Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
ngày 32, hồi XXIV
Hắn im lặng một lúc, "Mày nói nghe hay lắm. Nhưng tao chưa tin bọn mày đâu."
Châu Yến An hỏi: "Vậy làm thế nào mày mới tin?"
"Tao không thể cho phép bọn mày cung cấp thông tin về Kế hoạch S sau khi nhận được Trình Tư Tư. Cái tao muốn là hai việc này phải tiến hành cùng lúc. Tao sẽ định hướng chung chung cho bọn mày. Hai người biết lái máy bay thì đến đón Trình Tư Tư; người biết lập trình ở lại với tao, hơn nữa phải cho tao thấy nó thực sự xâm nhập được vào hệ thống mạng của Kế hoạch S. Chừng nào mày tới đó, bạn mày lại tiết lộ thêm một chút nội dung. Tao sẽ đối chiếu với tình báo của tao để xác định đúng sai, sau đó cho mày biết vị trí chính xác nếu nó không nói dối. Trong giai đoạn này, ba người bọn mày vẫn có thể giữ liên lạc."
Châu Yến An, Dịch A Lam và Lưu Kim Việt liếc nhìn nhau; sau khi nhỏ giọng thảo luận, Châu Yến An đáp: "Được, làm theo mày nói."
"Vậy giờ bọn mày đi ra Trung tâm R&D tới quảng trường, nhưng phải đứng ở vị trí trong phạm vi giám sát của camera, rồi cởi mặt nạ phòng độc xuống. Thằng bạn biết lập trình của mày thì cởi hết quần áo, chứng minh cho tao thấy nó không mang theo vũ khí."
Dịch A Lam suýt thì hét lên: "Cởi hết?"
Hắn gằn giọng: "Ừ. Có vấn đề gì không?"
"Có." Dịch A Lam cắn răng. "Tôi không quen trần truồng trước mặt người khác."
"Lôi thôi phiền phức như đàn bà. Được rồi, cho mày mặc đồ lót. Bọn mày tới mau đi, đừng câu giờ nữa."
Châu Yến An và Lưu Kim Việt đột nhiên ngó nhau, thể như muốn bật cười trước gương mặt khó xử của Dịch A Lam; nhưng trong bầu không khí căng thẳng này, họ vẫn ráng duy trì sự nghiêm túc dù chỉ là ngoài mặt.
Ba người đi xuống tầng trệt, rồi bước ra khỏi đại sảnh. Họ cởi bỏ mặt nạ phòng độc và trang phục bảo hộ: Châu Yến An cùng Lưu Kim Việt thả tất cả xuống đất; còn Dịch A Lam thì cởi hết, chỉ mặc quần áo bó sát.
Hắn cất giọng nghi ngờ: "Sao chân mày phồng lên?"
Dịch A Lam bất mãn tháo băng vải quấn quanh mắt cá chân, cho hắn thấy bên trong chẳng có gì ngoài vết sưng tấy.
Tên nội gián chẳng biết ở đâu, thở phào: "Hai bọn mày đi được rồi. Bay theo góc 130 độ, tốc độ 250 cây số trên giờ, thì sẽ tới khu vực đó trong khoảng hai tiếng. Đến lúc ấy, tao cho bọn mày biết thêm."
Châu Yến An và Lưu Kim Việt không quay lại con trực thăng cũ đã dùng mà đến nhà chứa máy bay của Trung tâm R&D chọn một loại mới. Sau khi đổ đầy nhiên liệu, họ chào tạm biệt Dịch A Lam.
Đứng chổng chơ giữa quảng trường trước Trung tâm R&D trong bộ quần áo mỏng manh, Dịch A Lam dõi mắt nhìn họ, và nhìn trực thăng hòa vào trời xanh biến thành con chim sắt bay lượn trên đỉnh núi nhấp nhô.
Bất thình lình, một đốm đen nom như "chim ruồi vồ mồi" bắn ra từ trong rừng. Nhỏ bé, nhưng trí mạng, nó va chạm mãnh liệt với chiếc trực thăng trong tích tắc. Giữa tiếng nổ của súng phòng không, trực thăng hóa thành một quả cầu lửa không ngừng rơi xuống. Chỉ chốc sau, một cột khói đen đặc quánh đã bốc lên từ hướng đó.
Dịch A Lam sững sờ; sau khi hoàn hồn thì tức tốc nhấn vào nút số 1, gầm lên: "Có phải mày làm không? Là mày, đúng không!"
Y chẳng nghe thấy tiếng phản hồi nào.
Dịch A Lam hốt hoảng, chợt nhận ra tên gián điệp vốn không ở Trung tâm R&D, mà đang trốn sau một ngọn núi gần đây. Hắn cầm súng phòng không, há miệng chờ sung (1). Các loại vũ khí tầm xa trong Trung tâm R&D đều cần nhập lệnh; trái lại, vũ khí tầm ngắn di động như súng phòng không thì chẳng cần gì.
(1) Há miệng chờ sung: Bản gốc là "Ôm cây đợi thỏ", cùng nghĩa nhưng "Há miệng chờ sung" thì quen thuộc với dân mình hơn.
Là họ sơ sót.
Dịch A Lam ném phăng bộ đàm, nhìn vào Trung tâm R&D. Không, đừng nói đến việc chưa mang mặt nạ phòng độc, một khi y trốn trong tòa nhà khổng lồ dưới lòng đất này, chẳng khác nào cho hắn cơ hội "bắt ba ba trong rọ".
Phải chọn hướng ngược lại!
Nhảy vọt qua hàng rào lưới, rồi chạy một mạch đến ngọn núi bên cạnh, Dịch A Lam hy vọng có thể dùng cây cối làm lá chắn. Nhưng băng đèo lội suối cả ngày trời, cộng với không nghỉ ngơi đầy đủ, đã khiến vết thương trên chân Dịch A Lam trầm trọng hơn. Từ quảng trường đến ngọn núi gần nhất, y chạy mất gần mười lăm phút. Quá muộn rồi. Y đã nghe thấy tiếng gầm rú khủng khiếp từ một con xe địa hình từ xa đến gần, buộc y phải đầu hàng trước số phận.
Một viên đạn nổ gần Dịch A Lam, đất khô bắn tung tóe thành bụi – nó quẩn quanh thân cây cành lá, quất ràn rạt vào da thịt, Dịch A Lam không dám chạy nữa.
Tiếng brừm brừm truyền thẳng vào tai, kích thích toàn bộ dây thần kinh. Con motor leo núi quân dụng lượn vòng quanh Dịch A Lam đầy khiêu khích trước khi dừng lại trước mặt y.
Người nọ đội mũ bảo hiểm, chống chân xuống đất. Hắn chĩa họng súng về phía Dịch A Lam: "Quay lại."
Dịch A Lam mím môi nhìn hắn.
"Ngoan ngoãn trở về nào." Hắn lặp lại. "Tao nghĩ mày nhất định không muốn đi theo vết xe đổ của bạn mình, đúng chứ?"
Dịch A Lam nói vẻ run rẩy: "Anh đã giết họ?"
"Quả đạn phòng không giết họ, cóc phải tao." Hắn mỉa mai. "Tao không biết tại sao mày muốn ở lại làm con tin. Có thể là mày cao thượng, có thể là mày bất đắc dĩ, hoặc cũng có thể là mày tin bọn họ sẽ quay về cứu mày. Nhưng hiện tại, mày đã mất tất cả."
Dịch A Lam lấy làm sợ hãi: "Liệu anh có giết tôi không?"
Hắn mỉm cười, nhìn Dịch A Lam từ trên xuống dưới: "Mày không phải bọn chính phủ, nhỉ? Ý tao là trước ngày 32 đấy."
Dịch A Lam nói: "Không. Tôi chỉ là một lập trình viên bình thường, phải thức khuya thức hôm làm việc ngoài giờ."
"Nghĩa là, mày bị buộc tham gia vào tất cả những chuyện này? Mày cũng chả muốn hy sinh bản thân vì những kẻ và những thứ không đâu, đúng chứ?"
Dịch A Lam cúi đầu im lặng, rốt cuộc cũng nhượng bộ cho suy nghĩ thực sự của mình: "Đúng vậy. Tôi không muốn."
"Vậy giờ nghe tao. Nếu hợp tác tốt, tao sẽ không giết mày. Nào, quay về Trung tâm R&D thôi."
Dịch A Lam trở về hướng vừa đến, người nọ gí khẩu súng theo sau y.
Đến quảng trường trước cổng, đồ bảo hộ của họ đang chất đống trên mặt đất.
"Mặc vào." Hắn nói.
Dịch A Lam đeo mặt nạ phòng độc, rồi mặc quần áo bảo hộ.
Hắn ném chiếc còng tay cho Dịch A Lam: "Tự khóa, rồi quay lưng lại. Thứ đồ chơi này chắc không ảnh hưởng đến việc gõ phím của mày, ha."
Hắn cực kỳ thận trọng, và hầu như không cho Dịch A Lam bất kỳ cơ hội chống trả nào.
Dịch A Lam chẳng còn cách nào khác ngoài việc tự còng tay và quay lưng lại theo lời hắn. Có tiếng quần áo sột soạt phía sau, ắt hẳn người nọ cũng đang thay trang phục bảo hộ.
"Đi." Hắn nói.
Dịch A Lam sởn cả tóc gáy, y có thể cảm thụ được sự lạnh lẽo u ám của họng súng ngay sau đầu, và cả... Kế hoạch S.
"Tôi cần một cái laptop." Dịch A Lam nói, sau khi vào Trung tâm R&D.
"Tống Duệ có không?"
"Laptop của kỹ sư Tống cần mật khẩu sinh trắc học của ngài. Tôi không thể bẻ khóa nó trong một lúc. Anh lấy laptop nào khác cũng được."
Khi băng ngang dãy văn phòng hành chính, hắn đi vào lấy ra một chiếc máy tính xách tay: "Rồi. Mày đi tiếp."
Họ không đi thang máy, thay vào đó đi xuống từng tầng một.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang quanh co, hòa cùng những ngọn đèn đổ bóng lên bức tường trắng, khiến cảnh tượng thoạt trông thật kỳ quái man rợ. Nghĩ rằng chỉ còn mỗi hai người họ trong tòa nhà khổng lồ dưới sâu lòng đất, người nọ chủ động phá vỡ sự im lặng: "Mày tên gì?"
"Dịch A Lam. Còn anh?"
Người nọ hừ mũi. Mặc kệ hành vi thăm dò vụng về của Dịch A Lam, hắn khống chế cuộc đối thoại: "Làm sao mày đi chung với bọn chính phủ đó?"
"Gặp nhau trong ngày 32 đầu tiên, rồi kết bạn đi chung."
"Ồ? Chính phủ có cho ra kết quả nghiên cứu nào về ngày 32 không?"
"Tôi cũng không biết nữa." Giọng y rầu rầu. "Có lẽ do chẳng có kết quả gì, nên tới nay vẫn không ai biết bản chất ngày 32."
Người nọ yên lặng hồi lâu; đối mặt với ngày 32, tất cả mọi người đều chẳng hay gì về nó. Hắn móc mỉa: "Đây là một cơ hội."
Dịch A Lam liền hỏi: "Cơ hội gì?"
"Cơ hội gạn đục khơi trong." Hắn nói. "Một biến số không thể kiểm soát bằng cường quyền, phá vỡ trật tự sẵn có, sắp xếp lại các quân bài và đặt mọi thứ vào đúng chỗ."
Dịch A Lam lắng tai nghe: "Anh không thích chế độ hiện tại à?"
Hắn cười khẩy: "Xóa bỏ cá nhân, biến con người thành biểu tượng trong tập thể chứ không phải người sống. Mày thích không?"
Những kẻ tình nguyện làm gián điệp không hơn gì những loại đó: ngoài cưỡng bức ép buộc, thì chỉ có tham tiền tham lợi; hoặc cho rằng bản thân có tài nhưng không gặp thời, bị chính phủ đè nặng; hoặc nghĩ rằng bản thân không phản quốc mà vì chính nghĩa, vì cứu nước cứu dân.
Nghe giọng điệu, người nọ hẳn nhiên là tuýp cuối cùng. Thuộc loại này, trong lịch sử, đã xuất hiện một số "tay trong" có trí tuệ và lòng nhân ái đích thực, nhưng hầu hết vẫn sa vào chủ nghĩa cực đoan, buông thả.
Dịch A Lam hỏi lại: "Anh nghĩ chế độ của ai tốt hơn?"
Người nọ dường như nhận ra "cái bẫy" của Dịch A Lam, bèn gí súng vào đầu y: "Rồi mày sẽ biết."
Dịch A Lam thôi tò mò, dẫn người nọ vào phòng lưu trữ tầng hầm. Giống như lúc Tống Duệ dẫn y và Châu Yến An, Dịch A Lam cũng mở cánh cửa theo cách ấy.
Dịch A Lam đứng ngay lối vào đường hầm, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tôi khó xử lắm đấy. Ngay cả khi anh không giết tôi, một khi trở lại thế giới bình thường, họ thấy tôi vẫn còn sống thì nhất định biết tôi đã đầu hàng. Dù sao tôi cũng không có kết quả tốt."
"Tao biết." Người nọ dửng dưng. "Tao đã bảo không giết mày, nói được làm được. Còn chuyện khác, mày tự xử."
Dịch A Lam nhìn hắn, mắt thoáng vẻ thất vọng. Y tiếp tục dẫn đầu đi xuống đường hầm, chẳng nói năng gì nữa.
Sau vài cổng mật mã, họ nhanh chóng đến một cánh cổng kim loại nặng trịch.
"Cửa cuối." Dịch A Lam nói. "Cần dùng sức mở."
"Tao hy vọng mày không giở trò." Hắn nheo mắt nhìn Dịch A Lam, đoạn cất súng. Mỗi người đứng một bên cầm tay quay, từ từ kéo về hai hướng ngược nhau.
Đây sẽ là lần duy nhất không cầm vũ khí trong tay, đâm ra hắn bèn đề cao cảnh giác với Dịch A Lam. Nhưng Dịch A Lam không cố tìm cơ hội phản kháng, việc này khiến hắn yên tâm hơn hẳn. Có lẽ Dịch A Lam thực sự chỉ là một kẻ bình thường, nhút nhát, ngoan hiền, bất tài, không phải đặc công hay cảnh sát nhanh trí với kỹ năng đối kháng thành thạo.
Cánh cửa kim loại dày nặng mà Tống Duệ, La Thái Vân và Châu Yến An cùng mở lúc đầu suýt khiến Dịch A Lam và người nọ hụt hơi. Đến mức sau khi mở ra, họ không xông vào ngay mà tựa vào cửa thở hổn hển.
"May là chừa lại một thằng."
Dịch A Lam nghe thấy người nọ lầm bầm trong miệng. Cũng đúng, ngay cả khi y biết cách vào hệ thống mạng của Kế hoạch S, nếu chỉ có một mình, cánh cửa này sẽ là chướng ngại vật ngăn trở y. Suy cho cùng, trong thời đại thông tin thì đây vẫn là cách lâu đời và an toàn nhất.
Hít được vài hơi, người nọ sốt ruột bước vào, để rồi trông thấy con phi thuyền được đặt ngay giữa sảnh.
Tàu vũ trụ hình bầu dục với thiết kế tối giản và kết cấu độc đáo, gần như chiếm toàn bộ diện tích "phân xưởng" này.
Hắn bước vèo vèo đến giá đỡ tàu vũ trụ, túm lấy Dịch A Lam và hỏi: "Vào thế nào? Cửa ở đâu?"
Dịch A Lam nói: "Tôi không biết làm cách nào mở cửa. Để tôi vào cơ sở dữ liệu của hệ thống xem thử."
"Vậy mau lên."
Dịch A Lam đặt máy tính lên bàn làm việc người máy bên cạnh, nhanh chóng gõ bàn phím dưới tình huống bị còng tay, bắt đầu phần việc của mình.
Người nọ đứng sát bên, chẳng hiểu y đang làm gì.
Dịch A Lam giải thích: "Không gian này sử dụng mạng cục bộ độc lập, được cách ly về mặt vật lý với mạng bên ngoài. Tôi đang cố gắng tìm cách kết nối máy tính này với Internet trước, sau đó mới có thể thực hiện các thao tác khác, như nhập cơ sở dữ liệu thông tin của tàu vũ trụ và tìm lệnh mở cửa."
"Mất bao lâu?"
"Chừng một giờ."
"Lâu thế?" Hắn cau mày.
Dịch A Lam thở dài: "Vậy là nhanh rồi. Đối với một kế hoạch tối mật như thế, nếu họ không thông báo trước cho tôi về lỗ hỏng thì một giờ đồng hồ không đủ cho tôi xâm nhập hệ thống đâu."
Người nọ nhìn lom lom vào màn hình máy tính trước mặt Dịch A Lam: giao diện màu xanh nhấp nháy liên hồi, ngôn ngữ lập trình xẹt qua xẹt lại, thanh tiến trình đã bắt đầu chạy. Hắn thầm nghĩ, chắc chạy hết thanh (tiến trình) này là xong. Yên lặng chờ mười phút, hắn lại tiếp tục chiêm ngưỡng con tàu vũ trụ kia.
Đôi khi, hắn sẽ cảm thán: "Người, hoặc nhóm người đầu tiên bay vào không gian nên một lòng hướng đến vũ trụ, hướng đến ngân hà, hướng đến văn minh, chứ chả phải là vì lợi ích quốc gia."
Dịch A Lam ngước mắt nhìn hắn, đoạn vùi đầu vào máy tính.
Nửa giờ sau.
"Tôi có một câu hỏi." Dịch A Lam bỗng nói.
"Gì?" Người nọ đi tới, đứng trước mặt Dịch A Lam.
"Nếu vì người sống mà phản bội tổ quốc của mình, vậy tại sao anh lại trơ mắt nhìn tôi đi vào ngõ cụt? Sao anh để Trình Tư Nguyên đi chết?"
"Tao không bảo Trình Tư Nguyên đi chết." Thật không may, chiếc mặt nạ bảo hộ đã che đi phần lớn biểu cảm của người nọ. "Chính bạn của mày đã bắn rơi máy bay chiến đấu của nó. Tiếc thật đấy, nhưng phàm làm việc lớn thì phải có hy sinh."
Dịch A Lam gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Bất cứ cái gì có lợi cho anh đều cần phải hy sinh. Ngoài nó ra, chính là xóa bỏ."
Y nói thêm: "Tôi đã nói với anh, tôi làm gì chưa nhỉ?"
Người nọ nhướng mày lườm Dịch A Lam, thoáng bất ngờ với sự khác thường của y; nhưng nghĩ đến thân hình ốm tong teo này, nghĩ đến con tàu vũ trụ sắp được khởi động, nghĩ đến thế thượng phong tuyệt đối mà mình có, hắn chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi vô nghĩa kia.
"Mày nói, mày là một thằng lập trình bình thường."
"Ừ. Khá là bình thường." Dịch A Lam nhẹ giọng. Trước mặt y, ngoài tên gián điệp đeo mặt nạ phòng độc, còn có cánh tay dài của người máy đang lẳng lặng di chuyển đến phía sau hắn. "Nhưng tôi nhất định chưa nói, tôi là lập trình viên về người máy, mô-đun điều khiển và chuyển động trí tuệ nhân tạo."
Cuối trục cánh tay dài của robot là một công cụ được thiết kế đặc biệt nhằm cắt xén hợp kim hàng không vũ trụ. Dưới robot cắt, kim loại cấu tạo tàu vũ trụ – có khả năng chịu nhiệt cực cao, cực lạnh và bức xạ – đều trở thành bất kỳ hình dạng nào mà kỹ sư hàng không mong muốn. Khi một vũ khí sắc bén như vậy chọc vào sọ người, thì chẳng khác nào đang giã mấy lát đậu phụ.
Đồng tử hắn chỉ có thời gian giãn ra nửa giây trước khi hoàn toàn mất ý thức.
Máu não trào ra cùng với mũi nhọn của robot cắt, hệt như cơn mưa máu đổ rạp xuống đây.
Dịch A Lam ngơ ngác tắm mình trong biển máu, suýt thì nôn mửa trước cảnh tượng kinh dị này.
Hết chương 52