Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
ngày 32, hồi XXVI
Sở dĩ chiếm được ưu thế trong quá trình đấu trí là vì họ không để Trình Tư Tư trở thành điểm yếu của mình, bằng không, dẫu Dịch A Lam có điều khiển toàn bộ người máy trong Trung tâm R&D thì chưa chắc đã giết được Phương Diệp Nhiên một cách dễ dàng – nhất là khi, Dịch A Lam cần moi tung tích Trình Tư Tư từ miệng hắn.
Có lẽ, chính Phương Diệp Nhiên cũng tự tin hóa tự phụ vì điểm này.
Dịch A Lam không chơi hệ tâm linh, lần trước khi trở lại thế giới bình thường và nghe Nghiêm Phi phân tích lời trăn trối của Trình Tư Nguyên, Dịch A Lam đã không ngừng suy nghĩ một vấn đề.
Tên nội gián đó, thực sự may mắn đến vậy ư?
Sau khi gián điệp biết được em gái Trình Tư Nguyên vẫn tồn tại trong ngày 32 ở một thành phố xa xôi, tại sao hắn lại có thể nhanh chóng cử đồng phạm đến bắt cóc Trình Tư Tư và lợi dụng cô bé hòng uy hiếp Trình Tư Nguyên? Phải biết rằng đây mới chỉ là lần thứ ba xảy ra "hiện tượng" ngày 32, hầu hết mọi người vẫn còn hoang mang sợ sệt; chưa kể, tỷ lệ lưu giữ dân số trong ngày 32 khá thấp, nếu Phương Diệp Nhiên có thể dễ dàng liên hệ bạn bè (hơn nữa không bị hạn chế bởi giao thông, có khả năng lập tức đến bên cạnh Trình Tư Tư), thì có vẻ lực lượng của hắn trong số những người hãy còn tồn tại là quá dày đặc. Mọi người sẽ không khỏi tự hỏi, rằng liệu ngày 32 phải chăng là trò đùa dai đến từ thế lực của Phương Diệp Nhiên? Song điều này cũng thật khó tin, nếu họ có thể tạo ra ngày 32 thì cớ gì cứ bám lấy Kế hoạch S?
Dịch A Lam cũng đặc biệt hỏi ý kiến Nghiêm Phi, được biết các hoạt động gián điệp có tính bảo mật cao, hơn nữa bản thân điệp viên cũng chỉ liên lạc với người giám sát trực thuộc. Ngoài các nhà lãnh đạo có liên quan và liên hợp hành động, các nhân viên của cùng một bộ phận tình báo về cơ bản không biết gián điệp nào trực thuộc dưới đồng nghiệp khác, hay hoạt động bí mật nào đang được tiến hành. Là một điệp viên mới được tuyển dụng, Phương Diệp Nhiên không thể biết nhân viên của bộ phận tình báo bên kia, chứ đừng nói đến việc liên lạc với họ khi thảm họa xảy đến.
Cũng không có khả năng liên lạc thông qua hệ thống bảo mật, vì cơ sở dữ liệu cho thấy Phương Diệp Nhiên lần đầu gửi tin nhắn là sau khi đã bắt cóc Trình Tư Tư.
Lên kế hoạch trong thế giới bình thường càng là việc bất khả thi; dưới mi mắt của Trung tâm R&D, Phương Diệp Nhiên há có thể gửi tin tức ra ngoài.
Vậy, ai đã giúp Phương Diệp Nhiên? Phương Diệp Nhiên liên lạc với gã bằng cách nào?
Phải chăng là bạn bè của hắn? Nhưng vấn đề cốt lõi vẫn là câu hỏi ấy, làm thế nào mà Phương Diệp Nhiên liên lạc được với một người bạn (còn tồn tại) trong thời gian ngắn, nhất là tại ngày 32 hỗn loạn như vậy? Chẳng lẽ hắn gửi tin nhắn hàng loạt trong danh bạ, rồi chờ xem có ai trả lời?
Dịch A Lam nghĩ mãi vẫn không thấu, liệu tất cả thực sự chỉ do may mắn của Phương Diệp Nhiên và thế lực đằng sau hắn thôi sao?
Khi đó, Dịch A Lam đã vắt kiệt óc với câu hỏi này, mãi không tìm ra lời giải nên trong tiềm thức y muốn mượn năng lực của Joker trên Internet để tìm ra danh tính tên nội gián và đồng bọn. Nhưng y cũng biết, rằng với phong cách làm việc tuyệt đối trung lập của Joker, hắn chắc chắn sẽ không can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa các quốc gia. Cộng đồng Ngày 32 chính là bằng chứng tốt nhất. Joker cung cấp một diễn đàn giao lưu an toàn, không cho phép bất kỳ ai sử dụng các phương pháp hack hòng đánh cắp thông tin người dùng, nhưng hắn cũng không hạn chế quyền tự do ngôn luận trong đây. Họ có thể cổ xúy tà giáo, có thể lăng mạ chỉ trích, có thể tiết lộ thông tin và liên hệ ngoại tuyến...
Tiết lộ thông tin! Liên hệ ngoại tuyến!
Dịch A Lam nhớ lại các bài đăng mà mình từng thấy trong cộng đồng Ngày 32, một số người đã để lại thông tin liên hệ của họ. Bất kỳ ai đăng nhập vào cộng đồng cũng xem được cả!
Dịch A Lam vẫn nhớ rõ: một tên đàn ông giàu sụ, có người vợ "chằn tinh" trong thế giới bình thường nhưng lại muốn tìm tình nhân ở ngày 32, gã ta đến từ nước ngoài; một người khác là thợ điện ở thành phố Đông Lĩnh, gã ta để lại số tài khoản cho cư dân Đông Lĩnh để thanh toán phí dịch vụ duy trì cơ sở phát điện vào định kỳ hàng tháng; còn có tên lâu la buôn heroin, ông chủ thình lình biến mất đâm ra khối ma túy kia trở thành tài sản riêng của gã, vì thế gã để lại số điện thoại, hy vọng những người "có lòng hảo tâm" sẽ liên hệ "giải cứu ma túy".
Từ việc này, Dịch A Lam đã nảy ra ý tưởng táo bạo: Là một thông tín viên, gián điệp ắt để mắt đến mạng lưới Internet sau sự cố ngày 32. Hắn có thể là một trong những người đầu tiên ở Hoa Quốc gia nhập cộng đồng (Ngày 32), và rất hiển nhiên, hắn sẽ trông thấy các bài viết chứa thông tin liên hệ ấy.
Tên gián điệp nhận ra có thể khống chế Trình Tư Nguyên thông qua Trình Tư Tư, song phải nhất định khiến Trình Tư Tư thực sự nằm trong tay mình, chỉ có vậy thì Trình Tư Nguyên mới ngoan ngoãn vâng lời, không dám tự tiện lái máy bay đi lung tung. Vì thế hắn nghĩ ra một cách, đó là liên hệ đến người từng để lại số điện thoại trên cộng đồng Ngày 32, rồi hối lộ đối phương làm việc cho mình – nghiễm nhiên, hắn sẽ không nói rõ cần phải làm gì. Phản quốc không phải là tội mà ai cũng dám cáng đáng; phỏng chừng đối phương cũng chẳng quan tâm, dẫu sao cũng chỉ chăm sóc một đứa bé, còn có thể gây ra chuyện lớn gì.
Khi đoán được tới đây, Dịch A Lam đã vội vội vàng vàng nộp đơn lên La Thái Vân, xin phép được gặp riêng Trình Tư Tư. Y đã hỏi chi tiết về tên đồng lõa ấy: bao gồm ngoại hình, tính cách và phong thái hành xử của gã. Trình Tư Tư đã bảo: rằng người nọ da ngăm, nấu ăn dở tệ, ưa thích chơi game, không tỏ thái độ hằn học với cô bé mà còn kiên nhẫn nhường nhịn – nói chung là một người đàn ông trẻ tuổi không đáng tin cậy. Có lẽ, gã cũng chẳng ý thức được mình đang thực hiện nhiệm vụ trông chừng con tin, tâm thế vẫn còn khá thoải mái.
Điều này càng khẳng định suy đoán của Dịch A Lam, rằng gián điệp hẳn thích gã buôn lậu ma túy hơn là tên thợ điện Đông Lĩnh. Nước da ngăm đen, âu là vì phơi nắng trong quá trình giao dịch đàm phán ở đất nước nhiệt đới – quốc gia M. Các tên lâu la của tổ chức buôn lậu hàng cấm vốn không đến mức hung ác độc địa, họ sẵn sàng bán mình cho tư bản bất kể lý do gì.
Nếu là thế, bọn họ không nhất thiết phải hoàn toàn đầu hàng trước tên nội gián!
Dịch A Lam đã chia sẻ suy nghĩ của mình với Châu Yến An. Anh thực sự không biết rằng có nhiều điều thú vị đã xảy ra trong cộng đồng Ngày 32; sau khi nghe Dịch A Lam phân tích đâu ra đấy, Châu Yến An cũng cảm thấy có lý.
Và thế là, họ đã lập một kế hoạch mới dựa trên suy luận này.
Bao gồm cả sự giúp đỡ của Mạnh Khởi.
Dịch A Lam đã nhờ Mạnh Khởi sau khi bước vào ngày 32, đừng vội vùi đầu trong các thí nghiệm vật lý mà hãy đăng nhập vào cộng đồng và tìm một vài bài đăng tiết lộ thông tin liên hệ trên diễn đàn; sau đó, gọi một cuộc cho gã buôn heroin, giả vờ bản thân có ý muốn mua rồi đi tới điểm giao dịch theo lời gã.
Mạnh Khởi hành động theo kế hoạch; và may mắn thay, điện thoại di động của đối phương vẫn liên lạc được.
Sau khi Mạnh Khởi nói muốn mua một ít dùng thử trong ngày 32, đối phương đã tỏ vẻ khó xử: "Tôi không đi xa được á, chả biết phải gửi cho anh sao nữa."
Mạnh Khởi nói: "Cậu đang ở đâu? Tôi ở thành phố Nam Nguyệt, nếu gần chỗ cậu thì để tôi lái xe tới lấy hàng được không? Ngày nào cũng phải tăng ca mệt bỏ mẹ, tôi đang cần thư giãn đây. Yên tâm, tôi vẫn trả đúng giá."
Đối phương mừng rơn: "Nam Nguyệt hả? Ôi trời! Gần lắm, tôi đang ở Nam Tinh nè! Anh lái xe chừng một giờ là tới rồi! Vậy, chúng ta gặp nhau ở quảng trường Nam Tinh Thập Tự nha."
Mạnh Khởi nào ở Nam Nguyệt, nhưng họ đều biết nhà Trình Tư Tư ở thành phố Nam Tinh. Anh ta cố ý nói một nơi gần đó (Nam Tinh); giả như đối phương đúng thật là đồng lõa của nội gián, vậy với cái tính tham tiền ấy, chắc chắn người nọ sẽ cắn câu.
Và sau khi Lưu Kim Việt thay đồng phục khởi động trực thăng, lão không lập tức đến dãy Thanh Vân đón Dịch A Lam và Châu Yến An mà thay vào đó, lão bay đến nơi Mạnh Khởi đang ở và đưa cho anh ta một bộ thiết bị định vị mini dạng nút. Tiếp đến, Lưu Kim Việt chở Mạnh Khởi đến thành phố Nam Nguyệt; hai người họ mỗi người mang theo một máy liên lạc lượng tử, rồi chia nhau hành động.
Xét thấy gián điệp là thông tín viên, có khả năng theo dõi các tín hiệu vô tuyến gần Trung tâm R&D, họ bèn sử dụng máy liên lạc lượng tử với độ bảo mật cao hơn thay cho loại điện thoại vệ tinh thông thường.
Thiết bị liên lạc lượng tử mà Lưu Kim Việt có được cũng chẳng phải phiên bản hoàn thiện, không thể truyền thông tin phức tạp cho nhau. Nhưng chẳng sao cả, họ đã thống nhất nếu mọi thứ suôn sẻ chỉ cần gửi đi một tín hiệu cố định.
Khi Lưu Kim Việt đương lái trực thăng tới đón Châu Yến An và Dịch A Lam, máy liên lạc hình vuông đã nhận được tín hiệu từ Mạnh Khởi – mọi thứ diễn ra suôn sẻ như mong đợi.
Tìm một chiếc xe có biển số thành phố Nam Nguyệt, Mạnh Khởi lái tầm một giờ đến Nam Tinh, và thành công gặp được gã buôn lậu ma túy. Vẻ ngoài của tên này trông y hệt với miêu tả của Trình Tư Tư, và sau rốt, Mạnh Khởi đã nhét thiết bị định vị mini vào túi đối phương trong lúc giao dịch.
Nếu không có gì bất ngờ, gã buôn ma túy sẽ trở lại ngôi nhà đang giam giữ cô bé Trình Tư Tư bảy tuổi với thiết bị định vị sai số không quá mười mét.
Dịch A Lam đặt máy liên lạc lượng tử xuống, không còn lo lắng nữa.
Lần này, may mắn đã đứng về phía họ.
Sau khi phá hủy Trung tâm R&D, Dịch A Lam đã gọi điện thoại cho Mạnh Khởi trên đường bay đến thành phố Nam Tinh.
Mạnh Khởi chờ họ ngay địa điểm đã thỏa thuận trước, màn hình trên tay anh ta kết nối với bộ định vị cũng đang hoạt động bình thường. Một chấm đỏ không ngừng nhấp nháy, đa phần là đứng yên, thỉnh thoảng thì di chuyển trong phạm vi nhỏ – hiển thị trong khu vực biệt thự cao cấp – Phương Diệp Nhiên nhất định đã chỉ thị gã buôn ma túy di chuyển Trình Tư Tư đến nơi khác. Dựa trên nguyên tắc không ham rẻ, gã nghiễm nhiên chọn nơi ở tốt nhất thành phố và thử sống xa hoa như ông trùm xã hội đen trong phim điện ảnh: hút xì gà, uống rượu vang.
Dịch A Lam cúp điện thoại, trầm mặc hồi lâu mới dựa vào ghế ngồi. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ trực thăng nay đã mang một ý nghĩa trân quý, đại biểu cho sự rộng mở và tráng lệ, đã qua cái cảnh trống rỗng hư vô tự lúc nào.
"Thật tuyệt nhỉ." Dịch A Lam khẽ nói. "Chúng ta đã cứu được Trình Tư Tư."
Châu Yến An cũng nói: "Ừ. Thật tuyệt."
Dịch A Lam mỉm cười, đoạn than nhẹ một tiếng.
Châu Yến An vội nghiêng đầu: "Cậu sao vậy?"
Dịch A Lam bảo: "Joker giỏi thật đó!"
Châu Yến An nhìn y vẻ khó hiểu.
Dịch A Lam giải thích: "Mạnh Khởi đã gặp gã buôn ma túy, chứng tỏ suy đoán ban đầu của chúng ta là chính xác. Phương Diệp Nhiên đã nhờ sự giúp đỡ từ người ngoài thông qua cộng đồng Ngày 32. Nhưng anh nhớ không, lúc nãy khi tôi truy cập vào cơ sở dữ liệu của Trung tâm R&D, tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào chứng minh hắn từng đăng nhập vào cộng đồng. Phương Diệp Nhiên không làm được đâu. Với khả năng của Phương Diệp Nhiên, hắn chỉ có thể xóa dữ liệu trong ổ cứng và lịch sử duyệt web, không vào tới cơ sở dữ liệu nổi. Chứ không, hắn đã xóa nốt cả lịch sử truy cập vào hệ thống liên lạc bảo mật rồi. Chỉ có một khả năng thôi, đó chính là Joker. Giống như thế giới Internet không tưởng mà Joker hình dung, hắn đã khiến mọi người dùng đăng nhập vào cộng đồng Ngày 32 không để lại bất kỳ dấu vết nào. Như vậy, đố ai có thể lần ra địa chỉ của nó chứ."
Dịch A Lam cảm thán: "Sao hắn giỏi thế nhỉ." Thoáng dừng lại, y nói. "Nhưng hẳn là chỉ giới hạn trong ngày 32. Đầu tiên, cần có đủ máy tính trống để tích lũy sức tính toán; thứ hai, khi sửa đổi cơ sở dữ liệu khó tránh khỏi làm tường lửa ré lên, không ai để ý tới nó mới khiến hắn bình tĩnh can thiệp sâu hơn."
Châu Yến An trầm ngâm, "Có nghĩa nơi nào có Internet, nơi đó là địa bàn của Joker?"
Dịch A Lam gật đầu: "Chỉ cần hắn muốn, vậy đó chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng có vẻ như, hắn chẳng muốn làm mấy chuyện này."
"Tôi mong là vậy."
Dịch A Lam không biết phải nói gì để trung hòa giọng điệu bi quan của anh, ngay cả bản thân y cũng chỉ tin Joker một cách khó có thể lý giải.
Mạnh Khởi đang chờ Châu Yến An ở lối vào đường cao tốc thành phố Nam Tinh. Thời tiết buổi trưa nóng như lửa đốt, anh ta bèn trốn trong xe bật điều hòa thổi gió. Mãi đến khi nghe tiếng trực thăng, Mạnh Khởi mới bước ra ngoài vẫy cờ đỏ.
Xét thấy tiếng ồn quá vang, Châu Yến An đỗ hẳn trực thăng xuống đường cao tốc, sau đó cả bọn lái xe vào nội thành tìm Trình Tư Tư.
Dịch A Lam chầm chậm xuống khỏi trực thăng, trong lúc Châu Yến An đang kiểm tra một số vũ khí và thiết bị đơn giản.
Vừa thấy chỉ có hai người, Mạnh Khởi đã giật bắn mình: "Ông... Ông lão đó đâu?"
Dịch A Lam đáp: "Ông ấy ở lại Trung tâm R&D."
Mặt anh ta liền biến sắc.
Nhận thấy Mạnh Khởi hiểu lầm, Dịch A Lam vội nói: "Ông Lưu chủ động xin ở lại Trung tâm R&D, sống bên cạnh máy bay chiến đấu. Ông ấy không sao cả, không bị thương, không gặp chuyện gì hết."
"À." Mạnh Khởi thở phào.
Dịch A Lam bật cười, Mạnh Khởi này thường tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện với họ, nhưng kỳ thực anh ta vẫn rất quan tâm đến sự an toàn của hai người.
Châu Yến An mặc lại áo vest chiến thuật nhét đầy đồ dùng, cộng thêm cây súng máy hạng nhẹ trước ngực và hai khẩu súng lục giắt ngay thắt lưng.
Mạnh Khởi đưa màn hình định vị cho Châu Yến An: "Nè, anh đẹp trai ngầu lòi." Anh ta ngồi vào hàng ghế sau bên cạnh Dịch A Lam, nói với y. "Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh chiến sĩ ngầu lòi vậy á."
Dịch A Lam cười: "Tôi cũng thế."
Điềm tĩnh đón nhận lời khen ngợi từ hai người phía sau, Châu Yến An nhấn ga, lái xe theo hướng được hiển thị trên màn hình.
Chừng hai mươi phút sau, Châu Yến An đỗ xe cách khu biệt thự cao cấp khoảng một cây số – nơi gã buôn ma túy và Trình Tư Tư đang ở.
"Hai người đợi tôi ở đây." Châu Yến An nói.
Dịch A Lam và Mạnh Khởi bèn ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn Châu Yến An âm thầm lặng lẽ chạy vào khu biệt thự, rồi dừng lại ở một căn trong số đó; so sánh vị trí cụ thể mà máy định vị hiển thị, anh đi vòng ra phía sau căn biệt thự này.
Dịch A Lam và Mạnh Khởi không thấy gì nữa, đành ngồi nghiêm chờ đợi.
Bỗng, Mạnh Khởi hỏi Dịch A Lam: "Cậu xem tin tức chưa?"
Dịch A Lam hỏi ngược lại: "Tin gì cơ?"
Mạnh Khởi nói: "Một ông cụ bị ung thư. Trong quá trình phục hồi chức năng sau phẫu thuật và hóa trị, cụ đã dùng dao gọt hoa quả đâm chết hai bệnh nhân cùng khu và ba y tá."
Dịch A Lam: "Chưa. Tôi chưa xem."
"Mới đây thôi, không lâu lắm." Mạnh Khởi nói, giọng ráo hoảnh. "Sau khi bị cảnh sát khống chế, cụ không ngừng gào khóc bảo rằng mình chưa muốn chết, chỉ là thấy đời này sao bất công quá, tại sao những bệnh nhân khác như cụ lại có thể sống tốt? Nhưng bác sĩ điều trị nói rằng bệnh ung thư của cụ chỉ ở cuối giai đoạn giữa, cụ đã hồi phục rất tốt sau phẫu thuật; mặc dù xạ trị và hóa trị rất đau nhưng nó có thể giúp cụ sống thêm vài năm, nên mong cụ hãy cố gắng kiên trì. Tôi nói thật nhé, đối với tuổi của ông cụ ấy thì sống thêm một năm cũng đã lãi lắm rồi. Bác sĩ những an ủi cụ, song cụ cứ không tin. Cuối cùng, các bác sĩ và cảnh sát đã kết luận cụ bắt đầu có triệu chứng mê sảng, vả lại cụ cũng thường nói những điều vô nghĩa."
Dịch A Lam ngước mắt nhìn Mạnh Khởi; tim chùng xuống, y linh cảm có chuyện không hay.
Mạnh Khởi tiếp tục: "Cụ luôn miệng nói rằng bác sĩ không phẫu thuật cho mình. Tình trạng của cụ ngày càng xấu đi, đau tới chết đi sống lại. Cụ đã làm phẫu thuật vào ngày 3 tháng 6."
Dịch A Lam thở dài.
Y không thể đồng tình với hành vi giết người của cụ, nhưng song song đó, y có lẽ cũng chẳng bao giờ có thể tưởng tượng cụ với căn bệnh nan y đã bất lực nhường nào trước một bệnh viện không người vào ngày 32 sau 31 tháng 5 ấy. Sau khi chịu đựng từng đợt hóa trị đầy dằn vặt, sau khi trông thấy hy vọng giữa cơn mê, cụ lại trải qua cảm giác tế bào ung thư hoành hành trong cơ thể ở ngày 32, và vì tâm trạng lo lắng nên tế bào ung thư càng di căn nhanh hơn.
Mạnh Khởi nhẹ giọng: "Nếu đã đọc tin tức và nhìn thấy dáng vẻ của cụ, cậu sẽ thành tâm trông mong không ai vì ngày 32 mà mất đi hy vọng."
Đương lúc Châu Yến An bước vào qua khung cửa sổ vỡ trên tầng hai biệt thự, niềm hy vọng của Trình Tư Tư cũng tràn về cùng cái nắng gay gắt mùa hạ.
Gã buôn ma túy đang ngồi trên sô pha gác chân lên bàn cà phê đầy thức ăn nhập khẩu, đối diện với cửa sổ kéo rèm. Gã choáng váng đến nỗi đánh rơi chiếc điện thoại đang mở game trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền.
Và đến khi hoàn hồn, gã mới hay họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào mình.
Gã kinh hãi giơ hai tay lên, quỳ thụp xuống đất mà hét thất thanh: "Đừng giết em! Em chỉ là chân chạy vặt, em không biết gì hết!"
Châu Yến An nói: "Tôi là cảnh sát."
Gã buôn ma túy đặt một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn: "Thế giới này mà cũng có cảnh sát ư?"
Châu Yến An: "Thế giới này không nằm ngoài vòng pháp luật, tất nhiên có cảnh sát. Tôi hy vọng cậu nhớ kỹ điều này, đừng làm những việc phi pháp nữa."
Gã buôn ma túy gật đầu lia lịa: "Anh cảnh sát, em không làm gì xấu thật á. Hôm nay em mới bán một ít heroin, còn chưa nhận tiền nữa. Bây giờ em thu đống heroin đó về ngay!" Vừa định với lấy điện thoại đã thấy viên đạn găm vào sô pha, gã vội đưa tay lên cao hơn.
Châu Yến An hỏi: "Đứa nhỏ đi cùng cậu đâu?"
Gã chưng hửng: "Ố, anh biết hả? Nó ở phòng bên cạnh, em chăm sóc nó kỹ lắm nha. Em bật điều hòa nè, nấu cơm nè, còn cho nó ăn kem Haagen-Dazs nữa. Thế giới này, thời tiết này, thì kem Haagen-Dazs quý lắm đó! Em không hề ngược đãi con bé tí nào đâu!"
"Tại sao cậu đưa cô bé tới đây?"
Gã buôn ma túy lập tức khai sạch sành sanh: "Em cũng đâu biết. Có người gọi cho em, bảo em tới một địa chỉ ở thành phố Nam Tinh; ở đó có một cô bé cần chăm sóc, việc của em là đưa nó rời khỏi căn nhà ấy..." Gã bỗng dưng chột dạ, lảng tránh ánh nhìn của anh. "Và thỉnh thoảng có ai gọi tới thì trả lời mấy câu. Xong việc, người đó sẽ cho em một khoản tiền."
Châu Yến An hỏi: "Làm sao cậu lấy được tiền?"
Gã buôn ma túy: "Sau khi đưa cô bé tới đây, lần đầu tiên trở lại thế giới bình thường em vẫn chưa nhận được tiền. Em tưởng thằng cha đó lừa mình, nhưng lần thứ hai thì lấy được rồi. Tài khoản nước ngoài gửi cho em á."
Tiền căn hậu quả hệt như Dịch A Lam suy đoán.
Sau khi biết tình hình cụ thể, Châu Yến An nói: "Bây giờ dẫn tôi đi tìm cô bé. Nhớ, lần này sau khi quay lại thế giới bình thường, cậu hãy liên hệ người này, gửi cho anh ta thông tin tài khoản ngân hàng của cậu. Yên tâm đi, chúng tôi chỉ muốn điều tra một vài thứ, không tịch thu tiền của cậu đâu. Nhưng từ nay về sau, đừng bao giờ tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp nữa."
Châu Yến An cho gã số điện thoại của Trịnh Đạc.
"Dạ dạ dạ!" Gã buôn ma túy vội gật đầu, đoạn đứng đậy cầm chìa khóa mở cửa phòng bên.
Trình Tư Tư đang ngồi dưới đất ăn cơm; vừa thấy cửa mở, vừa thấy trang phục của Châu Yến An, bé đã chạy lon ton tới ôm bắp đùi anh, mở to đôi mắt tròn xoe đen láy: "Anh là bạn của anh trai em đúng không ạ? Anh ấy bảo anh tới cứu em ạ?"
Châu Yến An thoáng cứng người.
Khi Trình Tư Tư chạy về phía họng súng, Châu Yến An bỗng nhớ lại khoảnh khắc tàn nhẫn của năm năm trước: Đứa bé chỉ cao đến thắt lưng, cặp mắt ngây thơ non nớt, quanh hông buộc hai hàng bom; tiếng hét lo lắng sau lưng, em ngã xuống, mảnh vỡ tung bay... Ký ức biến thành bóng ma nhầy nhụa, như một ngọn lửa oan nghiệt thiêu đốt anh.
Nhưng Trình Tư Tư đã xuyên qua những bóng ma đó, xuyên qua khoảng cách mà lũ trẻ năm ấy chưa từng vượt qua, đến với anh trong tiếng cười rộn rã.
Trình Tư Tư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Châu Yến An: "Anh ơi, sao anh lại khóc ạ?"
Hết chương 54