Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự bất an này theo thời gian ngày càng mạnh hơn.
Hắn không biết tại sao hắn lai cảm thấy bất an như vậy nhưng rất nhanh hắn đã đoán được chắn chắn có liên quan đến đám Võ Hoàng điện này.
Mặc khác hắn cũng đang lo lắng cho sinh tử của Kỷ Thanh Thanh.
Chiến đấu cho tới lúc này hắn vẫn chưa thấy được thân ảnh của nàng.
Hắn đang rất lo lắng không biết nàng có khoẻ mạnh hay không?
Hàn Phong không dám suy nghĩ nhiều hơn, hắn sợ hắn sẽ không thể khống chế được tâm tình của mình.
Một khi Kỷ Thanh Thanh có chuyện gì không hay, hắn không biết bản thân hắn sẽ như thế nào!
Rơi vào đường cùng, hắn đành miễn cưỡng áp chế nỗi bất an trong lòng, dồn hết tâm lực lên đối thủ.
Thời gian tiếp tục trôi đi, chiến đấu vẫn duy trì tình trạng giằng co như vậy. Mà lúc này Triệu Vô Cực không biết từ lúc nào đã đi tới gần chỗ Hàn Phong. Đối thủ của hắn là Thiên Khôi, dáng vẻ lúc này đã có chút chật vật nhưng hắn vẫn bám riết Triệu Vô Cực không tha.
Đối với tên Thiên Khôi này Triệu Vô Cực tất nhiên không sợ hãi chút nào.
Một chiêu ngăn trở một kích toàn lực của Thiên KHôi, Triệu Vô Cực quay đầu nói với Hàn Phong:
- Hàn Phong, ta sẽ giải quyết nhanh tên này, rồi đến giúp ngươi chế trụ Khương Khởi, ngươi hãy nghĩ biện pháp tìm ra vị trí chính xác của Tứ diệu tháp, nhất định phải ngăn cản Võ Hoàng mở ra phong ấn của Tứ diệu tháp.
Hàn Phong nghe vậy cũng biết tình hình không thể kéo dài được nữa.
Lúc này nếu để cho đầu ma vật kia lại thấy ánh mặt trời thì đối với cả đại lục này chính là một hồi tai nạn.
Đây là điều mà Hàn Phong hắn không hề muốn thấy.
Hàn Phong không trả lời Triệu Vô Cực mà chuyên tâm hơn đối phó Khương Khởi.
Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Khương Khởi.
Mặc dù vô pháp hạ gục nhưng ít nhất cũng phải tạo được chút phiền toái, để lúc Triệu Vô Cực tiếp nhận vị trí của hắn không bị rơi vào thế bị động.
Lúc này Thiên Khôi trước mặt Triệu Vô Cực hơi thở đã có chút gấp gáp, vẻ mặt già nua tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
Hàn Phong biết chỉ cần cho Triệu Vô Cực thêm chút thời gian là có thể thu thập được Thiên Khôi.
Giờ khắc này song phương chiến đấu đã được một ngày một đêm.
Nhưng không ai có ý định thối lui. Triệu Vô Cực ngay lúc này lại nắm được cơ hội Thiên Khôi do mệt mỏi tạo ra sơ hở phát động tiến công khiến Thiên Khôi không ngừng lui lại phía sau.
Khi dồn Thiên Khôi đến chỗ không thể lui được nữa, Triệu Vô Cực dứt khoát tung một quyền mạnh mẽ.
Cuồng bạo đấu khí trong nháy mắt oanh tạc y phục trên người Thiên Khôi.
Cơ thể Thiên Khôi bị đấu khí của Triệu Vô Cực đánh cho loang lỗ vết máu.
Triệu Vô Cực được thế không buông tha, thân hình liền động tiếp tục ra chiêu.
Trong vài cái chớp mắt thân thể Thiên Khôi đã suy yếu thấy rõ, sinh mệnh lực dần tiêu thất.
Một Thiên giai bát phẩm của Võ Hoàng điện từ lúc này đã triệt để rời khỏi tràng chiến.
Mà trước khi Thiên Khôi chết, Triệu Vô Cực đã kịp thời huỷ thân thể hắn.
Sau đó Triệu Vô Cực cũng không dừng lại mà thân hình chợt loé đến bên cạnh tràng đấu của Hàn Phong mạnh mẽ oanh xuất một quyền.
Khương Khởi đồng thời đối mặt hai hã thực lực xấp xỉ bản thân, thậm chí còn có chút nhỉnh hơn, tất nhiên không dám khinh thường.
Quyền đầu đang đối kháng với Hàn Phong nhanh chóng thu hồi lại, thân hình khẽ động né tránh công kích của hai người.
- Hàn Phong, nhanh lên!
Hàn Phong nghe vậy thì gật đầu, không chút do dự thoát ra, móc trong lòng ra một hòn đá nhỏ mày đen bắt đầu tra xét vị trí của Tứ diệu tháp.
Hắn như đang cướp giật từng giây một, tựa hồ lão thiên cũng đứng về phía Hàn Phong, hòn đá nhỏ màu đen rất nhanh phóng ra một tầng quan mang, Hàn Phong đã biết được vị trí của Tứ diệu tháp.
Không ngờ lại dấu dưới đất!
Nhưng lúc này cũng không phải lúc để tự hỏi những thứ này, Hàn Phong đang lúc định chui xuống đất thì cảm giác bất an trong lòng lại dâng lên mãnh liệt.
Hàn Phong kinh ngạc nhìn phiến thổ địa cất dấu Tứ diệu tháp dưới chân.
Đang lúc hắn định phá vỡ lớp đất tiến vào thì đột nhiên đại địa chỗ đó chấn động. Những người có tu vi hơi cao liền phát hiện có chút không đúng.
- Mau lui lại!
Thanh âm Hàn Phong gấp gáp vang lên trong tai mọi người.
Một ít người phản ứng nhanh thì ngay lúc Hàn Phong nhắc nhở đã theo bản năng lui lại phía sau như bay.
Một ít đối với Hàn Phong không quen thuộc hoặc một ít đệ tử ôm thái độ nghi ngờ với Hàn Phong thì phản ứng hơi chậm một chút.
Nếu những người này biết chỉ vì một chút chần chờ đó mà phải bồi tính mạng của mình thì chắc chắn họ sẽ rất hối hận! (DG: bó tay tập hai)
Chỉ tiếc là họ không có thời gian để hối hận.
Bởi vì ngay khi Hàn Phong vừa dứt lời thì từ bên dưới mặt đất bộc phát ra một cỗ tử khí khiến người ta khó thở.
Kèm theo tử khí còn có một khí tức áp bức rất khó hình dung.
Theo khí tức này mạnh lên, mặt đất chấn động cũng càng mạnh.
Mặt đất giống như bị một con dã thú khổng lồ giày xéo, cát bay đá chạy bụi cuốn mù mịt. Mặt đất bắt đầu xuất hiện những vết rạn, từng đạo tử khí nồng nặc theo những khe hở đó bốc lên.
Những người không kịp rời đi, khi bị tử khí này chạm vào thì thân thể liền biến thành từng vũng máu loãng, ngay cả một tiếng hét cũng không kịp phát ra.
Chỉ trong nháy mắt, gần ngàn đệ tử liên minh đã táng mạng.
Trác Minh nhìn những đệ tử rơi vào thảm cảnh này, sắc mặt rất khó coi kèm theo đó là sự kinh hãi khó che dấu được.
Về phần mấy tên đệ tử may mắn còn sống sót đều nhanh chóng lùi lại xa hơn, nhưng vẻ mặt ai cũng kinh hoảng trắng bệch.
Nếu không nhờ tiếng nhắc nhở vừa rồi của Hàn Phong thì chỉ sợ lúc này bọn họ cũng đã biến thành những vũng máu rồi.
Hàn Phong chăm chú nhìn biến hoá của mặt đất, trong lòng hắn cũng có chút kinh hãi nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì.
Đám nhân mã Võ Hoàng điện lúc này cũng đã dừng tấn công lui lại phía sau.
So với liên minh bên này thì đại bộ phận người Võ Hoàng điện không có kinh hoảng gì nhiều, ngược lại trên mặt đại đa số hiện lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
- Đây là chuyện gì?
Trác Minh có chút khó hiểu hỏi.
Hàn Phong nghe vậy thì khẽ nheo mắt âm trầm nói:
- Chúng ta vẫn chậm một bước!
- Cái gì?
Trác Minh vừa nghe lập tức cả kinh.
Mộ Tuyết đứng bên cạnh cũng trừng to mắt, kinh hô lên:
- Phong ấn của Tứ diệu tháp đã bị phá vỡ?
Lời này của Mộ Tuyết vừa ra khiến xung quanh trở thành một mảnh xôn xao. Hàn Phong thấy biểu tình của mọi người thì trong lòng cũng trầm xuống.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình thản nói:
- Vừa rồi ta đã tìm được vị trí chính xác của Tứ diệu tháp, nó ở ngay dưới chân chúng ta. Khi ta đang tìm cách tiến vào thì liền xuất hiện tình huống này. Điều này nói rõ là Võ Hoàng điện đã thành công phá giải phong ấn của Tứ diệu tháp.
Mọi người nghe vậy liền triệt để tin tưởng việc này là thực, uy áp kinh khủng vừa rồi đã khiến mọi người biết được phần nào sự kinh khủng của ma vật.
Trác Minh thở dài nói:
- Xem ra sau này đại lục sẽ không còn được ngày nào bình yên.
Những người khác nghe Trác Minh nói cũng cảm thấy ảm đạm.
Hàn Phong liếc mắt nhìn mọi người, hắn biết bọn họ lúc này đã bị chấn nhiếp trước biến động vừa rồi.
Đây cũng không phải điều hắn muốn thấy, hôm nay ma vật xuất thế nếu liên minh đồng tâm hiệp lực thì vẫn có thể còn đường cứu vãn, nếu hôm nay thối lui thì ngày sau sợ là đại lục sẽ không còn người nào có khả năng ngăn cản được sự tàn sát bừa bãi của ma vật kết hợp với Võ Hoàng điện.
Nghĩ vậy, Hàn Phong đề cao thanh âm nói:
- Chư vị, bây giờ không phải lúc ủ rũ. Các ngươi nghĩ lại xem, cho dù lúc này chúng ta an toàn thoát đi thì với thực lực của ma vật và Võ Hoàng điện ngày sau chúng ta còn có chỗ nào để đi?
Thanh âm của Hàn Phong rất lạnh, rất nhẹ nhưng mọi người nghe thấy như được cảnh tỉnh.
Được Hàn Phong nhắc nhở, mọi người mới chợt tỉnh ngộ.
Đúng vậy! Nếu không nay may mắn không chết cũng bất quá là kéo dài hơi tàn trên cõi đời này mà thôi!
Ở đây ai cũng là người có thân phận và địa vị, làm sao lại muốn sống trong cảnh không biết sống chết lúc nào như vậy chứ.
Nghĩ vậy, tinh thần mọi người liền phấn chấn hẳn lên.
Trong lúc Hàn Phong đang khuyên bảo mọi người thì mặt đất cách đó không xa đã nứt ra một cái hố rất sâu và to.
Ngay sau đó, một đạo hắc quang từ trong hố bắn ra, theo đó là một đạo hắc ảnh.
- Đến rồi!
Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng là lời trong lòng của những người khác.
- Ha ha, một ngàn năm! Đã tròn một ngàn năm rồi, từ nay về sau phiến đại lục này Võ Hoàng điện ta là chúa tể, tất cả mọi người đều phải thần phục dưới chân ta!
Một thanh âm bá đạo hùng hồn vang vọng khắp chiến trường.
Lúc này cả chiến trường chỉ có duy nhất tiếng cười bá đạo này vang lên.
Triệu Vô Cực đứng bên cạnh Hàn Phong, nhãn thần phức tạp nhìn thân ảnh kia, trong lòng khẽ thở dài.
Hàn Phong không biết vì sao Triệu Vô Cực lại thở dài, bây giờ trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ.
Khí tức vừa rồi khiến một Thiên giai bát phẩm cường giả như hắn cũng cảm giác kinh hãi lại toát ra từ trên người của Võ Hoàng.
Từ nãy đến giờ cũng chỉ có mỗi mình Võ Hoàng từ bến dưới thoát ra.
Điều này khiến Hàn Phong nghi hoặc không biết Võ Hoàng ở trong Tứ diệu tháp rốt cuộc đã gặp chuyện gì. Vì sao khí tức trên người hắn lại quỷ dị như vậy, dựa theo phân tích lúc trước thì thực lực của Võ Hoàng cũng chỉ tương đương hắn là Thiên giai bát phẩm.
Vì sao ma vật trong truyền thuyết vẫn chưa hiện thân?
Giống như đọc được nghi vấn của Hàn Phong, Võ Hoàng đình chỉ tiếng cười, giương mắt nhìn xung quanh.
Chỉ một ánh mắt đã khiến đại bộ phận người của Liên minh bất giác lui lại phía sau.
Thậm chí vài người bên cạnh Hàn Phong cũng có thực lực Thiên giai nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Võ Hoàng trong lòng cũng không hiểu sao lại run lên, có người thậm chí sắc mặt còn trở nên trắng bệch.
Cuối cùng, ánh mắt của Võ Hoàng dừng lại trên người Hàn Phong và Triệu Vô Cực.
Một nụ cười trong nhắt mắt đọng trên mặt Võ Hoàng, phối hợp với khí tức kinh khủng không ngừng phát ra từ trên người hắn khiến Hàn Phong cảm thấy rất bất an, ngay cả đấu khí trong người cũng suýt nữa không thể khống chế được.
- Tu vi thật đáng sợ, chỉ một cái liếc mắt đã làm cho mình suýt mất khống chế. Đây rốt cuộc là lực lượng gì?
Hàn Phong trong lòng khiếp sợ thầm nghĩ.
Võ Hoàng nhẹ nhàng vung tay áo lên, cái hố to sau lưng hắn bằng mắt thường có thể thấy được đang nhánh chóng được sang bằng.
Chỉ trong nháy mắt, mặt đất chỗ đó giống như chưa từng xuất hiện một cái hố to như vậy bao giờ.
- Triệu Vô Cực, không ngờ tròn một ngàn năm, hôm nay ta đã siêu việt ngươi, trở thành chúa tể trên đại lục này.
Võ Hoàng nhàn nhạt nói.
Triệu Vô Cực bình tĩnh nhìn Võ Hoàng, chậm rãi nói:
- Diệp Tử, lúc trước Đại Viêm đế quốc bị diệt ta vẫn đối đãi với ngươi như huynh đệ, chưa bao giờ có ý khinh thị ngươi. Lời này ngàn năm trước ta đã nói, hôm nay ta nói lại một lần nữa. Hạ tràng năm đó tất cả đều do tâm ma của ngươi quấy phá mà thành!
- Thật khiến người ta hoài niệm!
Võ Hoàng có chút xúc cảm nói:
- Ta cũng từng nói, đây chỉ là suy nghĩ của ngươi, năm đó lúc chúng ta còn chưa đi tới phiến không gian này ngươi đã hơn ta một bậc, cho dù đi tới nơi nào ngươi đều là tiêu điểm để mọi người chú mục, mà ta chỉ như một chiếc lá cây tô điểm bên người ngươi, tựa như cái tên người vừa gọi vậy. Ta luôn luôn là người thứ hai mà thôi.
- Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, vì sao ngươi nhất định phải hiểu sai ý ta?
Triệu Vô Cực lắc đầu than.
Hai người nói chuyện tuy bình thản nhưng mọi người nghe lại cảm giác như sấm nổ bên tai.
Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung lên người Võ Hoàng và Triệu Vô Cực.
Trong lòng Hàn Phong cũng có rất nhiều nghi vấn nhưng Triệu Vô Cực chẳng bao giờ kể cho Hàn Phong nghe sự tình giữa hắn và Võ Hoàng.
Bây giờ nghe hai người nói chuyện, tựa hồ giữa hai người có rất nhiều sự cố.
Lúc này trên cả chiến trường nơi hoang dã này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng thở dốc vang lên.
Trong lòng mọi người đều có rất nhiều nghi vấn, cho nên toàn bộ đều dồn ánh mắt lên hai người Triệu Vô Cực và Võ Hoàng như muốn hiểu rõ quan hệ giữa hai người.
- Hiểu sai?
Nghe Triệu Vô Cực nói, ngữ khí Võ Hoàng nhất thời trở nên dữ tợn.
- Ha ha! Hảo cho một cái hiểu sai!
Võ Hoàng như phát cuồng cười rộ lên.
- Dựa vào cái gì mà trời cao không công bằng như thế chứ? Kiếp trước chúng ta cùng nhau sinh hoạt trên địa cầu, vô luận ngươi làm chuyện gì thì chỉ cần dùng ba phần lực là đã làm rất hoàn mỹ, khiến mọi người tán thưởng không thôi. Mà ta cho dù có dốc toàn lực để làm thì vẫn bị mọi người châm chọc khiêu khích.
- Hơn nữa, mỗi lần bọn họ cười nhạo ta đều nhắc đến ngươi. Ngươi có biết mỗi lần ngươi mang ta đi theo ngươi những người đó ở sau lưng nói như thế nào không? Ngươi không biết, cũng không có khả năng biết được!
- Ngươi cũng không biết lúc đó ta yêu thích một nữ nhân, lao tâm lao lực lấy lòng nàng nhưng cuối cùng nàng lại nói với ta là nàng yêu ngươi! Vì sao? Vì sao? Vì sao lại như vậy? Ngươi có thể trả lời cho ta không?
Mấy câu cuối cùng Võ Hoàng gần như rống lên.
Theo tâm tình ba động của Võ Hoàng, khí tức khiến người khác sợ hãi trên người hắn ngày càng mất ổn định.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp mấy tiếng nổ vang lên, mặt đất bốn phía xung quanh hắn lúc này đã hoàn toàn biến đổi.
Triệu Vô Cực vừa nghe Võ Hoàng nói xong thì vẻ mặt rất phức tạp, không biết nói gì cho phải.
Mà Võ Hoàng còn chưa nói hết, sau khi phát tiết hắn lại lạnh giọng nói tiếp:
- Ta biết ngươi sẽ không trả lời, bởi vì ngươi chưa từng bao giờ nhìn kỹ người ở bên cạnh ngươi, người luôn là một kẻ kiêu ngạo như vậy, trong mắt ngươi ta bất quá cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi! Lúc trước ta đã vô số lần nghĩ nếu cho ta một lần cơ hội trở lại ta nhất định sẽ làm tốt hơn ngươi, ta muốn ngươi phải trở thành cái nền của ta!
Dừng một chút, Võ Hoàng nói tiếp:
- Có lẽ lão thiên đã nghe được tiếng nói của ta mà tình cờ một lần vào núi ta ngoài ý muốn trượt chân và sống lại ở thế giới này!
- Nơi này không hề giống nơi chúng ta sinh hoạt trước kia. Nơi này đối với ta chính là một tân thế giới có thể giúp ta một lần nữa làm lại.
Nói đến đây, Võ Hoàng chỉ vào Triệu Vô Cực căm giận nói:
- Nhưng ta thật không ngờ ngươi cũng tới đây. Vì sao ngươi cứ như âm hồn không tiêu tan như vậy? Hơn nữa, vì sao ngươi vẫn như kiếp trước vừa sinh ra đã là một hoàng tử cao cao tại thượng, mà ta lại là một bình đan đê hèn chứ? Tại sao lại không công bình như thế?
- Đây chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không thể quyết định được!
Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.
- Ngoài ý muốn? Ha ha! Lúc trước nếu không phải ngươi kéo ta thì làm sao ta lại ngã xuống sau ngươi chứ? Như vậy thì thân phận của chúng ta đã có thể hoán đổi cho nhau rồi, ta mới là hoàng tử hưởng hết vinh hoa phú quý mà ngươi phải là một bình dân đê hèn! Vì người, chính ngươi đã cướp hết tất cả của ta!
Võ Hoàng lạnh giọng nói.