Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Các vị đạo hữu, chào các ngươi, xin hỏi các ngươi có tin tức của Trần Hạo không?” Lý Dương ôm quyền, tao nhã nói. Như đại nam hài cho người ta một loại cảm giác rất thân cận, quanh thân càng là mang theo một dáng vẻ thư sinh của thế tục giới. Nếu không phải vừa rồi bày ra tốc độ kinh người, người tu luyện ở đây có lẽ sẽ cho rằng đây là một con mọt sách tay trói gà không chặt. Bởi vì, sau khi tiếp cận mọi người, khí tức của Lý Dương càng thêm thu liễm, đối với mọi người không có chút tác dụng uy hiếp.
“Tiểu huynh đệ, các ngươi cũng là muốn xem náo nhiệt? Vậy các ngươi xem như hỏi đúng người rồi... Chúng ta đạt được tin tức, chính là muốn chạy tới thành trì chỗ Trần Hạo! Nghe nói hắn đã tiến vào cung điện trung tâm thành trì kia...”
“Vậy quá tốt rồi. Làm phiền huynh đài báo cho biết phương hướng, đa tạ!”
“Chỉ cùng tòa thành trì này cách một tòa thành trì, toàn lực chạy đi ước chừng cần một tháng... Chẳng qua tốc độ các ngươi hẳn là rất nhanh, nhắm chừng nửa tháng là có thể đến nhỉ? Ha ha... Lần này khẳng định sẽ rất náo nhiệt. Nghe nói không ít cao thủ Thiên Tiên cảnh đều chạy qua. Trần Hạo đó thật sự là ngông cuồng, biết rõ kẻ địch vô số, còn dám tiến vào cung điện trung tâm...”
“Cuồng sao? Cảm tạ!” Lý Dương khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua người tu luyện đang nói chuyện, nói. Nói xong liền kéo Trần Linh đang muốn phát tác, chợt biến mất ở trước mặt mọi người, vô thanh vô tức.
“Không phải chứ?” Người tu luyện ở đây nhất thời mở to mắt nhìn.
“Sao có thể như hư không mà biến mất... Các ngươi cảm ứng được khí tức không? Ta một chút cũng chưa cảm ứng được...”
“Ta cũng vậy! Cái công phu ẩn nấp này... Còn có tốc độ của bọn họ... Quá khủng bố!”
“Cao thủ Thiên Tiên cảnh! Tất nhiên là thế! Ta biết rồi, bọn họ tìm Trần Hạo, nhắm chừng cũng là vì Ngưng Đạo Tiên Hạch Quả cùng vô số bảo vật... Phải biết rằng Trần Hạo chính là đã chém giết vô số cao thủ dị tộc, đạt được bảo vật cấp thánh khí không biết là bao nhiêu kiện. Nghe nói đến về sau, bọc của hắn như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa ngay cả linh bảo trung phẩm viễn cổ cũng tặng không cho người tu luyện Nhân tộc khác...”
“Khẳng định là thế. Đi thôi, đi thôi, chúng ta nhanh lên chạy qua! Vừa rồi có người tu luyện truyền đến tin tức, Tứ Cuồng Long không những chưa chết, còn đã bước vào Thiên Tiên cảnh! Đến lúc đó khẳng định là đại chiến kinh thiên động địa...”
...
“Sư muội, ngươi không thể động chút liền tức giận! Bọn họ chẳng qua là đứng ở góc độ bản thân phát biểu cái nhìn của mình mà thôi, nói đại ca cuồng, cũng không sai... Tỉnh con ếch đáy giếng mà thôi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn chặn miệng người trong thiên hạ? Huống chi, bọn họ nói quả thật không sai... Ðại ca quả thật rất cuồng! Sát thần... Ha ha, đại ca thời gian hai năm qua, vô luận là Nhân tộc hay là dị tộc, ai nghe được tên đại ca, không phải kính sợ?”
“Hừ! Nếu không phải biết bọn chúng vô tâm, sư huynh ngươi ngăn được ta?”
“Phải phải, sư muội ngươi lợi hại nhất!”
“Cái đó đương nhiên! Hi hi... Sư huynh, lần này đại ca biết rõ Phong Tiên Cửu Cấm đã biến mất, hắn sẽ phải đối mặt nhiều kẻ địch Thiên Tiên cảnh như vậy, còn tiến vào cung điện trung tâm... Ngươi nói, thực lực đại ca có phải hay không đến cảnh giới càng khủng bố hơn nha?”
“Không biết... Dựa theo lẽ thường phỏng đoán, khả năng không lớn. Nhưng đại ca lại là không thể theo lẽ thường phỏng đoán... Quá khứ của đại ca chính là minh chứng tốt nhất!” Lý Dương nghiêm túc nói. Đây là hắn sau khi từ sư muội đạt được ký ức của Trần Hạo, làm ra phán đoán.
Trần Hạo và hai người tuy thời gian tiếp xúc rất ngắn ngủi, nhưng có thể nói là Trần Linh và Lý Dương so với bọn người Trần Tuyết càng hiểu Trần Hạo hơn, bởi vì Trần Linh lúc trước không những cùng Trần Hạo trao đổi ký ức, còn vụng trộm nhìn ký ức của Trần Hạo.
“Ừm, cũng không biết là ai đạt được truyền thừa tiền bối đó... Đáng tiếc, lúc ấy chúng ta tu luyện đến mấu chốt, không có cách phân thân...”
“Cái đó thật là một vấn đề. Lúc ấy dao động bao phủ mấy vạn dặm, chúng ta ở trong động phủ cũng cảm ứng được, hơn nữa người ấy dẫn động thiên phạt khủng bố, người này nếu là muốn chống đối với đại ca mà nói, thì có chút phiền toái. Trước Đại La Kim Tiên cảnh, chúng ta cùng hắn cảnh giới ngang nhau, nhắm chừng cũng không phải đối thủ của hắn...”
“Phải, sư huynh, chúng ta nhanh lên đi! Nhỡ đâu đại ca có nguy hiểm thì không hay...”
“Ừm!”
Vèo!
Tốc độ hai người chợt lại nhanh hơn, hướng về xa xa mà đi.
Tình huống của Trần Hạo, cùng với Trần Hạo buông bỏ cực đạo truyền thừa để cứu mạng hai người bọn họ, đã làm hai người thật sự đem Trần Hạo coi như đại ca, hơn nữa là người thân duy nhất trên đời, ai muốn động vào Trần Hạo, vậy sẽ phải giẫm lên xác bọn họ. Chỉ đơn giản như vậy. Cao thủ Thiên Tiên cảnh khác như thế nào, bọn họ còn không biết, nhưng người tu luyện đạt được cực đạo truyền thừa của vị tiền bối kia tuyệt đối là khủng bố. Bởi vì sư phụ lưu lại bản chép tay từng nói, trước Đại La Kim Tiên cảnh, chủ tu thân thể mạnh hơn bọn họ chủ tu linh đài. Sau Đại La Kim Tiên, chủ tu linh đài mới có thể cùng hắn cân sức ngang tài.
...
“Con mẹ nó chứ! Thiên Tiên cảnh tính cái chim? Ai dám đụng đến sư huynh của ta, đều phải chết!”
Oành!
Trong một tòa thành trì, một thiếu niên cao lớn uy mãnh tràn ngập vô tận khí tức cuồng dã, bề ngoài như một con Viễn cổ hung thú. Sau khi nghe được người tu luyện chung quanh nghị luận, ù ù cạc cạc bộc phát ra gầm lên giận dữ, liền đem mặt đất đạp lõm, cuồng bạo chạy ra khỏi thành trì.
“Bàn Long! Vừa rồi kẻ kia là Bàn Long yên lặng đã hơn một năm! Lúc trước cùng Trần Hạo chiến một trận. Sau khi ù ù cạc cạc nhận thua rời đi, liền không có bất cứ âm tín gì... Hiện tại thế mà xuất hiện rồi!”
“Khí tức đó... Quá khủng bố!”
“Sư huynh của hắn... Chẳng lẽ là nói Trần Hạo sao? Trần Hạo nào có thể là sư huynh của hắn?”
Viu viu viu...
Trong cung điện trung tâm, tiên quang lượn lờ, phù văn phất phới, Trần Hạo khoanh chân ngồi ngay ngắn đặt mình dưới vô tận uy áp. Như lão tăng nhập định, mi tâm như hổ phách màu máu trong suốt rực rỡ, sát khí nồng đậm chưa cố ý nở rộ, chỉ đang trong tu luyện, tựa như thực chất bao phủ toàn bộ cung điện. Sát khí của hắn ngưng tinh, giết chóc ý chí hóa hư thành thật.
Thời gian hai năm qua, bản thân Trần Hạo cũng không biết đã chém giết bao nhiêu người tu luyện dị tộc, một đường giết chóc, đạp xương trắng lạnh lẽo, không có trên vạn thì cũng có mấy ngàn người. Cho nên sát khí trên người trở nên càng lúc càng đậm, càng làm cho cảnh giới Sát lục kiếm đạo vượt quá Bất hủ kiếm đạo cùng Hủy diệt kiếm đạo mà hắn am hiểu nhất, không những kiếm hồn thành hình, còn trưởng thành đến viên mãn. Càng đạt được vô số bảo vật, cuối cùng, trung phẩm linh bảo, thượng phẩm linh bảo hơi lớn chút, liền tùy ý tặng người.
Chỉ là sau mỗi lần điên cuồng giết chóc, sát ý trong lòng Trần Hạo sẽ kéo dài không tiêu tan, loại cảm giác này giống như người nghiện thuốc lá, nghiện giết người.