Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau một canh giờ, Trần Hạo và Vân Phi Yên cùng nhau rời khỏi phòng tu luyện của Phương Tình, Phương Tình là ý giả, tinh thần lực mạnh mẽ, tuy linh hồn bởi vì thi triển bí pháp bị tổn thương, nhưng Trần Hạo vẫn là rất nhẹ nhàng thông qua Huyền Hoàng Hoàn đem tinh thần lực hòa tan ngũ hành năng lượng đánh vào trong đầu nàng, có thể lĩnh ngộ hay không cũng chỉ có thể xem chính mình.
Sở dĩ bảo Vân Phi Yên thủ, dù sao, Phương Tình không phải là Hách Liên Vũ Tử, Trần Hạo nên cố kỵ vẫn cần có.
Sau đó, suốt hai canh giờ thời gian, Trần Hạo mới từ phòng của Mặc Vũ Dật đi ra, trước khi đi, bỏ lại đan phiếu một vạn viên linh đan cấp tám, đơn thuần dùng để tu luyện mà nói cũng đủ Mặc Vũ Dật dùng vài năm.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc đã là trời tối, thời điểm ra khỏi phòng Mặc Vũ Dật, khóe miệng Trần Hạo lộ ra một cái mỉm cười nhàn nhạt, chậm rãi đi về phía phòng của mình.
Đêm cuối hè, gió lạnh mơn man, có lẽ bởi tâm tình, làm bước chân Trần Hạo càng lúc càng chậm, rốt cuộc dừng bước chân, khoanh tay đứng, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời rực rỡ thâm thúy.
Một vầng trăng tròn treo cao, ánh trăng nhàn nhạt, lành lạnh, chiếu nghiêng ở trên người hắn, ánh mắt Trần Hạo như vì sao trong trời đêm, trở nên xa xưa thâm thúy hẳn lên.
Cả đời này, hắn vẫn muốn bước lên đỉnh phong, ngạo thị thiên hạ. Nhưng sẽ không bao giờ là hắn lãnh khốc vô tình, tự mình phong bế kia nữa.
Hắn có người thân, có bạn bè, cũng có nữ tử làm hắn động lòng. Hắn khoái hoạt, vinh quang, có người chia sẻ, hắn không cô độc nữa...
Không ai có thể ngăn cản bước chân hắn, nhưng vì người bên cạnh, hơi dừng lại cũng là cần thiết. Hắn rất hy vọng bọn họ có thể đuổi kịp bước chân hắn. Cho nên hắn làm việc hắn cho rằng nên làm.
Thi đấu tân nĩ chỉ là một cái bắt đầu!
Trong rừng sao rực rỡ, muốn trổ hết tài năng, đường hắn phải đi còn rất dài!
Chăm chú nhìn ánh trăng trong trời đêm so với trên địa cầu ước chừng lớn hơn gấp ba, trong ánh mắt Trần Hạo tựa như thấy được khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp ở dưới ánh trăng lành lạnh của Hách Liên Vũ Tử.
“Hiểu rồi... Ta sẽ... Ta cùng Tiêu Mặc sẽ cố gắng...”
Lời hàm súc nhưng kiên định đó của Hách Liên Vũ Tử kìm lòng không được hiện lên ở trong đầu Trần Hạo.
“Kẹt...”
Một tiếng mở cửa đánh vỡ ban đêm yên tĩnh, làm Trần Hạo phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn qua.
Áo trắng như tuyết, lành lạnh như trăng. Thân hình tuyệt mỹ của Hách Liên Vũ Tử xuất hiện ở cửa, ngóng nhìn Trần Hạo.
Ánh mắt hai người đan vào cùng một chỗ, lại như là lần đầu tiên ở trên lôi đài giao phong, khơi dậy từng tia điện quang, làm tâm thần Trân Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử đồng thời run lên!
“Sao không tu luyện?
Ánh mắt Hách Liên Vũ Tử cùng Trần Hạo ước chừng nhìn nhau sau nửa phút đồng hồ, mới bị Trần Hạo lên tiếng đánh vỡ.
Trần Hạo khẽ nhíu mày, ngữ khí mang theo một tia chất vấn nhàn nhạt.
“Ngày mai đã phải đi rồi. Ta cho bản thân một ngày thả lóng cuối cùng...” Hách Liên Vũ Tử tránh đi Trần Hạo, thanh âm lành lạnh, nhưng hít thở hơi hỗn độn, lại như là biển lớn mặt ngoài yên tĩnh, nhưng mạch nước ngầm mãnh liệt.
“Biểu hiện không thành thục” Trần Hạo nói, cùng lúc nói chậm rãi đến gần.
“Ta mới chưa đầy mười tám tuổi...” Hách Liên Vũ Tử cắn cắn môi, khống chế không được bản thân, nói.
“Còn rất nhỏ” Ngoài miệng Trần Hạo bình tĩnh, lạnh nhạt như trước, lúc đi đến bên người Hách Liên Vũ Tử, ngữ khí rốt cuộc nhu hòa một tia, nói: “Trở về phòng đi, ta tặng ngươi một món quà”
“Không cần...”
“Ngươi biết ta tặng ngươi cái gì?”
“Không muốn biết”
“Vì sao?”
“Ta tự làm. Ta...đã lĩnh ngộ mộc thuộc tính...” Hách Liên Vũ Tử chăm chú nhìn Trần Hạo, giờ khắc này, trên khuôn mặt lóng lánh một vầng hào quang tự tin. Nàng rất rõ ràng Trần Hạo ở lúc này tặng nàng quà, tất nhiên là đan dược, hoặc là một thanh trong ngũ hành kiếm. Bề ngoài băng lạnh, trong lòng quật cường, sao nàng có thể nhận? Hồng nhan họa thủy, là Trần Hạo đánh giá đối với nàng. Nhưng, nàng chỉ muốn làm hồng nhan, lại không muốn làm họa thủy. Nàng kiêu ngạo, không muốn ở bất cứ phương diện gì liên lụy hắn.
Năng lượng mộc thuộc tính màu lục nhạt ở trên bàn tay nhỏ của Hách Liên Vũ Tử lóng lánh.
Mặc dù là Trần Hạo giờ phút này cũng kinh ngạc dị thường. Hắn sớm biết ngộ tính Hách Liên Vũ Tử rất cao, nếu không quả quyết không có khả năng sau khi cùng mình giao thủ lần đầu tiên, liền từ trên người mình lĩnh ngộ được năng lượng băng thuộc tính. Chẳng qua, Trần Hạo cũng chỉ cảm thấy hẳn là Hách Liên Vũ Tử đối với thủy thuộc tính và thuộc tính diễn sinh của nó có thiên phú siêu cao. Nhưng bây giờ... Hách Liên Vũ Tử ở ngắn ngủn không đến một ngày thời gian đã đem mộc thuộc tính lĩnh ngộ, lại đủ để nói rõ ngộ tính thiên phú của nàng không kém mình chút nào.
“Tốt lắm...”
“Ta cảm giác chỉ cần thời điểm đem mộc thuộc tính cùng thuộc tính diễn sinh của nó toàn bộ lĩnh ngộ, ta liền có thể lĩnh ngộ hóa thuộc tính... Ngũ hành tương sinh tương khắc, vận chuyển ảo diệu, tựa như... có chút đơn giản” Hách Liên Vũ Tử sau khi nhìn thấy vẻ mặt Trần Hạo lạnh nhạt bình tĩnh, rốt cuộc lộ ra một tia kinh ngạc lại kinh hỉ, trong lòng ấm áp, nói tiếp.
Vốn là đã kinh ngạc, Trần Hạo nghe được lời này của Hách Liên Vũ Tử, nhât thời càng thêm khiếp sợ.
Lĩnh ngộ ngũ hành đơn giản? Bản thân Trần Hạo không nói, chính hắn là một cái tồn tại biến thái. Nhưng mặc dù là hắn, cũng tuyệt không ở Sau khi lĩnh ngộ một loại, có thể rõ ràng cảm giác được mình có thể lĩnh ngộ cái khác, ở khi nào lĩnh ngộ, hơn nữa còn cảm giác mình lĩnh ngộ ngũ hành vận chuyển ảo diệu, lại càng không dám nói lĩnh ngộ ngũ hành đơn giản, nếu không phải đạt được ngũ hành linh căn mà nói, Trần Hạo sợ là cũng phải thật lâu mới có khả năng lĩnh ngộ.
“Ðừng kinh ngạc, tiểu nha đầu này có thể làm đến như vậy, trừ ngộ tính bản thân quả thật mạnh, còn là bởi ngươi...” Nhưng vào lúc này, tham bảo kiếm linh quỷ dị xuất hiện ở trong đầu Trần Hạo, nói.
“Có liên quan tới ta?” Trần Hạo kinh ngạc nói.
“Năng lượng thủy băng hai loại thuộc tính vốn hai người các ngươi là bổn nguyên năng lượng hoàn toàn giống nhau, thủy thuộc tính của ngươi là đến từ nàng, mà băng thuộc tính của nàng là đến từ ngươi, tuy ngươi đạt được ngũ hành linh căn, nhưng cũng là thủy băng hai loại năng lượng làm lời dẫn đạt được, loại khí tức bổn nguyên này mặc dù tấn thăng đến cảnh giới ngũ hành linh căn, vẫn là tồn tại. Cho nên, ngươi ở thời điểm rót cho tiểu nha đầu này ngũ hành năng lượng, nàng có thể ở trong đó bắt được khí tức bổn nguyên nàng có được, mới có thể nhanh như vậy lĩnh ngộ, hơn nữa biết rõ ràng chính mình có thể lĩnh ngộ...”
“Thì ra là thế... Chẳng qua, ta còn có một điểm không rõ, vì sao lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền có loại cảm giác hấp dẫn lẫn nhau? Ta nói không phải loại hấp dẫn giữa nam nữ kia.”
“Cái gì hấp dẫn giữa nam nữ ta không hiểu. Ta chỉ là khí linh. Chẳng qua theo ta phỏng đoán, lúc trước năng lượng của các ngươi có thể bị lĩnh ngộ lẫn nhau, rất có thể là ban đầu hai loại năng lượng này là năng lượng cùng nguồn, nói cách khác động Nguyên Linh của Tiêu gia các ngươi cùng động Thiên Nguyên của Hách Liên gia hẳn là có quan hệ... Ngươi có thể giúp nàng cảm ngộ một lần nữa, hiệu quả sẽ càng tốt, tiến cảnh cũng sẽ nhanh hơn... Tiểu nha đầu này không tồi, có kiên trì của mình, biết không liên lụy ngươi...”
Tham bảo kiếm linh nói. Tham bảo kiếm linh trước kia tuy chưa thức tỉnh, nhưng ở trong đầu Trần Hạo lại trước sau là tỉnh táo. Từ hai cái linh hồn của Trần Hạo đại chiến, đến dãy núi Ma Vân lịch lãm đều có bóng dáng hắn. Chẳng qua lúc trước Trần Hạo không biết.
“Có thể về sau, ngươi đừng tùy tiện cảm ứng. Ta cũng không thích làm chuyện gì đều bị người ta nhìn...” Trần Hạo qua sông đoạn cầu nói.
“Ta chỉ là khí linh, không phải người. Ngươi nếu thật có thể đem ta biến thành người, cầu còn không được... Chờ thực lực ngươi cường đại tự nhiên có thể tùy ý che chắn ta. Ngươi cũng đừng lo lắng, không nên cảm ứng, ta sẽ không cảm ứng, chút thường thức ấy, ta vẫn là có, ngươi tiếp tục...” Tham bảo kiếm linh nói xong liền biến mất ở trong đầu Trần Hạo.
...
“Ði theo ta!” Trần Hạo hít vào một hơi thật sâu, liền kéo chặt bàn tay nhỏ mềm mại của Hách Liên Vũ Tử, không cho phép Hách Liên Vũ Tử giãy giụa, liền hướng phòng hắn đi đến.
Hách Liên Vũ Tử bị Trần Hạo kéo ở sau người, cắn chặt môi, trừng mặt nhìn phía sau lưng Trần Hạo, đối với loại bá đạo không cho phân trần này của Trần Hạo nảy sinh ra một cỗ cảm xúc không hiểu...
Ở thời điểm bị kéo vào phòng tu luyện, khóe miệng nàng dào dạt ra một chút ý cười thoáng tỏ ra, chợt liền lặng yên che giấu.
...
Ba ngày sau.
Cách thành Long Uyên gần vạn dặm dãy núi Vân Vụ.
Dãy núi trùng điệp liên miên không dứt. Thiên địa linh khí so với trong tưởng tượng của Trần Hạo còn nồng hậu hơn, nhưng nồng đậm tương tự còn có khí tức của yêu thú.
Đây là một trong những hiểm địa vô số cao thủ tu luyện của đế quốc Tuyên Võ lịch lãm, quanh năm không thấy ánh mặt trời, sương mù bao phủ, chướng khí tầng tầng, cái tên dãy núi Vân Vụ, đó là bởi vậy mà có.
Trần Hạo ở trong ngắn ngủn hai ngày thời gian xử lý toàn bộ sự việc nên làm, nên cho, ở dưới phương thức bá đạo của hắn, Hách Liên Vũ Tử từ chối là vô dụng. Bá đạo giúp Hách Liên Vũ Tử lần nữa vận chuyển Huyền Hoàng Hoàn, bá đạo cho đủ đan được sử dụng mấy năm, bá đạo điêu khắc cho nàng một cái ngọc bội Tử Tinh tinh mỹ.
Ngọc bội là một vầng trăng tròn lành lạnh, trong trăng tròn mông mông lung lung địa có một bóng hình uyển chuyển, thoáng như tiên tử.
Hách Liên Vũ Tử rất thích và bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng có thể rất thích, nhưng Trần Hạo lại cố tình ở mặt trái ngọc bội để lại bốn chữ nhỏ rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực: ‘hồng nhan họa thủy’.
Ngay từ đầu Hách Liên Vũ Tử cũng tức giận đến giơ chân, nhưng lúc mang theo ngọc bội Tử Tinh đó trở về, nàng mơ hồ đoán được vì sao, nhất là khi chia li, sau khi nhìn thấy bộ dáng Trần Hạo bình tĩnh, lạnh nhạt đến gần như lạnh lùng kia, càng thêm xác định.
Hắn đang che giấu.
...
Nơi này là sâu trong dãy núi Vân Vụ.
Sau khi đế quốc Tân Tú đường an bài mấy chỗ hiểm địa lịch lãm, Trần Hạo dứt khoát lựa chọn dãy núi Vân Vụ nguy hiểm nhất. Ba tháng thời gian, Trần Hạo phải dùng tốc độ nhanh nhất tăng cảnh giới của mình lên. Trong di tích một năm rưỡi thời gian, đấu loại Tân Tú bảng ngắn ngủi, hắn đã bế quan quá lâu.
Bây giờ hắn cần là chiến đấu, bồi hồi ở giữa sinh tử, làm cho huyết mạch phấn khởi, sôi trào chiến đấu, chỉ có như thế mới có thể nhanh nhất đột phá!
Vách ngăn đế cấp mặc dù là Trần Hạo bây giờ lĩnh ngộ cũng trở nên cực kỳ khó khăn. Nhất là vách ngăn của hắn còn là vách ngăn hai tầng khác hắn với người thường. Từ sau vách ngăn ý võ lần đầu tiên hợp nhất, Trần Hạo ở trên hai con đường tu luyện liền trước sau vẫn duy trì.
Loại tình huống này chưa từng có ai, không có bất cứ kinh nghiệm gì có thể tham khảo. Mặc dù là tham bảo kiếm linh sinh mệnh dài lâu cũng không thể cho hắn bất cứ đề nghị có giá trị nào.
...
Lăng không phi hành ở trong mây mù nồng hậu, đôi mắt Trần Hạo lóng lánh ánh sao rực rỡ, trong đầu tin tức ghi lại có liên quan yêu thú dãy núi Vân Vụ nhanh chóng hiện lên, trước khi tới hắn đã làm tốt chuẩn bị.
Cảm giác lực lan tràn ra nhanh chóng phi hành, tìm kiếm mục tiêu của hắn.
“Ngao ô...”
“Yêu thú cấp sáu đỉnh phong” Thanh âm tham bảo kiếm linh, ở lúc yêu thú tru lên xa xa bay tới, liền nói ở trong đầu Trần Hạo.
“Lần lịch lãm này ngươi không cần quản nữa. Nên làm gì cứ làm đi. Linh dược tạm thời không thiếu, trừ phi phát hiện thứ quan trọng thật sự, nếu không, ngươi đừng xuất hiện. Ta muốn bằng vào lực lượng của mình tăng lên. Khắp nơi được ngươi nhắc nhở, còn có cái gì nguy hiểm?” Trần Hạo nhíu mày nói.
Ðược rồi. Vậy ngươi phải thật cẩn thận...” Tham bảo kiếm linh nói.
Trần Hạo cũng không rõ, từ khi nào bắt đầu lời tham bảo kiểm linh nói với hắn đã trở nên rất bình thường, không còn có tình huống cậy già lên mặt xuất hiện.
“Yêu thú cấp sáu đỉnh phong chỉ sợ có chiến lực vượt qua cửu phẩm võ đế bình thường, so với những đệ tử thiên tài kia hẳn là cũng kém không bao nhiêu, chẳng qua cộng thêm linh khí mà nói, tất nhiên còn chưa đủ... Không sai biệt lắm đối với ta có thể tạo được tác dụng tôi luyện rồi!”
Theo Trần Hạo tiếp cận, yêu thú cảm ứng sâu sắc rít gào càng thêm lợi hại, Trần Hạo cũng đã thấy được bộ dáng yêu thú.
Thân hình khổng lồ như voi, bộ lông quanh thân ở dưới yêu khí thúc giục như từng cây kim thép bén nhọn, mắt màu đỏ, tràn ngập khí tức khủng bố khát máu, trên đầu một cái sừng vàng dựng thẳng như một thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng, còn có một cái đuôi thật lớn trơn không có lông như là che kín vảy, tản ra hào quang như kim loại.
“Long Vĩ Ma Ngưu?” Con ngươi Trần Hạo hơi co rụt lại, hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên hạ xuống trên mặt đất.
Long Vĩ Ma Ngưu, da dày thịt béo, lông trên người ở dưới yêu lực thúc đẩy đều có thể cứng như kim cương, đao kiếm bình thường cũng không thể phá vỡ phòng ngự của nó. Lực lượng cực lớn, có uy lực san núi lật biển. Cái sừng vàng đỉnh đầu cùng với cái đuôi cực lớn là đòn sát thủ của nó!
Tuyệt đối là một loại chiến lực cường đại nhất trong yêu thú cấp sáu.
Mặc dù là Trần Hạo cũng không nghĩ đến, trận đầu tiên đã gặp phải yêu thú cường hãn như thế.
Ngao!
Oành Oành Oành...
Trần Hạo vừa mới hạ xuống đất, Long Vĩ Ma Ngưu đã phát ra một tiếng rống giận khủng bố, thân hình khổng lồ nhất thời yêu khí tung hoành, núi rung đất chuyển, tốc độ kinh người lao về phía Trần Hạo!