Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lăng Vân trừng mắt, sau đó nói tạm biệt, đi về ký túc xá, hoàn toàn không thèm để ý đến Lục Thẩm Nhất đang nhẹ nhàng gọi với theo dặn dò đừng để vết thương dính nước.
Trên đường chỉ còn lại Lục Thẩm Nhất đứng tại chỗ, cho đến khi nhìn thấy Lăng Vân an toàn bước vào ký túc xá nữ, lúc này anh mới xoay người đi về ký túc xá nam.
Lăng Vân về phòng, Chu Hiểu lập tức chạy tới đỡ Lăng Vân, trong mắt tràn đầy đau lòng, Vương Giai Dao và Đinh Hủy vội vàng cầm lấy cặp sách của Lăng Vân, theo sau cô.
“Mình đã không sao rồi.” Lăng Vân hơi ngượng ngùng.
“Thế này mà cậu gọi là không sao à, tay chân đều bị thương. Đều tại huấn luyện viên kia, đi vệ sinh mà cũng phải tính giờ, nếu không cậu đâu đến nỗi phải vội vàng như vậy.”
Chu Hiểu vừa phàn nàn vừa đỡ Lăng Vân ngồi xuống ghế.
Sau đó, một cuộc thảo luận sôi nổi về thời điểm trời mưa diễn ra.
“Đợt huấn luyện quân sự này, một ngày nữa mình cũng không chịu nổi, bây giờ huấn luyện viên đến gần mình, mình thậm chí còn không dám thở!” Vương Giai Dao cau mày, mặt đầy lo lắng, than thở.
“Còn tận sáu ngày nữa, làm sao bây giờ!” Đinh Hủy nói, cùng Vương Giai Dao ôm nhau, Chu Hiểu cũng chen vào, ba người ôm lấy nhau, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Hay là, các cậu cũng…” Lăng Vân nói được một nửa, đã bị Chu Hiểu ngắt lời.
“Dừng lại, mình không dám ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy đâu.” Chu Hiểu nói, ánh mắt lại quét qua Lăng Vân, nhìn đống băng gạc quấn khắp tay chân cô.
Ba người lại ôm chặt lấy nhau, chỉ còn lại Lăng Vân ngồi một mình trên ghế, nhìn họ đầy cảm thông.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người kéo thân thể đau nhức, đỡ Lăng Vân đi căn tin ăn sáng.
Giờ thì hay rồi, toàn bộ phòng ký túc 103 đều bị thương, bốn người đi trên đường, không khỏi khiến đàn anh đàn chị đi ngang qua nhìn thêm vài lần, như thể biểu đạt sự đồng cảm sâu sắc.
Những ngày huấn luyện quân sự sau đó, nội dung là chuẩn bị cho buổi biểu diễn đội hình cuối cùng, chỉ có nội dung đứng tư thế quân đội này vĩnh viễn là bài huấn luyện mở đầu, bất kể mưa gió, càng đáng buồn chính là, không có mưa, thời tiết càng ngày càng nóng.
Chiều ngày 4 tháng 9, một sự việc đã xảy ra. Một học sinh lớp 3 bị mất 100 tệ để trong cặp sách, mà khi đó tất cả mọi người vừa trở lại phòng học, chỉ có Lăng Vân là luôn ở trong phòng.
Rất nhanh, chuyện này lan truyền trong lớp, trên đường đưa cơm cho Lăng Vân, Lục Thẩm Nhất cũng nghe được chuyện này.
Anh vừa vào cửa đã thấy Dương Lan Tinh cãi nhau với vài người, Chu Hiểu đứng một bên đỡ Lăng Vân.
“Các cậu đang nói cái gì vậy, sao Lăng Vân có thể trộm tiền của cậu ấy, các cậu đã quên ai là người hy sinh thời gian của mình giảng bài cho các cậu sao?”
“Nhưng tiền của cậu ấy thật sự không thấy đâu, mấy ngày nay chỉ có một mình Lăng Vân luôn ở trong lớp, đây là sự thật.” Bạn học trong lớp vừa dứt lời, trong phòng lập tức nghị luận sôi nổi.
Lục Thẩm Nhất bước vào lớp, đỡ Lăng Vân ngồi về chỗ, sau đó mở hộp cơm, bảo cô ăn.
“Chuyện này còn chưa điều tra rõ đâu!” Một học sinh trong lớp lớn tiếng nói.
Lăng Vân vừa định quay đầu phản bác thì bị Lục Thẩm Nhất chắn ở phía trước.
“Vậy cậu muốn điều tra như thế nào, đổ tội cho Lăng Vân sao?” Giọng Lục Thẩm Nhất cứng rắn, giận dữ nhìn chằm chằm bạn học sinh kia.
Mấy phút sau, Chu Đình Thâm đi tới phòng học, gọi học sinh bị mất tiền ra tìm hiểu tình hình, cũng phê bình vài bạn đã xúc phạm Lăng Vân.
“Sao Thầy Chu vừa vào lớp đã biết chuyện gì xảy ra?” Lăng Vân nghi ngờ nhìn Lục Thẩm Nhất.
“Mình gọi.” Lục Thẩm Nhất bình tĩnh trả lời.
Khi Lục Thẩm Nhất vừa đi tới cửa thấy hai bên đang đối chất, anh quay lại văn phòng tìm Chu Đình Thâm, nhưng lúc đó thầy ấy không ở đó, Lục Thẩm Nhất để lại một mẩu giấy dưới con chuột.
“Cậu gọi á! Cậu không sợ mình thật sự lấy số tiền đó…” Lăng Vân nói bâng quơ.
“Cậu không phải loại người đó!” Lục Thẩm Nhất ra hiệu cho Lăng Vân ăn thêm vài miếng.
“Vậy mình là người thế nào?” Lăng Vân cũng không biết lấy can đảm ở đâu ra, làm như không nhìn thấy động tác của Lục Thẩm Nhất, tiếp tục hỏi.
“Là người không chịu ăn uống đàng hoàng.” Lục Thẩm Nhất nói rồi lấy đũa từ tay Lăng Vân, gắp trứng gà đưa vào miệng cô.
Lăng Vân hung hăng nhai trứng gà, vốn tưởng rằng Lục Thẩm Nhất sẽ nói gì đó, không nghĩ tới lại bị một miếng trứng ngắt lời.
Thật ra, lúc Lăng Vân hỏi vấn đề này, trong đầu Lục Thẩm Nhất lập tức hiện ra mấy chữ, nhưng anh không nói ra, mà Lăng Vân cũng không nhận ra sự thay đổi trong mắt anh.
Cho đến khi buổi huấn luyện quân sự sắp kết thúc, Chu Đình Thâm mới cùng bạn học bị mất tiền trở lại lớp, thông qua kiểm tra camera công cộng, bạn học kia mới nhớ ra, vài ngày trước cậu ta đã nạp tiền vào thẻ cơm, chỉ là lúc ấy quá vội vàng, trong phút chốc không có ấn tượng gì, cho đến khi xem đoạn băng theo dõi mới nhớ ra.
Đối mặt với lời xin lỗi của cậu ta, Lăng Vân nói không sao, nhưng thật sự trong lòng cô vẫn rất ấm ức, bị đổ oan đã rất khó chịu, bị một số bạn học cố ý vu oan trước mặt lại càng đau như dao cắt.
Đêm nay Lục Thẩm Nhất đến sớm hơn mọi khi, trán anh đẫm mồ hôi, hô hấp cũng tương đối dồn dập.
“Lục Thẩm Nhất, thật ra cậu không cần tới đón mình mỗi ngày đâu, bây giờ mình hoàn toàn có thể tự đi rồi.” Lăng Vân thấy lưng Lục Thẩm Nhất ướt đẫm mồ hôi, vô cùng đau lòng nói.
“Hôm nay lúc thay băng, bác sĩ nói sao?” Lục Thẩm Nhất cau mày, giọng trầm thấp.
“Không nói gì hết, chỉ bảo nghỉ ngơi cho tốt.” Càng về sau cô càng nói nhỏ lại.
“Có phải cô ấy nói vết thương của cậu lành chậm, cần giữ tâm trạng vui vẻ, bổ sung dinh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt không?” Giọng Lục Thẩm Nhất có chút giận dữ.
“Nhưng mình không muốn cậu phải chạy tới chạy lui, huấn luyện quân sự vốn đã rất mệt mỏi rồi.” Lăng Vân nói xong, cảm giác áy náy trong lòng lại dâng lên.
Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân cúi đầu, khóe mắt ươn ướt, vội vàng cầm lấy cặp sách của cô, đỡ cô dậy, đi ra khỏi lớp.
“Mình không mệt chút nào, nhưng tại sao lần nào cậu cũng khách khí với mình như vậy, có phải cậu không coi mình là bạn không?” Trong giọng nói của Lục Thẩm Nhất có chút mệt mỏi, nhưng phần nhiều là trách cứ.
“Mình không có, từ nhỏ mình đã không thích làm phiền người khác rồi.” Lăng Vân sốt ruột trả lời.
Thấy Lục Thẩm Nhất nhíu mày chặt hơn, cô vội vàng bổ sung một câu “Cậu không phải người khác.”
“Nếu sau này mình còn nghe thấy những lời tương tự vậy, mình sẽ thật sự giận đấy!” Lục Thẩm Nhất nhấn mạnh mấy chữ cuối, len lén nở nụ cười.
Ngày cuối cùng của buổi biểu diễn đội hình, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lăng Vân, Chu Đình Thâm rơi vào đường cùng, miễn cưỡng đồng ý cho cô ngồi xem từ khán đài.
Trong tiếng loa phát thanh là quân ca phấn chấn lòng người, dưới chỉ thị của tổng sĩ quan huấn luyện, lớp 1 dẫn đầu đi vào đường băng, lớp trưởng đi đều ở phía trước, cúi chào về phía khán đài, theo sau là tiếng hô khẩu hiệu từ toàn thể học sinh trong lớp.
20 lớp lần lượt bước vào đường băng, khi nhìn thấy các bạn học sinh lớp 3 bước đều tăm tắp vào đường băng, Lăng Vân điên cuồng vỗ tay, hoàn toàn khác với sự điềm đạm thường ngày.
Mười mấy phút sau, lớp 20 tiến vào đường băng, Lục Thẩm Nhất dẫn đầu, anh đội mũ, bước những bước chân như người mẫu đi trên sàn catwalk, toàn thân toát lên vẻ đẹp trai.
Lăng Vân nhìn đến ngây người, một lần nữa, cô lại bị chàng trai kia làm cho mất hồn mất vía.
20 khối đội hình lại xếp hàng chỉnh tề trên sân thể dục, sau một tiếng còi vang lên, từng hàng ngũ chạy về các hướng khác nhau, cuối cùng lần lượt xếp thành hàng chữ lớn “Trường THPT số 2 Tây Giang”.
Buổi huấn luyện quân sự kết thúc trong cảnh tiễn các huấn luyện viên rời đi. Trên sân thể dục, phần lớn học sinh lau nước mắt, không nỡ rời xa các huấn luyện viên.
Chỉ là, khi Lăng Vân từ từ bước xuống khán đài, cô đụng phải huấn luyện viên của mình. Huấn luyện viên không nói gì, đưa cho Lăng Vân một bức thư, như thế đoán trước được bản thân sẽ gặp cô.
Dương Lan Tinh đỡ Lăng Vân trở lại lớp học, dọc đường đi, tuy cô ấy trách huấn luyện viên quá nghiêm khắc, nhưng trong giọng nói hàm chứa sự luyến tiếc, khóe mắt cũng lấp lánh ánh nước.
Lăng Vân trở lại lớp học, ngồi vào chỗ, mở phong thư ra.
Bên trong phong thư là một tờ giấy đỏ, chữ viết trên giấy ngay ngắn rõ ràng.
“Rất xin lỗi, Lăng Vân, cuối cùng chỉ đành chọn cách này để xin lỗi em. Ban đầu, khi nhìn thấy vết thương trên người em, tôi chỉ có chút đồng cảm, hoàn toàn không nhận ra điều này liên quan đến cách huấn luyện của tôi.
Chiều hôm em bị thương, một chàng trai đã tìm đến tôi. Lúc đó tôi lập tức nhận ra, cậu ấy chính là người ôm em lúc sáng, cũng bắt đầu thắc mắc về sự xuất hiện của cậu ấy. Cậu ấy nói em là một người rất ngoan ngoãn, có tính kỷ luật rất cao. Cậu ấy nói cậu ấy biết quân đội có kỷ luật rất nghiêm, nhưng điều này không nên áp dụng y nguyên cho một cô gái. Cậu ấy nói nếu tôi kéo dài thời gian đi vệ sinh thêm 5 phút, có lẽ đã tránh được tai nạn này. Lúc nói, cậu ấy rất kích động, thậm chí khi nói đến việc em bị thương, giọng nói có phần nghẹn ngào, dừng lại một lúc lâu. Tôi nghe xong, rơi vào trầm tư. Cậu ấy không nói tiếp, mà xoay người rời đi.
Sau đó trong quá trình huấn luyện, tôi phát hiện học sinh càng ngày càng sợ tôi, thậm chí khi tôi đi tới gần, có vài học sinh tràn đầy hoảng sợ, sợ giây tiếp theo tôi sẽ trừng phạt bọn họ. Tôi bắt đầu nhận ra, chỉ vì sự cố chấp của tôi mà đợt huấn luyện quân sự này đã biến chất.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã đi tìm chàng trai đó, tôi muốn đến thăm em và xin lỗi em. Nhưng cậu ấy nói, em chưa từng trách tôi, làm như vậy chỉ khiến em càng thêm áy náy.
Cho nên cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, tôi lựa chọn xin lỗi em theo cách này, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của em."
Lăng Vân đọc xong, nước mắt đã rơi đầy mặt. Giờ phút này, tâm trạng của cô phức tạp, ngạc nhiên, vui mừng, áy náy, hạnh phúc hòa lẫn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Sợ Dương Lan Tinh nhìn thấy, cô cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, khóa mình trong đó, cảm xúc bộc phát trong nháy mắt, cô không khóc lớn, chỉ là nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thì ra, Lục Thẩm Nhất đã lặng lẽ làm nhiều điều như vậy, nhưng cô lại luôn gây rắc rối.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lục Thẩm Nhất nhìn thấy đôi mắt sưng húp và dáng vẻ thất thần của cô, lại thêm lo lắng.
“Thức ăn không hợp khẩu vị sao?” Lục Thẩm Nhất cố gắng tìm đề tài.
“Không, ăn rất ngon.” Lăng Vân nói xong, gắp đại một món bỏ vào miệng.
“Lục Thẩm Nhất, mình xin lỗi và cảm ơn cậu!” Lăng Vân buông đũa xuống, nhìn về phía Lục Thẩm Nhất.
“Xin lỗi cái gì, lại cảm ơn cái gì?” Sự nghi ngờ trong mắt Lục Thẩm Nhất càng lớn.
“Tất cả…” Câu trả lời của Lăng Vân có vẻ mơ hồ, nhưng đây chính là suy nghĩ chân thật của cô, cô cảm ơn vì tất cả, cũng xin lỗi vì đã gây ra nhiều chuyện.
“Ăn cơm đi!” Lục Thẩm Nhất lại thúc giục Lăng Vân cầm đũa.
“Tuần tới mình sẽ đến lớp các cậu để thu bài tập môn Chính trị.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");