Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Trần Hạo cẩn thận cảm ứng khí tức trong dược lực, cũng chưa bắt được bất cứ phù văn huyền ảo nào, hiển nhiên đây không phải đan dược tác dụng đặc thù. Nhưng chỉ là rèn luyện một chút, Trần Hạo vừa rồi chém giết bốn người nhìn như đơn giản nhưng tiêu hao tinh khí thần thật lớn, liền khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Cái này cũng làm cho Trần Hạo phỏng đoán ra tác dụng cơ bản của đan dược này.
“Không thể lãng phí, năng lượng này tuy cuồng bạo, nhưng cực kỳ tinh thuần cao cấp, ta vừa mới bước vào Địa Tiên cảnh trung kỳ, vừa vặn dùng để rèn luyện thân mình...”
Trần Hạo nhất thời bắt đầu toàn lực cắn nuốt, rèn luyện.
Luôn nắm giữ một mức độ vừa đúng, làm thân thể Lam Phong ở bên bờ tự bạo, hắn chậm rãi hấp thu. Làm như vậy, quan trọng nhất là không thể lãng phí dược lực, nhân tiện coi như là tặng Lam Phong một hồi tạo hóa. Trần Hạo tin rằng, trải qua lần dược lực tra tấn cuồng bạo này, Lam Phong ở trên thân thể tuyệt đối có thu hoạch không tồi. Về phần linh hồn và tâm thần của hắn đã bất lực, hắn đã bị Trần Hạo trấn áp linh hồn, lâm vào trong hôn mê, không có bất cứ cảm giác gì.
Điểm này, e rằng chỉ có Trần Hạo loại thân thể biến thái cùng tốc độ rèn luyện này mới có thể làm được. Đổi là người tu luyện Địa Tiên cảnh khác, cắn nuốt luyện hóa mau nữa cũng không thể phát tiết tiêu hao nhanh bằng Lam Phong điên cuồng, Lam Phong chung quy sẽ bị nổ tung.
Nhưng tốc độ cắn nuốt luyện hóa của Trần Hạo, vừa vặn cùng tốc độ đan dược tự phóng thích dược lực duy trì cân bằng.
Chẳng qua, theo dược lực phát ra càng lúc càng nhanh, Trần Hạo muốn duy trì cân bằng năng lượng trong cơ thể Lam Phong, liền phải đẩy nhanh cắn nuốt đến trong cơ thể mình. Cái này cũng khiến cho dược lực trong cơ thể Trần Hạo tạm thời không kịp luyện hóa càng lúc càng mạnh, thân thể, linh hồn thừa nhận thống khổ cũng càng lúc càng kịch liệt, làm Trần Hạo cũng hưng phấn mà bắt đầu khiêu chiến cực hạn của mình.
Thật lâu chưa gặp được loại tình huống này, dù là lúc trước dẫn động thiên phạt tiểu cảnh giới, đối với hắn tạo thành thương tổn cũng rất có hạn. Dù sao, đó chỉ là đột phá tiểu cảnh giới, xa không bằng thiên phạt thật sự vượt cảnh giới.
Xẹt xẹt xẹt...
Trong toàn bộ động phủ đều tràn ngập năng lượng dao động khủng bố. Ban đầu chỉ có Lam Phong sưng thành đầu heo, vài canh giờ sau, Trần Hạo cũng biến thành đầu heo hơn cả Lam Phong. Cả người Trần Hạo bành trướng không chỉ gấp ba, mỗi một tấc da thịt đều kéo căng ra, mạch máu rõ ràng có thể thấy được, giống như tùy thời đều có thể nổ tung. Dù vậy, Trần Hạo vẫn đang bành trướng, không kiêng nể gì.
Một ngày sau, Trần Hạo đã bành trướng đến năm lần, cả người như một khí cầu tròn cuồn cuộn, mà Lam Phong giống khí cầu nhỏ, thì bị hai bàn tay to sưng mấy lần của Trần Hạo đặt trên người hấp thụ.
Nếu Lam Phong thấy một màn này, thế nào cũng phải bị dọa ngốc, đây dường như không còn là thân thể nhân loại.
...
Năm ngày sau, trong hang tối đen.
Lam Phong từ từ tỉnh lại, “Ta... Còn chưa chết sao? Thật thoải mái... Thật thích... Lực lượng thật cường đại... Chẳng lẽ ta đang nằm mơ? Không... Ta hẳn là hình thần câu diệt mới đúng, Sao có thể có ý thức?”
Lam Phong mở mắt, nhưng huyệt động bị Trần Hạo đóng chặt lại, ngay cả một tia ánh sáng cũng không có, một mảng tối trước mắt hắn, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Không đúng! Không đúng, ta chưa chết... Tiền bối?”
Cái hang trống trơn, chỉ có thanh âm của Lam Phong quanh quẩn.
“A?” Lam Phong đứng dậy, rõ ràng cảm giác được vô tận sảng khoái, tinh khí thần no đủ, thân thể càng có loại cường đại trước kia chưa từng từng có, nhưng vừa mới động bước chân, bỗng nhiên cảm giác được gió lạnh, kìm lòng không được liền xoa thân thể mình, mới phát hiện không mặc quần áo. Càng làm hắn kinh sợ là, giữa hai chân cũng mát mẻ trống trơn không treo gì, phát hiện này nhất thời làm cho hắn kêu sợ hãi ra tiếng.
Xẹt!
Một luồng chân nguyên nở rộ nhất thời chiếu sáng toàn bộ huyệt động, Lam Phong thấy được thân thể mình trần truồng, một loại cảm giác sợ hãi dựng tóc gáy, làm cho sắc mặt Lam Phong nháy mắt trở nên tái nhợt, căng thẳng.
“Không... Không có cảm giác, sẽ không...” Trong đầu hiện ra bộ dáng lão đầu kia, cả người Lam Phong run rẩy, nhưng vào lúc này, hắn thấy được chữ viết rồng bay phượng múa trên vách hang trước mắt.
“Tiểu tử, lão phu cứu ngươi một mạng, hơn nữa tặng ngươi một hồi tạo hóa, cho nên, bảo bối của ngươi, lão phu sẽ không khách khí thu hết... Ngươi thật đúng là nhân tài, ngay cả quần lót cũng là bảo bối, chậc chậc... Tiếp tục cố gắng, lão phu xem trọng ngươi!”
“A! Phốc...” Lam Phong xem xong chữ to cứng cáp hữu lực đó, nhất thời hộc ba đấu máu. Sau khi điên cuồng tru lên một lúc, “Thịch” một tiếng suy sụp ngồi trên đất, há miệng khóc lớn, khóc “hu hu” tối tăm trời đất.
Phẫn nộ thì hắn đã phẫn nộ không nổi nữa. Phát tiết thì hắn không tìm được ai để phát tiết. Người có thể như thái rau bổ dưa đem bốn cao thủ U Linh tộc chém giết, hắn là không dám. Huống chi, tựa như trên vách hang nhắn lại như vậy, đó là thù lao cứu hắn một mạng hơn nữa làm cho thực lực hắn tăng lên một đoạn.
Nhưng hung ác như vậy là không được, tốt xấu cũng nên để lại cái quần lót cho hắn.
“Hu hu hu... Tặng ta một hồi tạo hóa... Tạo hóa cái rắm! Dược lực tự nhiên rèn cơ thể, lão bất tử, ngươi không biết xấu hổ nói là ngươi tặng? Hu hu hu... Ồ?” Ở trong cái hang không người này, Lam Phong vô hạn nghẹn tuyệt, ủy khuất, không cần giữ hình tượng, hắn giống như cô con dâu nhỏ khóc đỏ mắt, nhưng ngay tại thời điểm nhìn chằm chằm chữ viết trên vách hang mắng lão đầu kia, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, ngừng khóc.
Chữ viết rồng bay phượng múa như một bút phác họa mà ra, nhìn thoáng qua thì không cảm giác gì, nhưng nhìn kỹ thì mơ hồ tản ra một bộ bất hủ kiếm ý huyền ảo cực điểm.
Oành!
Thời điểm Lam Phong thúc giục tâm thần dung nhập đến trong chữ viết, trong đầu chợt truyền ra một tiếng nổ vang. Trong phút chốc, giống như vô số đạo kiếm quang rực rỡ ở trong đầu hắn lóe ra, mỗi một đạo kiếm quang đều tràn ngập vô tận bất hủ kiếm ý.
“Cái này... Cái này...” Lam Phong sợ ngây người.
Nếu Trần Hạo còn ở đây, tất nhiên sẽ kinh ngạc ngây ngốc. Bởi vì Trần Hạo vốn không nghĩ đến, hắn tùy ý thúc giục kiếm quang ở trên vách hang, lại đem kiếm ý, Ðộc Cô Kiếm Quyết cùng đạo của hắn, tự nhiên dung nhập trong đó.
“Lão bất tử... Không, tiền bối thế mà không gạt ta... Kiếm ý thật khủng khiếp! Bất hủ khí tức này đã đến cảnh giới rất cao! Lại đem kiếm chiêu tinh diệu đều dung nhập đến trong chữ viết... Ha ha ha...” Lam Phong thoáng cái lau đi nước mắt cùng nước mũi, hưng phấn mà cười, chợt mông trần khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ.
Bất hủ kiếm ý cùng đạo vận trong đó ẩn chứa, đã là vật báu vô giá, mà trong đó ẩn chứa kiếm quyết tinh diệu, càng là Lam Phong chưa từng nghe nói. Tuy Trần Hạo vô tâm lưu lại một chút bề ngoài của chiêu kiếm, nhưng đã mở ra cho Lam Phong một cánh cửa lớn đi thông lĩnh vực mới tinh, được lợi tuyệt đối là cả đời. Có thể ở trên đường này có bao nhiêu thu hoạch, vậy phải xem ngộ tính của hắn.
Lam Phong ở trong này ngẩn ngơ ba tháng, hơn nữa đã tìm được một bộ đạo bào bình thường mà Trần Hạo lưu lại cho hắn, điều này làm cho Lam Phong cảm động đến rơi nước mắt. Thời điểm rời đi, càng trân trọng đem chữ viết trên vách đá chỉnh thể bóc xuống, cất vào cái bọc rỗng tuếch của hắn.