiết, ngày hôm nay tôi đã có sức mạnh to lớn, cho nên tôi không cam tâm để mất đi như thế một lần nữa!” Khuôn mặt tinh xảo của Quân Lạc Vũ lại lần nữa xuất hiện vẻ đau lòng thấu tận xương tủy ấy, con ngươi màu bạc tràn ngập nỗi bi ai, anh nâng đôi tay lên rồi chăm chú nhìn thật sâu, giọng điệu thể hiện rõ sự kiên định thấu tận xương tủy: “Lúc này đây, tôi sẽ dùng chính đôi tay của mình để bảo vệ những thứ mà tôi coi trọng, không ai được phép thương tổn! Cả kể là thần, tôi cũng không ngại ra tay tàn sát!”
“Ngạo Phong, tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu, dù có phải từ bỏ thần trong lòng tôi!” Hai tay anh chậm rãi siết chặt thành quyền, Quân Lạc Vũ nhìn cô khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó lại mang theo nỗi bi thương không thể di dời, lẩm bẩm nói nhỏ, thậm chí có phần không thể hiểu được: “Ít nhất thì tôi cũng hy vọng cậu được hạnh phúc…”
Nơi sâu thẳm trong lòng Ngạo Phong đột nhiên chấn động mạnh, một khắc kia, biểu cảm cay nghiệt và xơ xác tiêu điều đã hoàn toàn lật đổ hình tượng của anh, làm sao mà tưởng tượng được, một người dịu dàng, cao cao tại thượng như anh lại có một mặt điên cuồng đến thế, và một mặt yếu ớt chua xót biết bao nhiêu kia nữa.
Dường như có thể xác định được, trong lòng anh có một khối u ác tính, cho tới bây giờ nó vẫn chưa được cắt bỏ, bất kỳ thời khắc nào cũng có thể khiến anh đau đớn.
“Quân Lạc Vũ…” Ngạo Phong tiến lên trước một bước, nhẹ giọng gọi một tiếng, lại phát hiện bóng dáng màu bạc của Quân Lạc Vũ bay càng lúc càng cao.
“Đừng để bất kỳ kẻ nào phát hiện ra cô là phụ nữ, nguồn năng lượng huyễn thần chỉ có thể cư trú trong cơ thể nữ giới, hãy cởi bỏ nhẫn không gian của hai tên trọng tài kia xuống, rồi cho thú bảo hộ của cô cắn nuốt thi thể bọn họ, làm vậy sẽ có lợi cho tình trạng vết thương của nó đấy.” Từ xa, giọng nói dịu dàng của Quân Lạc Vũ truyền đến, nhưng anh lại không chịu tiến gần dù chỉ một bước.
Thì ra là như vậy, chẳng trách anh trai cô đã dặn cô càng trăm lần là không được để lộ thân phận nữ giới ra ngoài, vừa rồi bọn họ cũng không quá kinh ngạc khi nhìn thấy cơ thể cô.
Ngạo Phong ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh, khẽ cau mày hỏi: “Anh phải đi à?”
Cô biết anh phải về phục mệnh, để tránh việc Huyễn điện Ánh Sáng phái viện binh tới sẽ phát hiện ra cô, nhưng mà, anh đã không hoàn thành nhiệm vụ do Thần Quân giao, hơn nữa còn để thiệt hại nhiều người như vậy, thậm chí còn bao gồm cả hai gã trọng tài huyễn sư thiên không kia nữa, chắc chắn sẽ không dễ dàng vượt qua.
Đứng trên trời cao, vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt đen láy sáng hơn sao trời đêm, và cả một ngọn lửa dù trời mưa to vẫn không thể dập tắt kia nữa, Quân Lạc Vũ bình tĩnh chăm chú nhìn thân hình tuyệt sắc hút hồn người mà lạnh lùng kiêu ngạo của thiếu nữ, cô thật sự là một người phụ nữ đẹp đến nao lòng.
Thời điểm bắt đầu, anh chỉ đơn giản nghĩ cô giống với hình bóng trong trí nhớ của anh, nhưng khi anh nhìn ánh mắt cô lúc quyết đấu với Tần Ngạo Tân, tất thảy đã thay đổi, ngoại trừ sự gửi gắm nơi sâu thẳm trong lòng anh, anh cũng thật lòng muốn bảo vệ cô, chỉ tiếc là, anh đã không còn thời gian nữa rồi.
Một tiếng thở dài bi thương truyền từ xa đến, cuối cùng, Quân Lạc Vũ cũng xoay người bay đi, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, càng lúc càng xa: “Ngạo Phong, không cần đến tìm tôi nữa, tôi chỉ biết mang lại tai họa cho cô, kỳ thật, tôi hoàn toàn không tốt đẹp như trong trí tưởng tượng của cô đâu, cũng hoàn toàn không quang minh chính trực như trong trí tưởng tượng của cô, thật sự…”
Chăm chú nhìn theo bóng dáng dần biến mất nơi chân trời, Ngạo Phong khẽ cong cong khóe môi.
Quân Lạc Vũ, anh không phải quang minh chính trực như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ Ngạo Phong tôi là thánh nhân sao?
Sau khi đến thế giới này, anh là người đầu tiên không cười nhạo thân phận của tôi, là người đầu tiên giúp đỡ tôi, và cũng là người đầu tiên tin tưởng trao tính mạng mình cho tôi, anh giơ kiếm, tôi không né tránh, bởi vì khi ở trong hang động anh đã không vứt bỏ tôi, cho nên tôi liền quyết định, chỉ cần có thể sống sót ra khỏi đây, tôi có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì, cho dù anh có muốn mạng tôi đi nữa.
Tuy nhiên, giữa thần trong lòng anh và tôi, anh lại chọn tôi, cho nên, tôi càng không thể mặc kệ anh.
Có lẽ hiện tại tôi thật sự không thể giúp được anh cái gì, tôi sẽ nghe theo đề nghị của anh, tạm thời không gây thêm phiền toái cho anh, nhưng tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó, dù sớm hay muộn, khi tôi đã mạnh hơn tất thảy, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi tìm anh, thay anh giải quyết khối u ác tính trong lòng kia, khi đó sẽ chẳng ai có thể ngăn cản tôi!
Trời đông giá rét mưa to, nhiệt độ giảm mạnh, không biết từ lúc nào mưa đã ngừng rơi, bầu trời trắng xóa bỗng xuất hiện những bông tuyết lớn.
Ngạo Phong không thích cất giữ quá nhiều nỗi buồn, so với chúng thì cô nguyện ý nắm bắt tất thảy thời gian để gia tăng sức mạnh của bản thân, thích ứng với thế giới này.
Sau một lát nghỉ ngơi, ngọn lửa thiên đường bao quanh người cô cũng dần rút đi, để lại cơ thể hoàn mỹ không tì vết và làn da trắng như ngọc, ẩn chứa một uy lực vô cùng khủng bố, dùng tay không tung một quyền cũng có thể quật ngã cây đại thụ, liệt hỏa nắn thân của khế ước bản mạng siêu thần thú đã đem đến cho cô những lợi ích đáng kể.
Dựa theo lời nói của Quân Lạc Vũ, Ngạo Phong tháo chiếc nhẫn không gian với hình thức cổ xưa trên tay hai gã trọng tài xuống, sau đó ném thi thể họ đến gần miệng Thanh Dực Thương Lang đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, hai người này đã chết, dấu ấn sinh lực cũng đã biến mất, Ngạo Phong lập tức đem nhẫn lấy máu nhận chủ, dò xét bên trong một chút.
Hai chiếc nhẫn không gian này có kích thước gần bằng một căn phòng, bên trong bày rải rác một ít Obis, đá quý và một số binh khí tốt nhất, còn có mấy bộ quần áo được giặt sạch sẽ, Ngạo Phong tìm thấy một bộ áo choàng màu đen mặc vào, xoay chiếc nhẫn huyễn khí gây ảo giác, cơ thể lập tức xảy ra biến hóa vi diệu, lại biến thành một thiếu niên xinh đẹp tuấn tú hơn người, sau khi cởi bỏ phong ấn huyễn sư, đồng tử đen của cô lại càng thêm lung linh rực rỡ, da thịt trên mặt cũng trở nên bóng bẩy hơn, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ bí ẩn và lạnh lùng.
Nhẫn không gian là một vật phẩm dễ mang theo, trên đại lục, nó là bảo vật mà có bỏ ra số tiền lớn cũng khó có được, Ngạo Phong thản nhiên đeo trên tay, suy nghĩ một chút về hướng đi sau này, quyết định trước tiên quay về Tần Thành để đánh giá lại cấp bậc huyễn sư một chút, trước khi quay lại đế quốc tìm anh trai để hỏi rõ thân thế của mình, thân thế của Tần Ngạo Phong luôn là thứ khiến cô cảm thấy khó hiểu, giống như bất kể lúc nào cũng có thể xuất hiện thứ gì đó gây bất lợi cho cô, loại cảm giác này cô thật sự không thích.
Trưa ngày hôm sau, Thanh Dực Thương Lang sau khi đã gặm nhấm thi thể hai gã trọng tài kia thì đã khôi phục hơn nửa, Ngạo Phong đã luyện tập Huyễn Thần Quyết cả một đêm, phát hiện Huyễn Thần Quyết có một đặc tính kỳ lạ, có thể mở rộng số lượng khế ước huyễn thú, huyễn sư bình thường chỉ có thể ký kết khế ước với một huyễn thú, mà theo Huyễn Thần Quyết thực lực càng ngày càng cao, có vẻ tiềm lực cũng sẽ càng ngày càng lớn.
Có nghĩa là, một mình Ngạo Phong có thể tạo ra một đội huyễn thú, thậm chí là một quân đoàn huyễn thú, điều này khiến Ngạo Phong thật sự rất mong chờ.
“Mày có đồng ý ký kết khế ước với tao không?” Thử dò hỏi Thanh Dực Thương Lang, tên này không phản đối gì, Ngạo Phong khẽ gật đầu, thầm niệm chú khẩu quyết, ngay tức khắc, Thanh Dực Thương Lang bị một luồng sáng xanh che khuất, một ánh sáng bạc dần dần sáng lên.
Khoảng thời gian này khá dài, vào lúc Ngạo Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi, thì trong lòng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp mang hơi thở ngỗ ngược.
“Răng Nanh, bái kiến chủ nhân! Cảm tạ chủ nhân ban ân!”
Những vệt sáng màu bạc dần dần biến mất, tuyết bay đầy trời, một con sói màu bạc có kích thước tương đương với Thanh Dực Thương Lạc chậm rãi bước ra.
Những sợi lông tóc màu bạc trên người con vật kia mềm mại đung đưa theo làn gió bắc, tựa như từng đợt sóng nhỏ lướt qua, dáng người mạnh mẽ tuyệt đẹp, đôi cánh bay sau lưng đã tăng lên hai đôi, bốn cái cánh màu bạc dang ngang dài khoảng chừng hơn mười mét, cực kỳ dũng mãnh, hai đồng tử màu vàng cực lớn lộ vẻ biết ơn, con sói màu bạc hơi hơi cúi đầu về phía Ngạo Phong, rồi bò đến dưới chân cô.
“Răng Nanh? Mày có thể nói chuyện sao?” Ngạo Phong kinh ngạc một hồi, theo cô biết, linh huyễn thú chỉ có được trí tuệ như loài người, nhưng không thể mở miệng nói chuyện, nhìn thấy hình thái hiện giờ của Răng Nanh, trong lòng cô đột nhiên nhớ tới một khả năng: “Chẳng lẽ mày tiến hóa?”
“Vâng thưa chủ nhân, dưới huyễn lực đặc biệt của ngài, ma thú ký kết khế ước với ngài đều sẽ nhận được những lợi ích nhất định, vốn dĩ ban đầu tôi chỉ là cửu tinh linh thú, nhưng vì được ngài ban ân lập khế ước nên giờ tôi đã tiến hóa trở thành thánh thú.” Trong giọng nói của sói bạc bốn cánh có thể nghe rõ sự vui sướng, giống như việc ký kết khế ước với Ngạo Phong là một điều rất đáng tự hào, nó nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa đầy kính trọng: “Có điều, tôi chỉ có thể giao lưu với ngài trong tiềm thức thôi, trở thành thần thú mới có thể chân chính mở miệng nói chuyện được, còn về chuyện biến hóa thành hình người, chỉ có siêu thần thú trưởng thành mới có khả năng.”
“Hiểu rồi.” Ngạo Phong gật gật đầu, thầm cảm thán nguồn năng lượng huyễn thần tuyệt diệu, chẳng trách Huyễn điện Ánh Sáng đã tìm kiếm suốt mười mấy năm cũng chưa chịu từ bỏ, có thể khiến ma thú tiến hóa, đặc tính như vậy thật sự rất đáng sợ.
Đột nhiên, bùn đất dưới chân có sự rung chuyển, từ trên nền tuyết, một con vật nhỏ lông xù xù bò ra, nó bò dọc theo chiếc áo choàng đen, bò lên tận trên bả vai Ngạo Phong xong mới chịu vặn vẹo cái mông nhỏ rồi ngồi xuống, đó là con chuột băng nhỏ – cửu tinh huyễn thú mà Quân Lạc Vũ đưa cho cô.
Ngạo Phong bật cười, con vật nhỏ này vẫn chưa bị lửa thiêu chết, đúng là mạng lớn, nhớ tới Quân Lạc Vũ, ánh mắt cô lại dịu đi vài phần, miệng đọc thần chú Huyễn Thần Quyết ký kết khế ước với nó, con chuột băng nhỏ được tiến hóa lên thành tinh linh huyễn thú, đôi mắt nhỏ đen nhánh bỗng chốc có thần thái trí tuệ, tròng mắt đảo đảo hai vòng, chui vào cổ Ngạo Phong làm nũng.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, sau này mày sẽ tên Tiểu Băng.” Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve cái đầu thi thoảng thò ra từ cổ áo cô của con vật nhỏ kia, Ngạo Phong nhảy lên phần lưng của Răng Nanh, cánh bạc của Răng Nanh mở ra, bay ra khỏi rừng rậm Tương Nam.
Ngồi vững vàng trên lưng Răng Nanh, mặc cho gió thổi tung mái tóc đen của mình, quan sát mặt đất từ trên cao, lúc này cô mới biết được thế giới này còn mỹ lệ hơn những gì cô tưởng tượng.
Khu rừng rậm lớn mênh mông vô tận, con sông uốn lượn, những đỉnh núi xanh biếc thấp thoáng nơi chân trời, và ở thị trấn nguy nga xa xa, bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, tất thảy hợp lại tạo thành một bức tranh bàng bạc rộng lớn vô ngần.
Dọc đường đi, Ngạo Phong đều giao lưu tin tức với Răng Nanh, Ngạo Phong muốn hiểu biết nguồn năng lượng huyễn thần, nhưng không ngờ là, Răng Nanh cũng không rõ nó là cái gì, chỉ biết Xích mà nó bảo hộ yêu cầu nó dẫn Ngạo Phong đi đến. Chính nó cũng không rõ thân phận thật sự của Xích là gì, chỉ là dưới áp lực huyết mạch của Xích, nó nguyện trung thành vô điều kiện, Răng Nanh vốn là một con bạo chúa ở rừng rậm Tương Nam, thời điểm gặp được Xích nó đã bị thương nặng.
Lần này, sau khi triệu hồi lửa thiên đường với diện tích lớn, Xích liền rơi vào trạng thái ngủ sâu, cậu ta bị thương rất nặng, e là sẽ không thể tỉnh lại trong một chốc một lát được, may mắn là sau khi ký kết khế ước với Ngạo Phong, cậu ta đã đi vào không gian huyễn thú, nên người truy kích cậu ta sẽ không có khả năng tìm thấy cậu ta.
“Vấn đề của Quân Lạc Vũ còn chưa được giải quyết, cứ ngồi không mãi thế này có vẻ cũng khá phiền toái, cần phải có thực lực lớn mạnh mới có thể giải quyết, tôi cũng cần mau chóng rèn luyện để cải thiện mới được.” Ngạo Phong lẩm bẩm nói, căn dặn Răng Nanh dừng lại ở một nơi cách Tần Thành không xa, thu nhỏ trở lại thành hình thái con sói màu bạc bình thường, rồi đi bộ vào thành, tránh rước thêm những chuyện phiền toái không cần thiết.
Ma thú trên linh thú đều có hai loại hình thái, thoạt nhìn thì trông giống huyễn thú bình thường, rất nhiều huyễn sư thích đem huyễn thú theo bên người, và Ngạo Phong cũng không cần phải thu Răng Nanh vào không gian huyễn thú, để tránh ảnh hưởng đến Xích đang khôi phục bên trong.
Cho dù đã thu nhỏ hình thể, nhưng vẫn không tránh khỏi những cái nhìn chăm chú vì kinh ngạc của mọi người.
Ngạo Phong khoác chiếc áo đen tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tàn khốc như ngọc, con mắt sáng như sao tóc đen như mực, tóc dài như thác nước buộc cao kiểu đuôi ngựa vẫn dài đến eo bay bay trong gió, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo kiêu sa, đẹp đến độ khiến người ta không dám nhìn gần. Răng nanh bên cạnh tuy vẫn đang trong hình thái con sói bạc bình thường, nhưng dáng người vẫn tuyệt đẹp như cũ, uy vũ của thánh thú lộ ra từng chút một, đôi đồng tử màu vàng nhìn lướt chung quanh, khiến không ít con huyễn thú bên cạnh huyễn sư khác sợ tới mức bốn chân xụi lơ quỳ rạp trên mặt đất, chỉ với cái tư thế này, mọi người liền biết đó nhất định là huyễn thú cấp cao tinh.
Một người mang vẻ đẹp tàn khốc khoác trên mình bộ đồ đen, một con sói bạc đầy uy lực, sự kết hợp này nhìn thoáng qua trông thật sự rất ngầu!
Những ánh mắt ngưỡng mộ của các thiếu nữ đều hướng về phía Ngạo Phong, nhóm huyễn sư thì hướng ánh mắt tham lam về phía Răng Nanh, và bất cứ nơi nào họ đi qua đều xôn xao.
“Trời ơi, là thất thiếu gia! Đẹp trai quá đi!”
“Thất thiếu gia quái gì, phải là thất thiếu gia phế vật mới đúng!” Một người đàn ông nào đó bên góc đường nói với vẻ ghen ghét khinh thường, ngay lập tức, anh ta nhận lại sự khinh bỉ của một đám thiếu nữ bên cạnh.
“Kiến thức hạn hẹp, tin tức thất thiếu gia chém tên ác ôn Tần Ngạo Tân ngay trước mặt mọi người ở Tần Thành này không ai là không biết, anh còn dám ở đó nói thất thiếu gia là đồ phế vật? Cẩn thận không thất thiếu gia chém cả anh đấy!”
Tay đàn ông kia lập tức bị dọa sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, anh ta lén đưa mắt nhìn trộm Ngạo Phong một cái, xác định cô không chú ý đến mình xong mới dám thở phào một hơi, ở Tần Thành này Tần Ngạo Tân được coi như bá vương, thật không ngờ đồ thất thiếu gia phế vật này lại có thể chuyển mình chém anh ta một cái, đúng là cuộc đời vô thường, phong thủy luân chuyển.
“Haiz, chỉ tiếc thất thiếu gia bị người ta xa lánh, rời khỏi nhà họ Tần, e là tương lai sẽ không được tươi sáng.”
“Nhưng mà thất thiếu gia gan dạ sáng suốt hơn người, nếu đã dám quyết đoán rời khỏi nhà họ Tần, nói không chừng ngài ấy đã có con đường riêng của mình rồi.”
Ngạo Phong nghe những lời bàn tán chung quanh, trong lòng tự hiểu, người có tâm nào đó là loan tin cô rời khỏi gia tộc Tần thị ra khắp nơi, và mục đích đương nhiên là vì muốn gia tộc Tần thị nhục nhã, lúc ấy, ngoài Quân Lạc Vũ và nhóm Tần Liêm ra thì, chỉ có đoàn người La Tư kia, và người loan tin cũng chỉ có thể là bọn họ.
“Này, Ngạo Phong, sao lại là cậu, cậu tới công hội huyễn sư làm gì vậy?” Vừa tới cổng lớn công hội huyễn sư, Ngạo Phong đã nghe thấy tiếng hô kinh ngạc, quay đầu quan sát thanh niên có thân hình cao lớn kia một chút, trong trí nhớ lập tức nhảy ra tư liệu về anh ta, Tần Cửu, ban đầu là hàng xóm của Tần Ngạo Phong, là một trong số ít người bạn của Ngạo Phong.
Đứng phía sau cậu ta, Tần Phi có vẻ đang rụt rè sợ hãi, dùng một ánh mắt cổ quái nhìn Ngạo Phong.
“Tôi sắp phải rời khỏi Tần Thành, nên tới đây tham gia đánh giá huyễn sư, sau này đi ra ngoài đại lục ít nhiều gì cũng có cái để kiếm sống.” Ngạo Phong suy xét một chút, sau đó lật lòng bàn tay dưới lớp áo choàng đen lên, lấy ra mười Obis từ trong nhẫn không gian, rồi nhét vào trong tay Tần Cửu và Tần Phi, thấp giọng nói: “Sau này e là tôi sẽ không quay lại đây nữa đâu, tôi biết hoàn cảnh của hai người cũng không được tốt lắm, mấy năm nay hai người đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không có gì khác có thể cho hai người, nên cứ nhận lấy đi.”
Thủ đoạn của Ngạo Phong cực kỳ nhanh, lấy từ một góc độ quỷ dị sau đó lập tức tắt đi, không có bất kỳ kẻ nào kịp nhìn thấy đó là cái gì, trong Tần Thành này không thiếu những kẻ thấy hơi tiền là nổi máu tham, Ngạo Phong không muốn mang đến phiền toái cho hai người họ.
Tần Cửu và Tần Phi lặng lẽ liếc nhìn thứ trong tay một cái, thấy mấy tia sáng màu lam lộ ra, họ lập tức trừng lớn đôi mắt, cổ họng như bị nghẹn cả quả trứng gà, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập như trống, thấp giọng thở nhở: “O… Obis…”
Người bình thường một năm tiêu phí cùng lắm chỉ mười mấy đồng tiền đá quý, mà một quả Obis chính là một trăm đồng tiền đá quý, chỉ mấy ngày trước thôi đến một đồng vàng Ngạo Phong còn không có, từ bao giờ mà lại trở nên nhiều tiền như vậy? Vung tay một cái là Obis, cô có cần khoa trương đến vậy không?
Tần Cửu trố mắt nhìn, mãi cho đến khi Ngạo Phong bước vào trong công hội huyễn sư, lúc này anh ta mới vội vàng giậm chân, lại kêu lên lần nữa: “Ngạo Phong, đừng đi! Cậu quên rồi sao, hôm nay chính là ngày kiểm tra hàng năm của nhà họ Tần, những người trong gia tộc Tần thị sẽ tới đây hết, người thực thi pháp luật Tần Liêm đã phái người đi khắp nơi để truy xét tin tức của cậu, giờ cậu đi vào chỉ sợ sẽ khiến bọn họ chú ý…”
“Muộn rồi.” Ngạo Phong khịt mũi nói, thản nhiên liếc mắt nhìn vào bên trong rồi bước nhanh qua mấy gã người quen.
Những người này chính là những người thường xuyên đi theo bên cạnh Tần Ngạo Lạc kia, trong số đó có một tên lấm la lấm lét lùi về sau một bước, rồi chạy như bay ra ngoài, hiển nhiên là muốn đi thông báo với Tần Ngạo Lạc và Tần Liêm.
“Uầy, đây chẳng phải là thất thiếu gia cực kỳ nổi tiếng dạo gần đây sao? Cậu cũng tới công hội huyễn sư tham gia kiểm tra đánh giá, tôi không nhìn lầm đấy chứ?” Vừa vào tới bên trong đã có người đàn ông cười nói với vẻ kỳ quái, vỗ tay bôm bốp, như thể sợ người khác không nghe được giọng nói của anh ta vậy: “Cuối cùng thất thiếu gia cũng trở thành huyễn sư rồi ư? Chúc mừng chúc mừng, ngài tới đây hôm nay là để tham gia đánh giá huyễn sư nhất kiếm hả?”
Vừa nghe anh ta nói vậy xong, mấy người kia lập tức phá lên cười đồng thanh, lời này có ý vị châm chọc rất rõ ràng, nói chung chỉ có huyễn sư tứ kiếm trở lên mới có thể tham gia đánh giá, và cuộc đánh giá huyễn sư nhất kiếm không phải là không có, nhưng những người đó thông thường đều sẽ bị liệt vào danh sách phế vật suốt đời vô dụng.
“Ngạo Phong, cậu đừng chấp nhặt với bọn họ, chúng ta đi nhanh đi!” Tần Cửu và Tần Phi đứng sau lưng cô sốt sắng nói.
“Cậu có thể đi được sao?” Tên đàn ông mắt xếch kia nói, mọi người lập tức bao vây xung quanh Ngạo Phong, chỉ đợi đám người Tần Liêm tới đây xử lý, bọn họ tự tin rằng người đông thế mạnh, việc giữ cô không thành vấn đề.