Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mình đang nghĩ gì thế này? Sao mình lại nghĩ bây giờ Lục Thẩm Nhất đang đứng trên hành lang tầng 5 và cầu nguyện chứ, hơn nữa cũng có liên quan gì đến mình đâu?” Trong lòng Lăng Vân tự trách.
Để ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ lung tung, Lăng Vân quay lại lớp, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Dương Lan Tinh vẫn đứng trên hành lang, trong mắt tràn đầy chuyện xưa.
Trưa hôm nay, cô ấy đi ăn cơm với Lăng Vân, trong lúc tìm chỗ ngồi, không cẩn thận làm đổ nước canh lên người một nam sinh ngồi cạnh.
Thế là có cảnh tượng sau đây.
“Xin lỗi!” Dương Lan Tinh vừa lấy khăn giấy ra lau, vừa liên tục xin lỗi.
“Không sao đâu, lát nữa tôi đổi bộ khác là được rồi.” Nam sinh nói xong, đưa tay lấy khăn giấy.
Trong quá trình đó, tay hai người vô tình chạm nhau, Dương Lan Tinh vội rút tay về, ánh mắt giao nhau với nam sinh.
“Chủ tịch?” Giọng Lăng Vân vang lên từ phía sau, cô bước tới và thấy cảnh hai người đối diện nhau ngượng ngùng.
“Làm sao vậy?” Lăng Vân nhìn về phía Dương Lan Tinh.
“Không có gì đâu, Lăng Vân, em dẫn bạn em đi ăn cơm đi! Đồ ăn sắp nguội rồi.”
“Được ạ, vậy bọn em đi trước đây, chủ tịch.” Ánh mắt Lăng Vân ra hiệu cho Dương Lan Tinh lùi lại.
“Lăng Vân, cậu biết nam sinh đó sao?”
“Anh ấy là chủ tịch câu lạc bộ nhảy đường phố.”
“Vậy câu lạc bộ nhảy đường phố của các cậu còn tuyển người không?”
“Mình không biết! Nhưng các bạn trong đó đều nhảy rất giỏi.”
“Hồi Tiểu học mình từng học nhảy, cậu giúp mình hỏi một chút nhé, mình muốn vào câu lạc bộ nhảy đường phố!”
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên cậu lại muốn vào câu lạc bộ nhảy đường phố?”
Dương Lan Tinh đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút né tránh.
“Hình như mình thích nam sinh kia rồi.” Dương Lan Tinh nói xong, bước nhanh vài bước, ngồi xuống chỗ phía trước.
Lăng Vân đuổi theo bước chân, ngồi xuống đối diện cô ấy.
“Lăng Vân, mình muốn vào câu lạc bộ nhảy, cậu có thể giúp mình không?” Dương Lan Tinh lại cầu xin Lăng Vân.
Bình thường Lăng Vân rất ghét việc nhờ vả, nhưng là khi đối diện với ánh mắt đầy khát vọng của Dương Lan Tinh, cô không đành lòng từ chối, đành phải đồng ý.
Sau đó, Lăng Vân rõ ràng cảm nhận được tình cảm của Dương Lan Tinh dành cho nam sinh kia, trong giờ học cô ấy sẽ ngẩn ngơ, sau khi cầu nguyện dưới cầu vồng, tay cô ấy vẫn chắp lại không buông, Dương Lan Tinh càng như vậy, Lăng Vân lại càng quyết tâm giúp cô ấy vào câu lạc bộ nhảy đường phố.
Buổi dạy kèm tối, Lăng Vân hơi mất tập trung.
“Nhìn vào bài này, bước đầu tiên cậu làm gì?” Lục Thẩm Nhất hỏi Lăng Vân như thường lệ.
Lăng Vân nhìn chằm chằm đề bài, chậm chạp không trả lời.
“Sao vậy, cậu mệt lắm à?” Lục Thẩm Nhất nhận ra biểu cảm của Lăng Vân có chút không đúng.
“Lục Thẩm Nhất, cậu có thể giúp mình một chuyện không?”
“Chuyện gì thế?”
“Dương Lan Tinh rất muốn vào câu lạc bộ nhảy, cậu có thể nói với chủ tịch một tiếng được không?”
Lăng Vân ấp úng nói, nhưng đáp lại cô là sự im lặng của Lục Thẩm Nhất.
“Nếu khó xử quá thì mình có thể nhường lại suất của mình, dù sao mình cũng không biết nhảy, Dương Lan Tinh ít ra cũng từng học nhảy hồi Tiểu học rồi.” Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất không nói gì, vội vàng bổ sung.
Lúc này, mặt Lục Thẩm Nhất lập tức đen lại, anh nhìn chằm chằm Lăng Vân, ánh mắt đầy tức giận.
Sở dĩ Lăng Vân muốn giúp Dương Lan Tinh như vậy, là bởi vì cô không muốn nhìn thấy bạn mình buồn, giống như Dương Lan Tinh sẽ luôn làm cô vui mỗi khi cô buồn vậy.
“Lần trước cậu nói muốn biểu diễn trong đêm giao thừa là nói chơi thôi sao?” Lục Thẩm Nhất chất vấn Lăng Vân.
“Không phải, mình thật sự muốn!” Lăng Vân chưa kịp nói xong, thật ra cô muốn nhảy trên sân khấu cùng Lục Thẩm Nhất.
“Cái cậu muốn chính là tùy tiện nhường suất cho người khác à?” Sự tức giận trong mắt Lục Thẩm Nhất càng thêm rõ ràng.
“Dương Lan Tinh là bạn tốt của mình, sao có thể nói là tùy tiện được?” Giọng Lăng Vân lớn hơn, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Lục Thẩm Nhất không nói gì nữa, quay đầu nhìn chằm chằm bảng đen trước mặt.
“Vì sao Lục Thẩm Nhất lại tức giận như vậy? Là không thích thái độ làm việc của mình sao? Nhưng mình rất cố gắng học tập mà! Vậy còn nguyên nhân nào nữa chứ! Cậu ấy tức giận vì mình không thể biểu diễn ở tiệc mừng năm mới sao? Nhưng trình độ của mình thật sự rất bình thường! Hơn nữa nếu mình rút lui, cậu ấy còn có thể tập luyện vũ đạo tốt hơn, không cần tốn thời gian dạy mình…” Lăng Vân nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu lý do Lục Thẩm Nhất tức giận.
“Sao cậu lại tức giận như vậy?” Lăng Vân mở miệng hỏi.
“Mình không tức giận, cậu làm bài đi! Chuyện của Dương Lan Tinh, mình sẽ nói.” Lục Thẩm Nhất nói, ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn Lăng Vân.
Lúc này Lăng Vân thật sự luống cuống, biểu hiện của Lục Thẩm Nhất rõ ràng không phải là không có chuyện gì. Lăng Vân lại hỏi: “Rốt cuộc vì sao cậu tức giận?”
“Mình cũng rất muốn biểu diễn ở tiệc mừng năm mới!” Lục Thẩm Nhất đáp.
“Cậu nói xong rồi à?” Lăng Vân đang chờ anh nói tiếp, lại không nghe thấy gì nữa.
“Vậy thì liên quan gì đến việc mình nhường suất biểu diễn cho Dương Lan Tinh chứ?” Lăng Vân không hiểu, lo lắng nhìn Lục Thẩm Nhất.
“Mình muốn nhảy đôi.” Lục Thẩm Nhất trả lời ngắn gọn rõ ràng, như thể đã trả lời nhưng không suy nghĩ kỹ thì cũng không biết đáp án là gì.
“Thế nên!”
“Chẳng lẽ cậu cũng muốn cùng mình…” Lăng Vân vừa hỏi xong, đột nhiên nghĩ ra một đáp án, một đáp án hợp lý duy nhất.
“Cũng? Còn có người khác?” Lục Thẩm Nhất lập tức nhíu mày.
“Có mình! Mình muốn cùng cậu…” Lăng Vân ngượng ngùng nói, đầu cúi xuống, bảo cô nhìn Lục Thẩm Nhất mà nói là không thể nào.
Anh cười, nhẹ nhàng vỗ lên trán Lăng Vân một cái, sau đó ngón tay liên tục gõ lên trán cô, như đang chơi đàn piano.
“Cậu nghĩ bước đầu tiên của bài này là gì?” Lục Thẩm Nhất hắng giọng, đột nhiên mở miệng nói về đề bài vừa rồi.
“Chắc là vẽ hệ tọa độ trước.” Lăng Vân tiến lại gần, mặt vẫn còn đỏ.
Hai người lại trở về trạng thái lúc trước, trong lòng tràn đầy niềm vui.
Ngay sau khi tiết tự học tối đầu tiên kết thúc, Dương Lan Tinh hỏi Lăng Vân chuyện vào câu lạc bộ nhảy, ánh mắt đầy chờ mong.
“Chờ thêm chút nữa, có tin tức gì mình sẽ nói với cậu ngay.” Lăng Vân nói xong, vỗ vỗ Dương Lan Tinh, mặc dù cô tin tưởng Lục Thẩm Nhất, nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Trên đường nộp bài tập, Lăng Vân gặp Lục Thẩm Nhất, anh vừa đến chỗ giao giữa tầng bốn và tầng ba.
Lục Thẩm Nhất nhận chồng bài tập trên tay Lăng Vân, sau đó nói với cô: “Chủ tịch đã đồng ý, thứ Năm này hai cậu cùng đến câu lạc bộ.”
“Được, cảm ơn cậu, Lục Thẩm Nhất.” Lăng Vân rất bình tĩnh nói.
“Sao, cậu không ngạc nhiên chút nào à?” Lục Thẩm Nhất liếc nhìn Lăng Vân.
“Bởi vì cậu là Lục Thẩm Nhất mà!” Lăng Vân đi phía sau Lục Thẩm Nhất.
Hai người nhìn nhau cười, khi đến văn phòng ở tầng 5, Lăng Vân nhận bài tập từ tay Lục Thẩm Nhất, bước vào văn phòng.
Khi Lăng Vân ra ngoài, Lục Thẩm Nhất nói với cô: “Đừng quên, sau giờ tự học tối…”
“Ra sân thể dục tập luyện.” Lăng Vân cướp lời.
Lăng Vân gần như chạy về lớp, không thể chờ đợi thêm nữa, cô muốn báo tin vui này cho Dương Lan Tinh ngay lập tức.
“Thứ Năm cùng mình đến câu lạc bộ nhảy nha.” Lăng Vân cố tỏ ra bình tĩnh nói.
“Thứ Năm… Câu lạc bộ nhảy đường phố… A a a a!” Dương Lan Tinh thét chói tai, ôm chầm lấy Lăng Vân, nhất thời thu hút sự chú ý của vài bạn trong lớp.
“Dương Lan Tinh, cậu trúng xổ số à, sao vui thế!” Một bạn học hỏi.
“Còn vui hơn cả trúng số nữa!” Dương Lan Tinh kiêu ngạo đáp, trúng xổ số đã là gì, ngày nào cũng được nhìn thấy anh ấy, chẳng phải là có được toàn bộ thế giới rồi sao.
Trong phút chốc Dương Lan Tinh bị một đám bạn học vây quanh, lòng hiếu kỳ của mọi người đã lên tới đỉnh điểm.
Cuối cùng, Lăng Vân giải vây, nói Dương Lan Tinh chỉ vừa giải được một bài tập khó nên mới vui vẻ như vậy.
Mọi người rõ ràng không tin, nhưng Dương Lan Tinh vẫn một mực không nói, cứ như vậy, sự tò mò của mọi người giảm đi phần nào.
Buổi tối, sân thể dục gần như tối đen, chỉ có ánh đèn đường le lói từ con đường bên cạnh.
“Lục Thẩm Nhất, tối thế này thì làm sao chạy được!” Lăng Vân bước vào sân mới nhận ra xung quanh tối đen.
Lục Thẩm Nhất lấy một chiếc đèn pin trong túi ra, bật công tắc, khu vực trong vòng một mét lập tức tràn ngập ánh sáng.
“Mình tham gia chạy 100m và nhảy xa, cậu đứng ở vạch đích chiếu sáng cho mình nhé?” Lục Thẩm Nhất nói rồi đưa đèn pin cho cô.
“Được.” Lăng Vân nhận lấy đèn pin, điều chỉnh góc độ, đi tới vạch đích của đường chạy 100m.
Vài giây sau, trước mặt Lục Thẩm Nhất xuất hiện một vệt sáng.
Lăng Vân xoay đèn pin, vẫy tay với anh, sau đó giữ một tư thế phù hợp để bảo đảm ánh sáng chỉ chiếu trên đường chạy.
“Như vậy đã được chưa? Lục Thẩm Nhất!” Lăng Vân hét lên.
“Được rồi!”
“Khi mình nói bắt đầu thì cậu chạy nhé!” Lăng Vân nói xong, điều chỉnh đồng hồ đeo tay.
Sau một vài điều chỉnh nhanh chóng, Lăng Vân ra lệnh, Lục Thẩm Nhất lao ra khỏi vạch xuất phát, dùng tốc độ phóng tên lửa xuất hiện ở vạch đích.
Lăng Vân sợ ngây người, tốc độ này đúng là tiêu chuẩn vận động viên quốc gia!
“Cậu nhanh thật đấy!” Bây giờ cô cảm thấy việc khuyên Lục Thẩm Nhất tập luyện quả là một điều dư thừa.
“Mấy giây?”
Lăng Vân điều chỉnh lại tư thế cầm đèn pin, ánh sáng vô tình chiếu lên mặt cô. Đôi mắt cô to tròn, làn da trắng nõn, hàng mi dài, dưới ánh đèn, trông rất đẹp và lạ.
“12,3 giây!”
Lục Thẩm Nhất cầm lấy đèn pin, len lén nở nụ cười, dường như đang cười dáng vẻ của Lăng Vân.
“Cũng tạm được, hơi chậm.” Lục Thẩm Nhất hơi không hài lòng nói.
“Không phải chứ! Trước đây cậu là học sinh thể thao phải không! Thế này mà chậm, con trai lớp mình chạy được 13 giây đã hài lòng lắm rồi.” Lăng Vân không thể tin được nhìn Lục Thẩm Nhất.
Lục Thẩm Nhất cầm đèn pin, chiếu sáng hai người.
“Vậy tiếp theo luyện nhảy xa đi!” Lục Thẩm Nhất nói rồi đi về phía hố cát.
Lăng Vân đứng ở cuối hố cát, tay cầm đèn pin, chỉ thấy Lục Thẩm Nhất bắt đầu chạy lấy đà, giẫm lên ván, sau đó ra sức nhảy lên, trong hố cát lập tức xuất hiện một cái hố, khoảng cách này bao xa, nhìn Lăng Vân há to miệng là biết.
“Lục Thẩm Nhất, ngày mai mình không tới tập với cậu nữa đâu.” Lăng Vân nói xong, chiếu đèn pin về phía Lục Thẩm Nhất đang ngồi trong hố cát.
“Tại sao?” Lục Thẩm Nhất đứng dậy, phủi cát trên người.
“Mình sợ các bạn trong lớp bị đả kích quá lớn, với lại cậu không được tập luyện vào buổi chiều tối.” Lăng Vân nói xong, đưa khăn giấy cho Lục Thẩm Nhất.
“Ha ha ha ha, muốn mình không tập lúc chiều tối cũng được thôi, nhưng cậu phải tập với mình sau giờ tự học tối.” Lục Thẩm Nhất cười, nói với Lăng Vân.
“Mình không tập cùng cậu đâu, cậu khiến mình cảm thấy đồng cảm sâu sắc với những bạn tham gia thi đấu khác.” Lăng Vân nói xong, lại nhìn vào vết lõm rõ ràng trong hố cát.
“Cậu không muốn mình thắng sao?" Lục Thẩm Nhất hỏi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");