Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngạo Thiên Cuồng Tôn
  3. Chương 124: Người vô sỉ
Trước /840 Sau

Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 124: Người vô sỉ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi dẫn đội của đế quốc Tân Tú đường cùng đệ tử xếp hạng trước mười ngồi xuống trong ghế lô chính giữa, sát phía trước nhất không bao lâu, một tiếng đàn du dương trào dâng phiêu đãng mà đến, trên đài bán đấu giá chợt lóng lánh lên hào quang rực rỡ, một tia khí mờ mịt bao phủ toàn bộ đại sảnh bán đấu giá.

Một nữ tử dáng vẻ ngàn vạn thành thục, đạp tiếng đàn, uyển chuyển hạ xuống đến chính giữa đài bán đấu giá, tiếng đàn im bặt mà dừng.

“Ðây là thần tượng của ta, bán đấu giá sư nổi tiếng nhất đế quốc Tuyên Võ, có thể làm người mua điên cuồng bỏ tiền túi. Vật phẩm như nhau do nàng đến bán đấu giá, ít nhất có thể tăng lên ba phần giá. Hơn nữa người mua còn đều cảm thấy đáng giá!” Vân Phi Yên nói khẽ với Trần Hạo.

“Ta thấy thế nào bộ dạng của ngươi cùng nàng cũng rất giống...” Trần Hạo thập giọng nói.

“Nào có. Nàng so với ta còn ta xinh đẹp hơn, hơn nữa càng có sức quyến rũ hơn.” Vân Phi Yên nói.

“Mười năm hoặc là mười lăm năm sau, ngươi sẽ cùng nàng giống nhau như đúc” Ngữ khí Trần Hạo cực kỳ khẳng định nói.

“Nói bậy bạ gì đó... Chỉ có một chút giống mà thôi” Vân Phi Yên phản bác nói.

Trần Hạo mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Ðiêu khắc vạn vật, đó là bắt giữ quỹ tích vận hành của thiên địa vạn vật, điêu khắc bất luận kẻ nào, vật gì, chỉ có thật sự nhìn thấu quỹ tích sinh mệnh của đối phương mới có thể làm được trông rất sống động. Mà Vân Phi Yên cùng nữ tử bán đấu giá trên đài, trong mắt hắn đó là một loại quỹ tích sinh mệnh diễn biến. Từ Vân Phi Yên trẻ tuổi, diễn biến đến nữ tử phong vân lớn tuổi, Trần Hạo lại phát hiện không ra bất cứ tỳ vết nào.

“Hoan nghênh các vị tới phòng đấu giá Tuyên Võ! Đây là một hồi đấu giá hội long trọng nhất hai năm một lần của phòng đấu giá Tuyên Võ. Thư Nhã rất vinh hạnh lần nữa chủ trì đấu giá hội bản tràng. Ở đây không ít đều là tinh anh Tân Tú bảng, cùng với cường giả thật sự có thể tấn thăng đến Bách Triều bảng, cho nên Thư Nhã ở nơi này rất hy vọng tương lai chúng ta có cơ hội hợp tác...”

Bán đấu giá sư mĩ phụ, như tên nàng, Thư Nhã.

Thanh âm ấm áp làm người ta nghe rất thoải mái, vừa vặn vẻ mặt càng là tao nhã động lòng người.

“Ðược rồi, tin tưởng các vị đã khó dằn nổi, đấu giá hội chính thức bắt đầu!”

Theo tiếng Thư Nhã, một thiếu nữ tư thế oai hùng hiên ngang, một thân trang phục hai tay cầm một cây bảo kiếm tản ra khí tức phong cách cổ xưa, vỏ kiếm tinh xảo tuyệt luân, điêu khắc phù văn nhỏ dày đặc.

Ánh mắt mọi người nhất thời bị hấp dẫn qua.

Thương!

Thiếu nữ rút kiếm ra khỏi vỏ, nhất thời hồng quang lóng lánh, một cỗ sát khí nồng đậm liền tràn ngập ra.

“Ðây là kiện vật phẩm đầu tiên của lần đấu giá hội này, Xích Huyết Kiếm, hạ phẩm linh khí. Là một năm trước ở trong di tích nào đó đạt được. Trải qua năm tháng dài lâu cũng không thể che giấu sát khí nồng đậm của nó, chém sắt như chém bùn, sắc bén vô cùng. Giá trị của nó tin tưởng trong lòng các vị tự có định vị. Giá khởi điểm, năm ngàn viên linh đan cấp tám, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một trăm viên” Ánh mắt Thư Nhã nhìn quét qua mọi người giới thiệu nói.

Ở cùng lúc Thư Nhã giới thiệu, thiếu nữ tư thế oai hùng hiên ngang đã ở trên đài bán đấu giá bắt đầu múa kiếm, hào quang màu đỏ phun nuốt, sát khí trở nên càng thêm nồng đậm, hơn nữa, thiếu nữ kiếm pháp sắc bén, cuồng bạo, cùng sát khí của Xích Huyết Kiếm tôn nhau lên thành thú. Làm cho vô số người ở phòng đấu giá nhất thời tâm tinh dao động, nhất là tu luyện giả tính cách lạnh lẽo vô tình sát khí tương đối nặng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Nhưng người trên ghế bình thường, hiển nhiên là lòng có dư mà lực không đủ. Linh khí cũng không phải là bọn họ có thể mua nổi. Chỉ cần giá khởi điểm liền có thể làm cho 80% người giương mắt nhìn.

Không hề nghi ngờ, đây là thứ cho đệ tử Tân Tú bảng cạnh tranh.

“Ðấu giá hội này quy cách cao như thế? Mới kiện đầu tiên đã là hạ phẩm linh khí...” Trần Hạo có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Vân Phi Yên tựa như không có bất cứ phản ứng gì hỏi.

“Kiện vật phẩm đầu tiên đương nhiên cần lấy ra tay được. Cái này xem như tiểu áp trục. Ngươi cho rằng có bao nhiêu linh khí?”

“Ta chỉ nói như vậy...”

“Năm ngàn mốt!”

Trong một cái ghế lô khách quý, truyền ra một thanh âm lạnh lẽo.

“Sao là loại linh khí này? Cầm nó còn không đem mỹ nữ đều dọa chạy... Vân sư tỷ, phia sau hắn là còn có linh khi chứ?” Đông Phương Tuấn rõ ràng rất thèm thuồng, nhưng lời nói ra lại cho thấy, hắn chỉ thèm linh khí, mà không phải loại linh khi sát khí tung hoành này.

“Có. Ít nhất còn có thể xuất hiện hơn mười kiện... Càng đến về sau, giá sẽ càng cao. Thanh này ít nhất cũng cần một vạn viên linh đan cấp tám mới có thể đấu giá được. Ngươi có bao nhiêu linh đan?”

“Cộng thêm ngươi nơi đó hơn hai vạn chút...” Ðông Phương Tuấn nói.

“Sáu ngàn!” Trong một cái ghế lô khác có người thêm đến sáu ngàn.

Lập tức, tiếng báo giá liên miên không dứt, giá đang không ngừng tăng vọt, rất nhanh đã đến một vạn mà Vân Phi Yên nói. Giờ phút này cũng chỉ còn lại hai người đấu giá.

Hai người đều là một bộ khẩu khí tình thế bắt buộc, nhưng tới bây giờ ra giá cũng trở nên thong thả hẳn đi, hiển nhiên đều đã đến cực hạn.

Nhưng ở dưới thanh âm tràn ngập mê hoặc kia của Thư Nhã, như trước từng chút nâng lên, cuối cùng bị một người trong đó lấy giá một vạn hai ngàn đấu được.

Sau kiện linh khí đầu tiên, quả nhiên giống như Vân Phi Yên nói, thứ bán đấu giá tuy cũng không tệ, nhưng so sánh với giá linh khí lại chênh lệch không phải lớn bình thường, đan dược tác dụng đặc thù, tài liệu luyện khí trân quý, bảo khí đỉnh cấp, dụng cụ bảo vệ..v..v.., mấy thứ này cơ bản đều là người ghế bình thường đang đấu giá. Toàn bộ ghế khách quý hiển nhiên đều là hướng về phía linh khí đến.

Ở thời điểm kiện vật phẩm thứ mười sáu vừa mới được một thiếu nữ phục vụ hai tay bưng đến đài bán đấu giá, bán đấu giá sư Thư Nhã còn chưa giới thiệu, trong đầu Trần Hạo bỗng nhiên truyền đến một cỗ dao động nồng đậm.

“Thứ tốt... Trần Hạo, đấu giá đi!” Thanh âm tham bảo kiếm linh hơi tỏ ra kích động truyền đến.

Trên khay màu vàng đặt một cái hộp bạch ngọc, một thước vuông. Bảo bối còn chưa hiện thân, nhưng nang lực cảm ứng biến thái của tham bảo kiếm linh đã biết thứ trong hộp là cái gì.

“Kiện vật phẩm thứ mười sáu, Tử Tinh Ngọc nguyên thạch, Tử Tinh Ngọc có hiệu quả ngưng tụ thiên địa linh khí cùng ngưng tâm tĩnh khí, phi thường hiếm thấy. Khí tức nguyên thạch này hiển nhiên có khả năng rất lớn ẩn chứa Tử Tinh Ngọc. Giá khởi điểm một trăm viên linh đan cấp tám. Vận khí tốt, thực có Tử Tinh Ngọc tồn tại mà nói, cho dù là một khối nhỏ cũng gấp mấy chục lần đến trên trăm lần... Điêu khắc thành trang sức yêu thích, mang theo bên người, khi tu luyện có thể tạo được tác dụng rất tốt. Hiệu quả ngắn hạn có thể không hiện rõ, nhưng nếu cho tiểu bối đeo từ nhỏ mà nói, tác dụng lại là cực lớn. Võ giả cùng ý giả đều thích hợp. Tin tưởng mọi người đều hiểu, ta sẽ không nhiều lời, bắt đầu đấu giá!”

“Không tệ không tệ, tuy không biết có thể khai ra Tử Tinh Ngọc hay không, nhưng thứ này, lão phu muốn thử thời vận chút, nhỡ đâu có mà nói, sẽ tặng cho cháu gái làm quà, ha ha... Ta ra một trăm rưỡi!” Một lão giả trên ghế bình thường nhất thời rất có hứng thú nói.

“Ai da, Mộc lão nhân, ta cũng muốn thử thời vận, tặng cháu nội ta, cũng đừng trách ta, ha ha, ta bỏ một trăm tám!”

“Hai trăm!” Lập tức lại có lão giả kêu lên.

Cái giá này đối với Xích Huyết Kiếm mà nói quả thực không có cách nào so sánh. Nhưng có thể đấu được linh khí cũng không phải cá nhân, mà là sau lưng có vương quốc, hành tỉnh, đế quốc bỏ tiền túi. Nếu không, chính là Đông Phương Tuấn loại gia tộc đứng đầu vương quốc này cũng phải chảy máu nhiều mới có thể mua được nổi.

Bây giờ Tử Tinh Ngọc nguyên thạch này tuy chỉ ra giá đến hai trăm viên, cũng không phải số lượng nhỏ. Nếu không đế quôc Tuyên Võ ban thưởng đối với đám người Trần Hạo cũng không thể chỉ có một trăm viên linh đan cấp tám, cộng thêm linh đan cấp bảy, cấp sáu, tổng cộng giá trị cũng chỉ là ba trăm viên linh đan cấp tám.

“Tử Tinh Ngọc nào dễ đụng tới như vậy, thật là người có tiền... Ồ, sư đệ, ngươi có hứng thú?” Vân Phi Yên bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Trần Hạo nhìn chằm chằm Tử Tinh Ngọc nguyên thạch, rất là nóng bỏng, nhất thời có chút kinh ngạc hỏi.

“Có chút. Ta thích điêu khắc, thứ này tựa như rất thích hợp...” Trần Hạo hàm hồ nói, cũng chưa vội vàng ra giá.

“Tỉnh một chút... Cho ngươi vạn viên đan dược cũng không phải để ngươi dùng lãng phí, đừng tưởng rằng mấy trăm viên là số lượng nhỏ, đây chính là một cái gia tộc nhỏ táng gia bại sản cũng không lấy ra được” Vân Phi Yên nói.

“Sáu trăm viên!” Ðúng lúc này, bắt đầu ra giá, Mộc lão nhân báo giá lần nữa, liền tăng gấp ba. Một cái bộ dáng tình thế bắt buộc.

“Mộc lão nhân, ngươi thật cần có Tử Tinh Ngọc này? Cho ngươi ôm tảng đá bỏ đi về nhà đi...” Một lão giả khác ra giá hai trăm, nhất thời tức giận nói.

“Ta nhiều tiền, ta thích, ha ha...”

“Còn có người ra giá không? Mộc lão chính là chuyên gia phương diện này, làm Thư Nhã càng tin tưởng trong khối nguyên thạch này ẩn chứa Tử Tinh Ngọc, ha ha...”

“Thư Nhã, đủ rồi chứ? Sáu trăm, ngươi nói dễ nghe nữa cũng chỉ là nguyên thạch, Tử Tinh Ngọc nguyên thủy chính là thần tiên cũng nhìn không thấu, hoàn toàn dựa vào vận khí... Ta hào sảng như vậy, cũng chỉ là thích cược vận khí mà thôi. Mặc dù thực có Tử Tinh Ngọc, cái giá này cũng không kiếm được bao nhiêu...” Mộc lão nhân nhất thời nói.

“Mộc lão nói phải, sáu trăm lần đầu tiên!”

“Sáu trăm mốt!”

Ðúng lúc này, Trần Hạo biết không ai ra giá nữa, khẳng định sẽ bị lão đầu đấu được.

“Ừm?”

Mộc lão nhân hơi kinh ngạc, đệ tử trẻ tuổi ghế khách quý cùng mình tranh cái gì?

“Sáu trăm hai!”

Mộc lão nhân còn chưa kịp nói, một tiếng nói bén nhọn như gà trống liền từ cách vách Trần Hạo truyền đến, thanh âm đó tràn ngập khiêu khích.

“D.m... Điên hết rồi?” Mộc lão đầu buồn bực. Hắn thật là cảm giác Tử Tinh Ngọc nguyên thạch này rất có thể thực có Tử Tinh Ngọc, nếu không cũng sẽ không dứt khoát lưu loát thêm đến sáu trăm. Đây là trực giác sâu Săc hắn nhiều năm đeo Tử Tinh Ngọc mới có được.

“Bảy trăm!” Mộc lão đầu tăng giá nói.

Sau yên lặng ngắn ngủi, Trần Hạo thấy thái giám cách vách không lên tiếng, liền chỉ có thể ra giá lần nữa.

“Tám trăm!” Thái giám nói lần nữa.

“Ha ha... Có ý tứ, một ngàn!” Đúng lúc này, ghế lô tay phải Trần Hạo Di Minh Hạo nhất thời cũng ra giá nói.

“D.m, một đám oắt con điên, lão phu không chơi...” Mộc lão đầu buồn bực ngồi xuống.

“Ghế lô số sáu, đệ tử vương quốc Đại Kiền, một ngàn lần đầu tiên! Ghế lô số bảy vương quốc Trấn Nguyên, ghế lô số tám vương quốc Tinh La cũng không nên bị vượt qua chứ... Một ngàn lần thứ hai!”

Giọng gà trống vẫn không lên tiếng.

Vẻ mặt Trần Hạo trở nên có chút khó chịu, chỉ có thể kiên trì, nói: “Một ngàn mốt!”

“Sư đệ, sư tỷ không cần nữa, thứ này mua tặng sư tỷ quá không đáng giá, để cho bọn hắn tranh đi, cũng không nên ra giá nữa...” Vân Phi Yên mới ngây người một lát, giá đã bị hai bên trái phải rõ ràng là cố ý nhằm vào Trần Hạo Âm Phong Hàn cùng Di Minh Hạo nâng đến gần gấp đôi. Khôn khéo, nàng nhất thời cố ý hạ giọng nói. Cùng lúc nói, chớp mắt đối với Trần Hạo.

“Ồ... Vậy để cho hai đứa ngu ngốc đi tranh đi. Ta không ra giá là được...” Trần Hạo cũng hạ giọng nói. Hai người rõ ràng, nếu nói thanh âm quá lớn, nhắm chừng sẽ bị đối phương phát hiện. Nhưng cố ý đè thấp sẽ không nhất định.

“Một ngàn mốt, lần một, số sáu, ghế lô số tám, ra giá phải nhanh...”

“Một ngàn hai! Chẳng qua là hơn một ngàn đan dược chút mà thôi, bản thái tử còn chưa đặt ở trong mắt! Ha ha...”

Thái giám lỗ tai kích động, cũng không tăng giá nữa, tuy cảm giác có thể là âm mưu, nhưng nhỡ đâu Trần Hạo thực không ra, hắn chính là coi tiền như rác. Nhưng Di Minh Hạo lại tràn ngập khinh thường, tài đại khí thô nói. Không có cách nào người ta đan dược nhiều, quản ngươi có phải thực ra giá hay không, dù sao thứ này là ngươi thích, vậy muốn đạt được mà nói, vượt qua phạm vi thừa nhận của bản thái tử trước. Nếu không đừng mơ.

Nghe được Di Minh Hạo nói, Vân Phi Yên nhất thời nhíu mày, mà hai mắt Trần Hạo thì hiện lên một tia lửa giận.

“Ra giá, đáng giá, chỉ cần đấu được tới tay, giá trị tuyệt đối đáng!” Tham bảo kiếm linh nói lần nữa.

“Đừng muốn nữa, dù thực có Tử Tinh Ngọc, cũng khó đến cái giá trị này... Còn không bằng mua một khối Tử Tinh Ngọc nhỏ” Vân Phi Yên ngưng tiếng thành sợi nói.

Nhưng Trần Hạo lại lắc lắc đầu, ở thời điểm Thư Nhã hô lên lần thứ hai, liền ra giá: “Một ngàn ba.

“Ha ha... Tình thế bắt buộc sao? Có ý tứ, hai ngàn!” Thời điểm Di Minh Hạo nhìn thấy Trần Hạo ra giá lần nữa, nhất thời hưng phấn, kiêu ngạo hô, liền tăng lên một ngàn bảy trăm.

Toàn bộ phòng bán đấu giá đều là một mảng ồ lên... Thật là điên rồi, hai ngàn cũng đủ mua một khối Tử Tinh Ngoc không tệ. Nguyên thạch này tuy nhìn rất không tồi, nhưng hoàn toàn không có khả năng giá trị thế. Cái này đã không phải đấu giá, mà là châm chích chèn ép trả thù.

“Thực đê tiện... Trần Hạo, ngươi còn muốn tảng đá đó làm cái lông? Để cho thằng ngu kia ôm trở về đi...”

Tính cách kiêu ngạo của Ðông Phương Tuấn nhịn không được kêu gào, không chút che giấu thanh âm của mình.

“Sư đệ đừng cần nữa” Vận Phi Yên cũng nói.

“Gấp cái gì. Ba ngàn!

Làm cho mọi người kinh ngạc là thân hình Trần Hạo thế mà cực kỳ bình tĩnh nói.

“Ha ha... Thực coi bản thái tư ngu ngốc sao? Ba ngàn viên linh đan cấp tám mua một tảng đá nát, thật là ngu xuẩn...” Di Minh Hạo sau khi nghe được Trần Hạo nói, âm thầm phỏng đoán, cảm thấy Trần Hạo lần này Trần Hạo nâng giá một ngàn, tất nhiên là cố ý kích hắn một phen, chỉ cần hắn ra giá, Trần Hạo tất nhiên rút lui. Ba ngàn viên với hắn mà nói cũng không nhỏ, thật muốn mua vào tay trút giận, dẫn giá quá lớn chút. Mà giá này bị Trần Hạo mua được, chỉ sợ gia hỏa kia phải tức giận hộc máu rồi nhỉ?

Quảng cáo
Trước /840 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Copyright © 2022 - MTruyện.net